Quyển 12 Chương 2-1
Một cô gái đơn độc đi bộ trên con đường của Vương Quốc.
Không có gì gọi là dễ thương ở cô, chứ đừng nói rằng xinh đẹp còn khiến người nhìn nghi ngờ gấp đôi. Tuy nhiên, cô vẫn là trung tâm của sự chú ý, mặc dù theo hướng tiêu cực.
Đôi mắt nhỏ màu đen của cô xếch lên, gây cho người khác ấn tượng như thể cô đang liên tục liếc nhìn những người khác, trong khi quần thâm dưới mắt làm mọi người nghĩ rằng cô là một người sống ngoài vòng pháp luật hay tội phạm đang tìm đường quay về những con hẻm.
Nó rất hữu dụng cho việc đi lại giữa đám đông, nhưng một khi cô đi qua cổng thành phố hay những nơi khác tương tự như vậy, cô sẽ nhận được sự đề phòng gắt gao hay bị kiểm tr.a kỹ từ những nhà chức trách địa phương.
Cô gái ấy, Neia Baraja, nhìn lên bầu trời.
Trái tim của mùa đông thì đã qua, nhưng mùa xuân thì còn lâu mới tới.
Neia thở dài mệt mỏi, sau đó sắp xếp các giác quan sắc bén mà cô đã kế thừa từ cha mẹ và đi bộ hướng đến con đường dẫn đến một quán trọ.
Lý do tại sao cô phải cảnh giác như vậy thậm chí đang ở trong thành phố bởi vì cô cảm thấy một cảm giác bị đào thải mạnh mẽ từ khi cô đi vào thành phố này.
Như bình thường, nó không gì hơn chỉ là trí tượng tượng con gái.
Sau cùng, khi cô trùm chiếc mũ của áo choàng lên đâu, không có gì khác để nói rằng cô là một người nước ngoài. Tuy nhiên, cô đã không nhầm về sự ảm đạm trong không khí. Cô nhìn vào những người đi ngang qua và thấy rằng gương mặt họ cắm cúi xuống với những bước chân nặng nề. Nó như thể hiện sự ảm đạm của mùa đông.
Nếu trong một trường hợp bình thường, cô có thể đã nghĩ rằng nó là bởi thời tiết u ám này. Tuy nhiên, cảm giác của sự tù túng – hay có lẽ là một nỗi sầu không tên – cô cảm thấy ở đây, trong thủ đổ của vương quốc Re-Estize, có lẽ từ một nguyên nhân khác.
Có thể bởi vì họ vừa bị đánh bại không lâu trước đây. Tuy nhiên, so với những người dân của Thánh Quốc, họ thực sự nên nhảy lên vì vui mừng.
Mặc dù khu vực vịnh phía nam của Thánh Quốc thì vẫn tương đối an toàn, phía bắc thì hiện giờ cơ bản chỉ là địa ngục.
Đội quân giải phóng – hình thành từ những gì còn lại của đội quân phương bắc Thánh Quốc – và cô ấy, người đã đến đây như là một thành viên của phái đoàn ngoại giao, tin tức đó cũng khiến cô thoải mái 1 chút.
Càng nghĩ về nó, cô càng trở nên tuyệt vọng, và Neia chạm đến thắt lưng cô, tìm kiếm sự giúp đỡ. Cảm giác từ cái lạnh của thép chạy dọc tay cô.
Đó là thanh gươm cô mang theo, được trang trí với huy hiệu của đội kỹ sĩ Thánh Quốc, nó có tác dụng như chứng minh thân phận cô.
Bình thường, một thanh kiếm của thánh hiệp sĩ sẽ được yểm một vài ma thuật nhỏ để gia cường, nhưng của cô thì không. Đó là bởi vì đây chỉ là một vũ khí dự phòng, loại dành cho những người lính đang được đào tạo.
Chỉ sau khi hoàn thành việc đào tạo và chính thức được công nhận như là một thánh hiệp sĩ thanh gươm của cô mới được tin tưởng yểm phép vào. Đó là một nghi thức phức tạp để được mặc lên tấm áo choàng của thánh hiệp sĩ. Trong khi nó chỉ hơn một tấm thép được mài sắc cho đến khi cô chính thức được trở thành một thánh hiệp sĩ, đây vẫn là vũ khí cá nhân của cô đã theo cô trong nhiều năm dài tập luyện và đào tạo. Không ai có thể trách cô khi hình thành thói quen vuốt ve nó mỗi khi cảm thấy không thoải mái.
Cảm nhận được thanh gươm yêu dấu khiến Neia bình tĩnh lại, và cô khẽ thở dài. Rồi cô mở áo choàng ra và nhanh chóng tăng tốc.
Chân cô kéo lê mỗi khi cô nghĩ đến việc cô phải báo những tin xấu. Tuy nhiên, nó là bởi vì cô không thích những thứ như thế làm cô phải di chuyển nhanh hơn, để điều này kết thúc nhanh nhất có thể. Mặc dù cô sẽ phải tiếp tục chịu đững những cảm xúc không vui trong lòng.
Cuối cùng, quán trọ nơi mà phái đoàn ngoại giao trú đã trong tầm mắt.
Đó là một quán trọ rất sáng sủa, được nói là một trong top 5 của Vương Quốc. Theo đó, cái giá của nó cũng cao như đẳng cấp của nó vậy.
Khi cô nghĩ về tình trạng bi thảm của quê hương, Thánh Quốc, cô không thể không cảm thấy tội lỗi vì trong khi cô đang tận hưởng cuộc sống xa hoa như này còn những người dân ngước cô đang lầm than. Sự thật là, nữ thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao đã từ chối ở đây do sự xa hoa của nó. Cô cảm thấy rằng họ nên giảm phí tổn của chuyến đi này và sử dụng tiền đó vào việc khác.
Tuy nhiên, quan điểm của cô đã bị từ chối, nhờ đề nghị của người đàn ông trợ lý thủ lĩnh.
“Là người đại diện cho Thánh Quốc, nếu chúng ta không trú tại nhà nghỉ thích hợp, mọi người nếu thấy được có thể nghĩ rằng Thánh Quốc đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Vì vậy, chúng ta cần ở một nhà trọ cao cấp để thể hiện rằng đất nước chúng ta vẫn mạnh mẽ.”
Lý lẽ của trợ lý thủ lĩnh thì không phải bàn. Không ai khác trong nhóm có thể bác bỏ anh ấy, tuy nhiên, thủ lĩnh của họ thì bị thúc đẩy bởi cảm xúc và không thể chấp nhận đề xuất đó, và cô ấy bướng bỉnh từ chối việc đó. Sau một lúc lâu bế tắc, cô cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi tất cả những thành viên của phái đoàn và miễn cưỡng lựa chọn nhà trọ này.
Tuy nhiên, mọi người hiểu rằng ngân sách của họ cho cuộc hành trình này rất giới hạn, vậy nên họ không thể gánh nổi những chi phí đắt đỏ không cần thiết. Để hoàn thành những nhiệm vụ nhanh nhất có thể, thậm chí Neia, một hộ vệ, đã được đưa vào đảm nhận nhiệm vụ.
Mục tiêu của phái đoàn ngoại giao là viếng thăm Vương Quốc mà không gì hơn là để tìm kiếm sự giúp đỡ cho Thánh Quốc. Tuy vậy, Neia và những thành viên khác của phái đoàn đang chạy xung quanh để cố gắng sắp xếp các cuộc gặp mặt để đưa ra lời đề nghị và bắt tay với Vương Quốc.
Bất cứ ai cũng có thể sắp xếp một cuộc hẹn, thậm chí là một hộ vệ. Với thủ lĩnh nghĩ điều đó không là vấn đề.
Tuy nhiên, Neia là hộ vệ duy nhất trong phía đoàn. Những người khác đã là những thánh hiệp sĩ thực thụ. Thậm chí nếu cố nhận được cuộc hẹn, phía bên kia sẽ nghĩ gì nếu trong tương lai họ phát hiện ra rằng những người khác đã được viếng thăm bởi những thánh hiệp sĩ còn họ thì chỉ được gửi đển bởi một hộ vệ quèn?
Chắc chắn rằng họ sẽ không vui. Thậm chí Neia cũng biết được điều đó. Tuy nhiên, mặc dù cô đã từ chối quanh co, mệnh lệnh vẫn được giao lên cô không thay đổi. Là một hộ vệ, chỉ một chút cô có thể nói về nó, đó là, Neia sẽ không bỏ cuộc.
Nếu là một thất bại cá nhân, cô có thể vui vẻ chấp nhận nó, Tuy nhiên, làm vậy có thể dẫn đến Thánh Quốc đang khốn cùng mất thêm sự trợ giúp từ Vương Quốc. Neia không thể chỉ đơn giản viết lại sự thật rằng thất bại của cô có thể dẫn đến nhiều đồng bào của cô ch.ết hơn đơn giản bằng cách, “Vâng, tôi hiểu.”
Tuy nhiên, thực tế, chỉ một hộ vệ quèn ngay lập tức vội vã lao vào hành động mà không đợi mệnh lệnh chỉ khiến cho người lãnh đạo thêm không vui. Cô ấy có vẻ nghĩ rằng mọi thứ là lỗi của Neia. May thay, người trợ lý thủ lĩnh đã dàn xếp êm xuôi mọi chuyện, nhưng thủ lĩnh của phái đoàn bây giờ có một ấn tượng kém về Neia.
Neia đã được chọn cho phái đoàn ngoại giao này đơn giản chỉ bởi giác quan sắc bén của cô, thứ mà có thể đảm bảo sự an toàn của họ trên đường đến đây. Cô hy vọng rằng họ sẽ không mong đợi cô đóng góp theo cách khác.
Nhưng nó không phải thứ mình có thể nói được…
Neia nhìn lên bầu trời và thở dài “Haaah”. Rồi cô quan sát làn khói cô thở ra tan dần vào không khí và biến mất. Khi cô nghĩ đến người tiếp tân không thoải mái đang đợi cô ở quán trọ, dạ dày cô bắt đầu quặn lên.
Quý tộc mà Neia đã được cho gặp không nay không phải là người quá quan trong – Ông ấy không có địa vị cao ở Vương Quốc – không thể sắp xếp một cuộc hẹn với ông ta không phải là một thất bại gì to tát, nhưng thậm chí có vậy thì thủ lĩnh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
…Bình thường, thậm chí bạn có muốn gặp ai đó quan trọng ngay lập tức, họ sẽ vẫn cần thời gian để tìm hiểu lịch sử và biết thêm về bạn. Vậy nên sớm nhất bạn có thể gặp được là trong khoảng 1 tuần.
Theo chỉ thị của thủ lãnh, chúng ta sẽ rời Thủ đô Hoàng Gia trong vài ngày … thủ lĩnh của chúng ta, hừ…
Thủ lĩnh của họ bây giờ là một người rất u ám. Cô ấy không như là có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Trong quá khứ, cô đã không như thế này. Neia biết rất rõ điều đó. Cô ấy đã từng là một người dễ tính… hay là một người vô tư, nếu nói một cách thiếu tế nhị. Tuy nhiên, từ sau khi trận chiến mà họ mất Holy Queen, tính cách cô ấy đã trở nên thay đổi hoàn toàn.
“… một tiến trình không đạt yêu câu, hừ.”
Không quan trọng những chỉ dẫn của thủ lĩnh vô lý như thế nào, tất cả những gì một hộ vệ như cô ấy có thể là treo nó vào trong đầu và chấp nhận trong im lặng.
Thậm chí thế, nó vẫn không là gì khi so với những người dân sống sót ở Thánh Quốc đang phải chịu đựng. Tất cả những gì cô phải làm là cúi thấp đầu trong cơn bão.
Sau khi tự động viên bản thân – tuy một cách yếu ớt và ẻo lả — Neia tới phía trước của quán trọ.
Có hít một hơi thật sau, kéo mũ trùm xuống, và đẩy cánh cửa của quán trọ.
Như có thể mong đợi ở một quán trọ cao cấp, cô không bước vào phòng khác ngay mà là một phòng nhỏ. Nó có vẻ được thiết kế cho những vị khách có thể làm sạch giày của mình.
Tuy nhiên, nơi mà cô ấy vừa đi là một quận cao cấp, như nhà trọ này, và nó đã được lát bằng đá trên những con đường. Trời cũng không mưa nên cũng không có gì cần phải giũ đi cả.
Vì vậy, Neia đi tới và mở cánh cửa trước cô.
Một luồn hơi ấm bao bọc lấy cô.
Sau khi vào trong, người chuyển hành lý đứng phía trước cô, những thanh treo đồ bên phải, và cầu thang ở bên trái. Bên cạnh chúng là hàng sô pha được dùng để nhận khách.
Không có lò sưỡi nào trong phòng. Tuy nhiên, thực tế là ở đây có nhiệt độ khác bên ngoài dù không có chúng chắc chắn bởi nhờ một item ma thuật. Những Magic Caster ở Thánh Quốc nhìn chung là những linh mục, và trong khi họ có thể làm một vài item ma thuật, rất ít trong số chúng được làm để cải thiện chất lượng cuộc sống.
Trong sự tôn trọng, Vương Quốc thì cao cấp hơn Thánh Quốc. Nếu đã như vậy thì Đế Quốc còn phát triển hơn bao nhiêu nữa, điều mà cha cô đã một lần đề cập đến trước đây?!
Mặc dù cô có thể không bao giờ cô có cơ hội thực hiện nó trong đời, Neia vẫn có cảm giác khâm phục Đế Quốc một cách mơ hồ.
Nói thẳng, một cô gái nông thôn sẽ chỉ có thể thấy được ngôi làng của mình trong suốt cuộc đời mà thôi. Một chiến binh không có tài năng như Neia có thể phải dành toàn bộ cuộc đời để phục vụ đất nước và không bao giờ có cơ hội đi thăm những đất nước khác.
Nếu vậy, có lẽ cơ hội để có thể đi ra nước ngoài chỉ như một ánh bạc mờ trong một đám mây đen, ảm đạm.
Những suy nghĩ chạy qua đầu Neia khi cô leo lên những bậc thang, hướng đến căn phòng trên tầng hai nơi mà phái đoàn đang ở. Những người trong quán trọ có vẻ đã nhớ được gương mặt của Neia, không ai chặn cô ở bên ngoài hay ngăn cản cô.
Xem xét về vấn đề chi phí, thì chỉ nên để thủ lĩnh và trợ lý thủ lĩnh ở đây; những thành viên khác nên tá túc ở những quán trọ rẻ hơn. Tuy nhiên, keo kiệt từng đồng như thế có thể khiến những người khác nghĩ rằng không có tương lai cho Thánh Quốc. Cuối cùng, trợ lý thủ lĩnh đã thuyết phục thành công thủ lĩnh bằng những lời khôn ngoan của mình.
Neia tiến đến cảnh của của căn phòng cao cấp và gõ cửa, nó khẽ mở ra. Bên trong là những thánh hiệp sĩ đứng bên trong căn phòng với nhiệm vụ an ninh.
Người mà họ đang bảo vệ là thánh hiệp sĩ mạnh nhất của Thánh Quốc, người cũng là thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao này. Như vậy, họ giống như là thuộc hạ đi theo hơn là người bảo vệ. Nói hợp lý, không phải sẽ khôn ngoan hơn nếu cô ấy cứ ở đằng sau sao? Neia biết tốt hơn hết là đừng để mồm làm mông chịu, vậy nên cô không bao giờ nêu lên điều đó.
“Neia Baraja, xin báo cáo.”
Khi cửa mở, cô tiến vào căn phòng.
Trước mắt cô là một căn phòng lớn, có một cái bàn dài ngay chính giữa, nơi đội trưởng đang ngồi.
Đội trưởng Remedios Custodio và phó đội trưởng Gustav Montanis đều ngồi ở đó. Và 17 thành viên của phái đoàn, hơn một nửa trong số họ đang đứng dựa doc bờ tường.
Cô ấy đang cúi đầu trước đống tài liệu trên bàn phía trước họ. Đa số chúng đã bị gạch chéo.
“ Đội trưởng, Neia Baraja đã có mặt để nộp báo cáo.”
Cô ưỡn ngực lên, chỉnh lại tư thế, và nêu tên lên.
“ – Họ trả lời như thé nào?”
“ Tôi vô cùng xin lỗi. Họ từ chối bởi vì thiếu thời gian. Họ nói rằng họ muốn ít nhất 2 tuần.”
“ Xừ.”
Remedios chậc lưỡi.
Dạ dày Neia quặn lại. Biểu hiện của cô ấy là vì không hài lòng với Neia hay là với những người quý tộc đã từ chối họ? Trong khi có 2 khả năng, cô không dám hỏi rõ vấn đề khủng khiếp đó.
“ Thật sao. Cảm ơn ngươi đã đi ra ngoài trong trời sương lạnh giá như thế này. Quay trở lại phòng và nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!”
Neia kiềm chế tiếng thở nhẹ nhõm với những lời của Gustav. Khi cô đang muốn rời đi ngay, Remedios gọi lại và giữ cô ấy lại.
“… Ta muốn hỏi ngươi trước, có phải thật sự ngươi đã nói với họ rằng chúng ta muốn mở một cuộc thương lượng ngay khi có thể?”
“ – À? Ừm! Vâng! Tôi đã cố gắng hỏi họ, nhưng không may họ nói rằng không…”
“ Vậy thì nó không phải thất bại của người nhỉ?”
“ À, điều đó, điều đó…”
Điều đó không đúng, cô muốn nói vậy, nhưng ai mà dám nói thế chứ? Thêm nữa, co đã biết rằng cô sẽ không thể thoát khỏi bị quở trách mà không quan trọng câu trả lời có như thế nào.
“… Đội trưởng. Đó không hẳn là quý tộc cô ấy hỏi từ chối. Những quý tộc khác đã từ chối đề nghị gặp cũng trong những trường hợp tương tự. Giữa bọn họ có những người tỏ ra không thể giúp đỡ Thánh Quốc, nhưng ai muốn nói ra chứ.”
Remedios lườm vào Gustav, người có vẻ vừa phát biểu để cản trở cuộc hội thoại của họ. Không lời nào trao đổi giữa họ, nhưng bầu không khí đang dần căng thẳng.
“ – Neia Baraja.”
“ Vâng!”
Cô ấy vân đang nhắm vào cô, sau cùng. Trong khi Neia cuộn tròn vai lại trong thất vại, cô không biểu hiện nó ra bên ngoài, thay vì trẳ lời với một giọng rụt rè.
Gustav lúc này di chuyển ra giữa 2 bọn họ, nhưng Remedios không quan tâm đến anh ta và tiếp tục nhìn vào Neia.
“ Trong khi chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây, nhiều người dân đang bị tàn sát bởi bán nhân tộc được dẫn đầu bởi Jaldabaoth. Thêm vào đó, 4 thành phố chính đã thất thủ, cùng với vô số thị trấn và làng mạc.”
4 thành phố trong câu nói từng cái là: thủ đô Hoburns, căn nhà của Đại Hồng Y, nó được xem như là ngôi đền cao cấp của đức tin Thánh Quốc.
Thành phố cảng Rimun, nằm ở phía tây của thủ đô.
Thành phố pháo đài Kalinsha, nơi gần bức tường nhất, và là nơi đầu tiên bị tấn công bởi bán nhân tộc.
Và còn lại là Poland, thành phố giữa Kalinsha và Hoburns.
Nói cách khác, đa số những thành phố chính của phía bắc hiện giờ đã dưới sự kiểm soát của quân đoàn Jaldabaoth.
“ Và bọn chúng đã bắt rất nhiều tù nhân, họ đang bị giam giữ trong những khu trại từ những ngôi làng bị chiếm và những thành phố. Chỉ nghĩ đến việc bị chuyển đến đó thôi cũng làm người ta nổi tóc gáy.”
“ Vâng!”
Những khu trại đó được bao quanh bởi những bức tường, và không ai hay nhân chứng nào biết được điều gì đang xảy ra bên trong nó bởi vì không ai thành công thâm nhập vào bên trong. Tuy nhiên, có lời đồn rằng chúng được canh gác bởi những bán nhân loại. Những người thăm dò đến gần đã nói rằng họ có thể nghe thấy những tiếng rên la, kêu gào vì đau đớn bên trong.
Nó càng đáng tin hơn bởi thực tế rằng không ai cảm thấy Jaldabaoth, một thủ lĩnh quỷ, sẽ ban cho bất kỳ sự đối đãi như con người với những tù nhân loài người của hắn.
“ Vậy biết tất cả những điều đó, ngươi vẫn quay về với một kết quả như thế này hả? Ngươi đã cố gắng hết sức chưa? Bình thường, ngươi phải làm gì đó thể hiện nó đi chứ, đúng không?”
“ Vâng! Tôi vô cùng xin lỗi!”
Thật vậy, cô ấy đã đúng. Remedios đã đúng. Tuy nhiên –
Suy nghĩ rằng trái tim đang tăng nhịp của Neia từ chối điều đó.
Nếu vậy, đội trưởng của đội thánh hiệp sĩ thì giỏi cái gì trong khi cô đã thất bại trong việc giải cứu những tù nhân?
Cô gần như muốn cãi lại những lời đó. Tuy nhiên, là một hộ vệ của Thánh Quốc, cô không thể nói điều như vậy.
“ Vì ngươi cảm thấy có lỗi, ngươi có ý định làm gì? Ngươi định làm gì để thể hiện một kết quả cụ thể?”
Neia không nói nên lời.
Trong chuyện này, Neia chỉ là một công dân bình thường của Thánh Quốc. Cô không phải là một quý tộc, cũng không quyền lực hay giàu có. Cô ấy thậm chí còn không phải là thánh hiệp sĩ, chỉ là một hộ vệ. Neia không có gì cả, khi cô ấy, có thể đề nghị một quý tộc của Vương Quốc xuất hiện trước họ. Nếu vậy, tất cả những gì cô có thể làm là –
“ Tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn.”
— trong thâm tâm. Tuy nhiên, câu trả lời đó có vẻ không được Remedios chấp nhận.
“ Ta đang hỏi người có ý định làm việc chăm chỉ hơn như thé nào. Nỗ lực vô ích thì –“
“—đội trưởng.”
Gustav ngăn Remedios khi cô ấy bắt đầu cái gì đó.
“ Tại sao bây giờ không rời khỏi đây một chút? Cuối cùng, đến lúc chúng ta bắt đâu chuẩn bị rồi đúng không? Những thành viên đáng kính của Blue Rose sẽ đến sớm thôi. Nếu chúng ta mất quá lâu để đón họ sẽ khiến họ không vui nhỉ?”
“ Đúng vậy. Hộ vệ Baraja, làm việc chăm chỉ và cho ta xem cái gì đó lần tới nhé.”
“ Vâng ạ!”
Remedios xua tay. Nói cách khác, cô ấy đang nói rằng nhanh lên và cút đi.
“ Tôi xin lỗi, đội trưởng Remedios!”
Mặc dù cô đã mệt, Neia vẫn hét lên “được rồi!” và run rẩy trong niềm vui khi rời khỏi căn phòng. Tuy nhiên, đồng minh của cô bây giờ như đã trở thành kẻ thù nguy hiểm nhất ngay lập tức.
“ Đội trưởng, cô ấy có thể có mặt khi Blue Rose đến được không?”
Những lời của Gustav khiến cho tầm nhìn của Neia mờ đục đi trong giây lát. Tuy nhiên, đây là chủ đề có liên quan đến cô, vì cô là một hộ vệ.
Remedios nhìn vào người thuộc hạ. Đây hoàn toàn không như cách cô ấy nhìn Neia. Đôi mắt của cô ấy khiến cô ấy trông như một người khác, và nó làm cô bối rối.
“ Thật chứ? Tốt thôi, nếu anh đã nói vậy… nhưng tại sao?”
“ Lý do chính để mang cô ấy đến như là một hộ vệ là bởi vì giác quan xuất sắc của cô ấy. Có lẽ có thể có những thứ chỉ cô thể mình cô ấy để ý.”
Nhiều thánh hiệp sĩ và hộ vệ đã ch.ết trong trận chiến với Jaldabaoth, nhưng có một ít trong số họ đã sống sót. Thậm chí như thế, lý do cô được chọn theo cùng nhóm của họ từ đầu là bởi vì giác quan của cô.
Trong khi những thánh hiệp sĩ thì rất giỏi trong việc chiến đấu, thì họ chỉ khác biệt một chút so với những người dân thường ở những khía cạnh khác. Trong nhiệm vụ này, cần một ai đó có thể vượt qua những điều không thể thấy, chỉ ra kẻ thù từ khoảng cách xa, xâm nhập hàng phòng thủ và thực hiện những nhiệm vụ như vậy, điều đó có nghĩa là họ cần một hoa tiêu có khả năng như kỹ năng trinh sát.
Nếu trong trường hợp bình thường, họ có thể gọi cho những mạo hiểm giả hay những thợ săn, nhưng đa số bọn họ đã ch.ết, và số còn lại đã bỏ trốn về phía nam hay những đất nước khác. Vì vậy, không còn ứng viên nào chất lượng hơn để chọn, họ chọn Neia.
Trong khi cô cách cha mình một khoảng xa, cô âm thầm tự hào rằng thực tế giác quan của cô sắc bén nhơn những thánh hiệp sĩ chỉ được huấn luyện để trở thành thánh hiệp sĩ. Cô rất vui rằng tài năng của cô có thể phục vụ đất nước mình, nhưng mà cảm xúc đó đã dần bị hao mòn. Giờ đây, cô bắt đầu thấy phẫn nộ vì rằng mình được chọn.
“ Thật sao?… Tốt, nếu anh đã nghĩ vậy, vậy làm đi. Tôi chấp thuận.”
“ Cảm ơn rất nhiều, đội trưởng.”
“… Hộ vệ Baraja. Như chúng ta đã nói, cô sẽ duy trì trong góc của căn phòng và lắng nghe cuộc hội thoại của chúng ta. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, báo cho ta biết. … Bây giờ quay trở lại phòng và tươi tỉnh lên trước khi quay lại đây.”
“ Đã hiểu!”
Cuối cùng, Neia đã nghĩ, nhưng rồi Gustav theo sau cô khi cô rời đi. Sau khi họ rời khỏi căn phòng, anh ta nói khẽ với cô.
“ Xin lỗi về đội trưởng.”
Neia ngăn mình lại, nhìn xung quanh, và rồi cô cất tiếng nghi ngờ rằng về những gì cô đang mang nặng trong tim từ đầu tới giờ.
“ … Có phải tôi đã làm gì đó buồn lòng đội trưởng không? Ý tôi là, tôi đã nghe về trận chiến mà chúng ta đã mất thành phố đã thay đổi cô ấy hoàn toàn, vậy điều gì đã xảy ra?”
“ … Nhiều thánh hiệp sẽ đã ch.ết trong trận chiến với Jaldabaoth, bao gồm cả Holy Queen-sama và em gái đội trưởng.”
Tôi biết điều đó. Nhưng vậy thì sao?
Điều tương tự cũng đã xảy ra với Neia.
Cả cha và mẹ cô đã ch.ết. Những người như thế này thì rất nhiều ở khắp nơi trong Thánh Quốc. Dĩ nhiên, cô không thể nói như vậy được.
“ Không có nơi nào để trút lên nỗi đau và sự giận dữ cô ấy chịu đựng từ điều đó, đội trưởng đã chọn trút lên cô. Tôi nghĩ lý do tại sao cô ấy không làm vậy với những thánh hiệp sĩ khác là bởi vì chúng tôi đã cùng chiến đấu và trải qua điều đó với cô ấy.”
Cái quái gì vậy, Neia gầm lên trong tim.
Nói cách khác, tất cả những điều này là bởi vì Neia đã không tham gia vào trận chiến.
Cái này thật quá đáng.
Một nửa đồng bạn của Neia đã đi đến những thành phố và rất nhiều trong số họ kết thúc vì bị tàn sát. Lý do tại sao Neia đã không bị như thế là nhờ may mắn, không bởi vì sự lựa chọn của Neia.
“ Hãy để tôi nói điều này: Làm ơn hãy chịu đựng nó. Ngay bây giờ, đội trưởng là một người không thể thay thế của Thánh Quốc.”
“ … Thậm chí nếu cô nổi giận với người khác và gây ra cho họ rất nhiều khó khăn, đúng không?”
“ Đúng vậy.”
Gustav nhìn vào cô với một ánh mắt đau đớn.
Sự giận dữ chạy dọc khắp người Neia. Cô muốn hét lên. Neia biết răng người phụ nữa đó rất mạnh, nhưng mà, Neia đã làm nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của họ đến Vương Quốc. Cô đã chỉ ra những điểm canh gác của bán nhân tộc và cô đã cẩn thận hơn bất kỳ ai khác khi họ cắm trại vào ban đêm. Neia đã đóng vai trò đưa phái đoàn ngoại giao an toàn hơn để đến đích. Nếu vậy, Neia không cảm thấy cô ít giá trị hơn người phụ nữ đó.
Tuy nhiên, Neia dập tắt nhưungx cảm xúc khi chúng đang sôi sục.
Cô phải chịu đựng với điều này vì lợi ích của những người dân đang trong cảnh lầm than ở Thánh Quốc. Chấp nhận bất kỳ ai trong số họ bị mất, sẽ khiến kéo dài sự đau khổ của vô số người khác, đó là hành động ngu ngốc nhất có thể tưởng tượng ra.
Thêm vào đó, cô sẽ được thoát khỏi nhiệm vụ này một khi cô quay lại đất nước. Vì vậy, tất cả những gì cô ấy phải chịu đựng sẽ không còn bao lâu nữa.
Neia mỉm cười và gật đầu.
“ Tôi đã hiểu. Nếu đó là vì lợi ích của Thánh Quốc, tôi sẽ chịu đựng nó với nụ cười.”
***
Blue Rose đến quán trọ không lau sau khi Neia quay lại căn phòng.
Neia đã đợi, cùng với những thánh hiệp sĩ khác đang đứng bất động ở bức tường.
Sau đó, cánh cửa mở ra và một nhóm người tiến vào.
Trong khi họ không chính xác là những người nổi tiếng, danh tiếng của họ vẫn rất lớn ở Thánh Quốc, và nó khiến cho trái tim Neia loạn nhịp. Đó là những người cùng giới tính như cô nhưng đã thăng tiến lên đẳng cấp mà cô không bao giờ có thể đạt đến được. Cá nhân mà nói, cô muốn hỏi họ tất cả mọi loại câu hỏi. Tuy nhiên, cô không thể làm những thứ như vậy được.
Họ là .. một trong ba nhóm mạo hiểm giả hạng aɖâʍntite trong Vương Quốc. Blue Rose… Họ thật tuyệt…
Trong khi cô đã nghe về những mô tả và những cái tên của họ qua những lời đồn, đây là lần đầu tiên cô được gặp họ bằng xương bằng thịt. Có một sự khác nhau lớn giữa những gì cô đã tưởng tượng từ những câu chuyện của họ và thực tế họ như thế nào.
Đứng đầu là thủ lĩnh của Blue Rose. Cô là một nữ linh mục người có biểu tượng thánh của Thần Nước, người sở hữu thanh quỷ kiếm, Kilineyram – Lakyus Alvein Dale Aindra.
Vẻ đẹp của cô ấy thậm chí còn khiến cho người cùng là nữ giới cũng sẽ bị mê hoặc bởi chúng, và nó thật khó để tin rằng cô là mạo hiểm giả hàng đầu mà chỉ những thiên tài chiến đấu mới có thể. Nếu cô ấy mặc một bộ váy, cô sẽ trông giống như bức tranh về một nàng công chúa mà một thường dân như Neia đã tưởng tượng.
Người phụ nữ xinh đẹp đó đã nói chuyện với một giọng nhẹ nhàng phù hợp với tất cả những tưởng tượng của Neia về cô.
“ Cảm ơn vì lời mời của cô. Chúng tôi là Blue Rose.”
Remedios, người đứng lên chào mừng họ, khẽ gật đầu biểu thị sự cảm kích của cô.
“ Tôi không biết phải cảm ơn các bạn như thế nào cho đủ vì đã chấp nhận lời mời, thật vinh dự những thành viên của Blue Rose.”
“ Chúng tôi mới là những người được vinh dự khi nhận được lời mời từ thánh hiệp sĩ người mang thanh thánh kiếm và cũng như kỹ năng xứng đáng với nó. Remedios Custido-sama.”
Sự trao đổi về những điểm nhấn từ biểu hiện cứng nhắc của Remedios trong cách nói có gì trái ngược với cách nói chuyện tự nhiên trôi chảy của Lakyus. Có vẻ như cô ấy thực sự là một nữ quý tộc.
“À, Tôi là người nên vui mừng vì gặp được chủ sở hữu của thanh quỷ kiếm như bạn. À hèm. Xin mời ngồi. Những người xung quanh chúng ta tất cả là những thánh hiệp sĩ của Thánh Quốc. Sẽ thật tốt nếu như tất cả chúng tôi đều lắng nghe. È hèm, nếu có thời gian sau đó, tôi rất muốn thấy được thanh quỷ kiếm của bạn.”
“ Rất vui lòng, và có cơ hội được ngắm nhìn thanh thánh kiếm của cô cũng khiến tôi không nói nên lời. Vậy, cho phép chúng tôi chấp nhận lời mời của chủ nhà và ngồi xuống, nào mọi người.”
Những thành viên của Blue Rose mỗi người ngồi xuống ghế theo cách của họ. Vài người trong số họ đã khoang tay lại. Từ những kỹ nẵng của họ, nó khiến Neia tự hỏi có phải họ luôn luôn như thế này hay họ đã học được trong trong thời gian gần đây.
“ Chúng ta sẽ giới thiệu bản thân chứ?”
Đội phó trả lời, chắc chắc là để giúp Remedios rồi.
“ Không, sẽ không cần làm thế đâu. Những tin về các bạn đã len lỏi đến nọi nơi ở Thánh Quốc. À, và trong khi có chút trể nãi, tôi là đội phó của đội thánh hiệp sĩ, Gustav Montanis.”
Lakyus mỉm cười dịu dàng với câu trả lời của Gustav.
“ Thật sao. Sẽ thật tốt nếu đó nếu đó chỉ là nhừng tin tức được phóng đại lên.”
“À –“
“—Vâng. Chúng tôi không nghe gì hơn những điều tốt về các bạn. Thật sự, tôi đã rất khó để giấu đi sự phấn kích về những thành tích anh hùng của các bạn.”
Có vẻ như Remedios muốn nói gì đó, nhưng Gustav đã ngăn cô ấy lại. Sau cùng, anh ta mỉm cười với Lakyus như không có chuyện gì.
“ Thật thích thú. Trong khi tôi muốn hỏi về những tin đồn đó như thế nào, chúng tôi ở đây hôm nay để chấp nhận một yêu cầu. Tôi không có ý định làm lãng phí thời gian quý báu của khách hàng. Vì vậy, chúng ta hãy cùng thảo luận về chi tiết của yêu cần lần này.”
“Ừm. Trước đó, tôi muốn hỏi tên của cô gái đó –“
Neia nhảy dựng lên sợ hãi khi cô nhận ra một người trong cặp song sinh đạo tặc đang chỉ vào cô. Những người khác cũng nhìn vào cô trong sự quan tâm.
Hai người bọn họ chắc hẳn là cặp sinh đôi đạo tặc được biết đến là Tia và Tina. Mặc dù là thành viên của Blue Rose nổi tiếng thậm chí tới tận Thánh Quốc, vẫn không có lời đồi hay những câu chuyện về chiến công của họ. Họ là một cặp nhân vật bí ẩn.
Và bây giờ những nhân vật ấy đang chỉ vào cô.
Cô cảm thấy như cô đã bất ngờ bị chôn đứng trên sân khấu trước những khán giả. Ý nghĩ tại sao điều này lại xảy ra nảy lên quanh tâm trí cô.
“ Cô gái đó không có cơ thể của một chiến binh. Khác với đầu thịt của chúng tôi.”
“Oi! Điều đó là ý gì đây?!”
Người vừa mới nói là Gagaran, nữ chiến binh như được đúc lên như một bức tường gạch dày.
“Chính xác như những gì tôi nói. … Cô ấy không phải là chiến binh, không quan trọng trông như thế nào. Đây mới là chiến binh này.”
“ Oi oi, cậu có thể huấn luyện cơ thể với kinh nghiệm, biết không?”
“ Vậy cậu sẽ tiến hóa sao, Gagaran?”
Gương mặt của đạo tặc đó cứng lại.
“ Không có ý gì, tôi cảm thấy tiếc cho cô gái đó.”
“Này! Là tớ hay cậu đã nhận được đầy đủ phần của mình từ khi cậu đi luyện tập cùng với tớ vậy? Oi!”
“ Không có gì thay đổi cả. Chỉ là nó đau khi cậu ôm tôi với mớ cơ bắp ngớ ngẩn của cậu lúc tôi ngủ –“
(*TL: thật sự những cuộc trò chuyện của mấy đứa trong Blue Rose trước giờ vẫn luôn khó hiểu với người ngoài.)
“ – Đủ rồi đấy hai cậu… Tôi xin lỗi về những gì chúng tôi vừa làm.”
“ Xin đừng bận tâm. Tên của cô ấy là Neia Baraja. Cô ấy có giác quan rất sắc bén, và cô đã đóng góp rất nhiều trong chuyến hành trình của chúng tôi đến đây.”
“ Tôi hiểu rồi.”
Câu trả lời thì ngắn và không cảm xúc, không dễ thương chút nào.
“… ừm. Tốt, vì đó là lỗi của bọn tôi, chúng ta vẫn chưa tiến triển thêm được chút gì cả. Nếu có ai đó không phiền, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận về vấn đề? Còn nữa, không nói chuyện kiểu cách quý tộc nữa, được chứ? Cùng làm cho đúng nào?”
“ Evileye,” Lakyus nói với giọng quở trách.
Đó là Magic caster Evileye. Trang phục của cô có mặt nạ, có thể sử dụng những phép thuật mạnh mẽ, nhưng cô chưa bao giờ cởi nó ra trong bất kỳ trường hợp nào. Cô có dáng người nhỏ nhắn – có vài lời đồn rằng cô ấy có thể từ một chủng tộc có cơ thể nhỏ. (*TL: Chắc tụi nó tưởng nhầm nhỏ này là Goblin :v)
“ Không sao, điều đó ổn. Bản thân tôi không giỏi những thứ như chuyền qua chuyền lại.”
“ Đội trưởng…”
“… Ku ku. Tốt, Sếp của bên kia cũng đã chấp thuận rồi – còn sếp của chúng ta như thế nào? Bên cạnh đó, một khi họ trả một khoảng phí thích hợp, họ sẽ là khách hàng của chúng ta. Nếu không phiền về câu hỏi về tiền bạc. Sẽ không phải tốt hơn là đóng dấu thỏa thuận nó sớm hơn là muộn sao?”
Lakyus thở dài, và Evileye tiếp tục, có vẻ như đang chế giễu bọn họ.
“ Chà, Sếp của tụi tui cũng OK rồi, vậy chúng ta sẽ xác nhận chi tiết trước khi chúng ta nói chuyện về khoảng chi phí? Tôi sẽ nhận nó nếu cô muốn hỏi về người đã gây lộn xộn ở đất nước của cô, Jaldabaoth?”
“ Cô đã biết rồi sao?”
“Oi Oi, Cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ không biết về những thứ mà những quý tộc biết? Vương Quốc cũng có những nhà lái buôn đường biển, cô biết đấy. Cộng với Guild Mạo hiểm giả cũng trao đổi thông tin nữa. Nói thế, về chuyện đó? Nếu cô cũng muốn chia sẻ những gì cô biết? Nói thẳng, chúng tôi sẽ vui hơn khi nhận được thông tin hơn là tiền.”
“Ừm… Có thể, tôi có thể thảo luận một chút với Gustav?”
Evileye vẫy tay ra hiệu rằng bọn hó có thể, và rồi Remedios và Gustav đứng dậy và vào phòng kế tiếp – phòng ngủ.
“Vậy, chúng tôi có thể sử dụng bình nước này không?”
Gagaran chỉ và bình nước và những chiếc cóc xung quanh khi hướng đến Neia.
Tại sao lại là tôi, Neia bực bội trả lời, “ Cứ tự nhiên.”. Cô muốn khen chính bản thân mình vì giọng điệu hoàn hảo để không bị run rẩy.
Sau khi Gagaran rót nước cho mọi người, Remedios và Gustav quay lại.
“ Chúng tôi sẽ trả phí, vậy cô có thể nói với chúng tôi những gì mà cô biết không?”
Uwah, Neia đã nghĩ. Vì một vài lý do, cô đã đoán rằng Remedios, người mà phàn nàn về sự tốn kém khi ở trong một quán trọ, sẽ không chấp nhận. Chắc chắn là Gustav đã nói gì đó với cô, Neia không biết anh ta đã sử dụng lý do gì để thuyết phục cô.
“ Thế cũng được, mặc dù tôi nghĩ chúng tôi có thể nói với cô những gì cô cần biết nếu cô nói cho bọn tôi về tình hình hiện taị của Thánh Quốc.”
“ Xin hãy để chúng tôi trả khoảng phí thích hợp.”
Gustav nhanh chóng đặt một túi nhỏ lên bàn.
“Ừm, oi.”
Evileye hất cằm về phía một trong những đạo tặc. Đáp trả, cô ngay lập tức với tới và tóm lấy cái túi, tung lên và xuống nhẹ nhàng trên tay. Xong cô quay qua và gật đầu với Evileye.
“Được rồi. Vậy tôi, Evileye, sẽ thay mặt giải thích… Mặc dù, như tôi đã nói lúc nãy, thật là thiếu thực tế vì cô đã đề nghị tất cả những thông tin chúng tôi có về Jaldabaoth. Hãy bắt đầu nói về những gì đã xảy ra ở đất nước cô. Nhưng trước đó, tôi muốn xác nhận vài điều với cô. Jaldabaoth của cô trong như thế này, đúng không?”
Evileye lấy một cây bút và tờ giấy từ bàn bên cạnh và bắt đầu vẽ với những nét nguệch ngoạc. Tuy nhiên, bức tranh cô ấy vẽ chỉ có thể nó như là nét bút trẻ con vẽ vội là khớp nhất.
Remedios đang nói, “Không, đó thì không…” trước khi một trong hai người sinh đôi giật lấy tờ giấy và xé nó làm đôi.
“ Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
Trong khi Evileye đang bối rối, người sinh đôi còn lại giật lấy cây bút trong khi nhẹ nhàng rút ra một tồ giấy mới vẽ lên đó, rồi đưa cho Evileye xem tác phẩm cuối cùng. Magic Caster đeo mặt nạ lẩm bẩm, “Uguuu…” trong một giọng bất mãn. Sự thật là, nó thì có chất lượng vượt xa với bức hình vừa nãy.
Vẻ ngoài của hắn rất khác với những gì được mô tả bằng lời. Hắn mặc trong một trang phục ngoại quốc và cùng với một chiếc mặt nạ kỳ lạ. Sau khi thấy bức hình, Remedios giận dữ nắm chặt nắm đấm và gầm lên như một con thú hoang.
“ Đó là tên khốn đó.”
Sau khi thấy điều này, cặp sinh đôi và Evileye dừng mối thù giữa họ và quay lại hướng về phía Remedios.
“ Vậy chúng tôi sẽ xác nhận 1 điều, rằng đây là cùng một ngư—cùng một con quỷ. Tốt, nếu những con quỷ như này xuất hiện hết con này đến con khác, chúng ta sẽ gặp rắc rối. Cảm ơn thượng đế đã thương xót, như họ nói. Bây giờ–“
Evileye tiếp tục thuật lại những sự kiện đã xảy ra ở Thủ Đổ Hoàng Gia, và Neia co rúm lại trong tim.
Cô biết rằng Jaldabaoth rất manh. Và cô biết rằng đội quân và và con quỷ có vảy tồn tại, vậy nên cô không bị sốc bởi chúng. Nhưng sự thật rằng có năm cô hầu gái quỷ có thể tự mình hạ được toàn bộ những mạo hiểm giả hạng adamantite càng khiến cho cảm giác của cô càng trở nên tuyệt vọng.
Mình không nghĩ bất kỳ ai chỉ ra những nàng hầu quỷ trong Thánh Quốc. Vậy chúng là con ace chủ bài của Jaldabaoth? Nghĩ đến việc hắn có những thứ như thế…
“ – Vậy, Các cô ước lượng tỉ lệ độ khó của Jaldabaoth là khoảng nào?”
Câu hỏi của Gustav khiến cho Blue Rose nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn là Evileye đứng ra nói thay cho mọi người.
“ Để tôi làm rõ điều này trước, giá trị này chỉ là để tham khảo. Nó có thể cao hơn, nó cũng có thể thấp hơn, vậy tôi hy vọng anh sẽ để ý điều đó trong đầu. Chúng tôi ước lượng độ khó của con quỷ đó vào khoảng 200.”
“ Hai trăm…”
Gustav hổn hển. Neia cũng gần như cũng hổn hển theo, những cô đã ngăn lại và áp chế nó được. Một vài thánh hiệp sĩ xếp hàng bên những bức tường thì không kiềm chế được như vậy. Remedios là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh, biểu hiện của cô ấy không hề thay đổi.
Nếu Neia nhớ chính xác, quái vật có độ khó 100 đã không phải là một thứ mà con người có thể đánh bại.
“Chính xác thì độ khó 200 thì mạnh như thế nào?”
Evileye thì có vẻ có chút rắc rối khi trả lời câu hỏi nghiêm nghị của Remedios.
“Trong khi những sinh vật có độ khó 200 thì chưa từng xuất hiện ở thế giới loài người trước đây… chà, những con rồng cổ thì cũng khoảng 100.”
“ Một con rồng cổ… tôi chưa từng đánh với chúng trước đây, có phải nó cũng giống như vệ thần Deity của những đại dương?”
Vệ thần Deity của đại dương được nhắc đến là một con Rồng Biển cư ngụ dưới biển.
Nó có 2 cánh tay và chân dài, và một cái đuôi dày thế chỗ cho những đôi cánh đã bị thoái hóa. Nó giống như một con Thuồng Luồng Biển hơn là một con rồng, và trí tuệ của nó có thể ngang hoặc vượt qua nhân loại. Nó là một sinh vật khá nhân từ và sẽ bảo vệ những con thuyền nếu nó được tôn kính đúng mực.
Neia đã từng rất may mắn khi được thấy nó một lần, từ khoảng cách xa, khi họ đi đến Rimun trong kỳ nghỉ.
Nó đã nâng đầu vươn lên cao lên khỏi mặt biển, và nó có vẻ oai vệ xứng đáng với danh hiệu Vệ Thần Deity. Thật khó để có thể tưởng tượng một con người có thể đánh bại sinh vật như vậy.
“ Đội trưởng Remedios. Nếu chúng ta sử dụng việc đánh bại Vệ Thần Deity như một đường cơ sở để đánh giá… hừm, nếu có một ngư dân ở đây, ông ta hẳn sẽ nhìn chúng ta bằng đôi mắt hình viên đạn. Còn nữa, điều đó có nghĩa rằng hắn ta mạnh gấp đôi một con rồng cổ đại.”
“ Đúng vậy. Chúng tôi đã thống nhất rằng hắn ta mạnh hơn những Demon God trong truyền thuyết, kẻ đả bị đánh bại bởi mười ba vị anh hùng. Nói đến điều này, sự xuất hiện của hắn trong thế giới loài người sẽ là một bi kịch kinh hoàng và nhiều quốc gia sẽ bị hủy diệt. Đó là sức mạnh của hắn.”
“Mặc dù, tôi nghe rằng khi mà Jaldabaoth tàn phá ở Vương Quốc, hăn đã bị đẩy lùi bởi Momon-dono. Điều đó có nghĩa rằng Momon-dono chắc hẳn phải mạnh như vậy, đúng chứ?
Remedios nuốt nước bọt, và tiếp tục.
“Hay là điều đó ám chỉ đến – anh ấy đã sử dụng một loại item đặc biệt khi đánh bại Jaldabaoth?”
Lúc đó khi mà thái độ của Evileye thay đổi.
Neia không thể thấy được mặt cô ấy, nhưng cô có thể cảm thấy rằng mặt cô ấy đang đỏ bừng dưới lớp mặt nạ.
“ Tôi không nghĩ rằng anh ấy sử dụng bất kỳ item nào như vậy. Tuy nhiên, Momon-sama đã chiến đấu tuyệt với khi đụng độ với Jaldabaoth. Tôi đã đánh với những thuộc hạ của hắn khi đó, vậy nên tôi không thể thấy toàn bộ trận chiến, những nó là một trận chiến kinh khủng. Nó xứng đáng là trận chiến của một người anh hùng trong những người anh hùng, một nhà vô địch trong những nhà vô địch.”
“ Vậy, vậy sao?”
Đó là tất cả những gì Gustav đã có nặn ra thành lời sau khi bị nghiền bởi sự hiện diện của Evileye khi cô tựa mình xuống.
“Chính xác! Ah, một trận chiến kinh ngạc. Momon-sama đã bảo vệ tôi khi anh ấy đang chiến đấu với Jaldabaoth, có biết không.”
“ Vậy anh ấy đã đánh với Jaldabaoth – con quái vật đó – và đẩy lui hắn? Là thật sao?”
“Cái gì?! Cô đang nói rằng những gì tôi thấy bằng chính mắt mình là một lời nói dối?!”
Evileye phản đối câu hỏi của Remedios bằng một phản ứng dữ dội. Gustav cố gắng để quét đi bầu không khí không thoải mái.
“À, không, ý của đội trưởng chúng tôi là nếu Darkness có thể tấn công điểm yếu nào đó của Jaldabaoth, có lẽ chúng ta có thể cũng làm gì đó. Tôi xin lỗi và đã không làm rõ ràng.”
“Không, Chúng tôi nên xin lỗi vì tính trẻ con của Evileye của chúng tôi khi nói chuyện với khách hàng của mình.”
Câu trả lời đó đến từ Lakyus. Gì đây, khi 2 nhân vật chính bị đẩy qua một bên và những nhân vật phụ tham gia đóng trôi chảy vai trò của những người đó sao.
“Ừm…Chà, giả sử như Jaldabaoth thật sự có điểm vài điểm yếu, Momon-sama phải chiến thắng bằng cách tấn công nó. Thật khó để tưởng tượng rằng một con quỷ như hắn sẽ để điểm yếu của mình sơ hở.”
“ Đúng vậy… Có lẽ anh ấy đã dùng một item hay một thuộc hạ nào hỗ trợ phía sau.”
Trong khi đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến những nữ hầu quỷ, Jaldabaoth có nhiều những thuộc hạ quỷ mạnh mẽ.
Sau khi tr.a hỏi những bán nhân loại bắt được, họ biết được rằng có ít nhất 3 tên.
Đó là con quỷ đã thống trị vùng hoang vu nới mà nhưng bán nhân tộc sinh sống.
Rồi con quỷ đã thống trị thành phố cảng Rimun.
Và còn lại là con quỷ có vảy kẻ chỉ hủy đội quân bán nhân tộc.
“ Đúng rồi, các bạn có thể nói chúng tôi về chi tiết về con quỷ có vảy các bạn đã đề cập đến ban đầu không?”
“ Đúng rồi, Có thể nói cho chúng tôi biết về những khả năng của nó là gì?”
Cô ấy mô tả khả năng và họ đã chiến đấu với nó như thế nào. Câu chuyện của Lakyus kết thúc với Brain Unglaus – người ngang đẳng cấp với Gazef – giết con quỷ đó.
“ … Điều đó thật lạ. Jaldabaoth vẫn chưa có bất kỳ động thái nào sau khi chinh phục thủ đô của Thánh Quốc, nhưng con quỷ có vảy đó đã chỉ huy độ quân bán nhân tộc thay thế hắn. Không phải nó đã bị đánh bại rồi sao?”
“ Tôi hiểu rồi… tuy nhiên, chúng tôi đã gặp người đồng đội với Brain trước đây, và tôi không nghĩ rằng cậu ấy đang nói dối. Đó chắc chắc không phải là con quỷ độc nhất, chỉ là một con cấp độ cao.”
“ Nói cách khác, Jaldabaoth có thể thuần phục những con quỷ đó bất kể số lần chỉ cần có điều kiện nhất định cần đáp ứng? hay có lẽ hắn đã triệu hồi cùng một con quỷ nhiều lần?”
Neia không thể dùng phép, nhưng cô đã nghe điều này trong những bài học của cô.
Khi nói đến ma thuật triệu hồi, triệu hồi nhiều sinh vật là một thứ rất khó.
Nói cách khác, khi phép triệu hồi hoạt động, thi triển một phép triệu hồi khác sẽ khiến phép triệu hồi trước đó kết thúc. Những con quái vật triệu hồi từ lần đó sẽ quay lại từ nơi mà chúng đến và những con quái vật mới được triệu hồi sẽ thế chỗ.
Tuy nhiên, người có khả năng triệu hồi bậc cao có thể đồng thời gọi lên nhiều con quái vật yếu hơn một lần, những loại đó có thể gọi lên với một phép triệu hồi bậc thấp. Ví dụ, người có thể sử dụng phép triệu hồi bậc bốn có thể triệu hồi nhiều quái vật mà được gọi lên bởi một phép triệu hồi bậc ba.
“ Tôi không thể hiểu được toàn bộ. Phương pháp triệu hồi những con quỷ của hắn vẫn là một bí ẩn. Nó có cảm giác như hắn đã triệu hồi chúng bằng phép thuật, hắn không thể triểu hồi nhiều con quỷ mạnh chừng đó… nhưng nếu hắn có thể, điều đó dấy lên một câu hỏi là tại sao hắn không làm thế ở Vương Quốc. Có lẽ nếu hắn là một magic caster có khả năng đặc biệt về triệu hồi, hắn có thể đồng thời triệu hồi nhiều bản sao sinh vật như vậy…”
“Vậy thấm chí nếu chúng ta đánh bại tất cả những con quỷ có vảy, Jaldabaoth có thể ngay lập tức tái triệu hồi chúng?”
“ Chỉ cần như vậy, Tuy nhiên nhắc đến trường hợp khi mà Jaldabaoth thu phục chúng bằng ma thuật. Nếu hắn sử dụng loại khả năng đặc biệt để làm vậy, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác.”
“ Vậy các bạn không biết nhiều về những khía cạnh khác.”
“ Xin lỗi, nhưng tôi không. Chúng tôi biết rất ít về hắn.”
Evileye giọng nghe vô cùng chán nản.
“… Ể, tôi không hiểu bất cứ điều gì cả?
“… tôi sẽ giải thích nó cho cô sau, đội trưởng.”
“ Không, làm rõ ràng ngay đi. Tôi đã không thể hiểu gì từ lúc này.”
Đây là đội trưởng của chúng tôi… người phụ trách tất cả chúng tôi…
“ Trong trường hợp này là, có phải hầu gái côn trùng kinh tởm cũng là một trong những vật triệu hồi của Jaldabaoth.?”
“tôi không biết. tôi không muốn nghĩ điều đó…”
Các thành viên của Blue Rose bắt đầu cuộc thảo luận giữa bọn họ.
“ Ế, tôi có thể có một câu hỏi được không?”
Mọi người quay qua nhìn vào Neia sau khi cô lo lắng phát biểu, và áp lực khủng lồ khiến cô hối hận khi làm vậy. Có lẽ nó tốt hơn cho ai đó hỏi điều này thay vì cô ấy. Tuy hiên, ch.ết thì cũng đã ch.ết rồi, sau khi tự động viên bản thân, cô hỏi:
“ Đây có lẽ chỉ là câu hỏi rất cơ bản, nhưng Jaldabaoth đến từ nơi nào? Cái tên của Jaldabaoth đã được truyền đến từ trước nữa không?”
“ Điều đó chưa rõ ràng. Chúng tôi đã tìm hiều các loại văn bản văn học, nhưng chúng tôi đã không thể tìm ra cái tên đó trong bất kỳ chỗ nào. Chúng tôi cũng đã thử tìm những manh mối dựa trên ngoại hình của hắn, nhưng cũng tương tự, chúng tôi cũng không thể tiến triển thêm gì.”
“ Có thể nào chỉ là một biệt hiệu? Có thể hắn đã gây ra những rắc rối với cái tên khác trong quá khứ?”
“ Tôi nghi ngờ điều đó. Những con quỷ — các thiên thần cũng như vậy – tên của chúng là một phần rất quan trọng của bản thân chúng. Nếu một con quỷ muốn lộ diện, hắn phải khắc sâu cái tên mình vào thế giới. Vì vậy, chúng không thể sử dụng một cái tên giả có thể khiến chúng biết mất ngay lập tức.”
Neia không biết gì về quỷ và thiên thần, nhưng nếu một magic caster adamantite nói thế thì chắc hẳn phải thế rồi.
“ Như nguồn gốc của hắn, nếu hắn đến từ phía bên kia của lục địa, vậy nó chỉ là tự nhiên rằng không có thông tin gì về hắn ta… nhưng sau khi nghĩ nhiều về nó, mỗi khả năng có thể điều như nhau, và không có gì nói đến nơi bắt đầu.”
Evileye nhún vai.
“… nói thế. Sẽ ra sao nếu vẻ ngoài của Jaldabaoth là sai? Có phải Jaldabaoth trông giống Jaldabaoth trong bức hình không? Sẽ ra sao nếu hắn cải trang?”
“ Hô,” Evileye dựa vào bàn hướng đến Remedios. “Cô có thể nói chi tiết hơn không?”
“ Chúng tôi đã thành công đẩy Jaldabaoth vào một tình hình khá tệ, và rồi hắn tiết lộ hình dạng thật của mình…”
Remedios nhắm nghiền đôi mắt.
“ Nó đã hoàn toàn đánh bại chúng tôi.”
“ Cô có thể cụ thể hơn nữa không?”
“Điều đó ổn, đúng không Gustav?”
“ Vâng, tôi không phản dối. Nếu chúng ta có thể tìm hiểu thêm về hắn từ hình dạng này, giấu diếm những thông tin như vậy còn gây hại hơn.”
“ Tôi cũng cảm thấy vạch trần toàn bộ sẽ tốt hơn…”
Remedios bắt đầu lẩm bẩm và càu nhàu, và rồi cô ấy nói với Evileye về ngoại hình của Jaldabaoth.
Nửa chừng, gương mặt của Remedios xoắn lại bởi giận dữ. Cô chắc hẳn đã nhớ lại trận chiến mà không ai khác ở đây biết bất kỳ điều gì.
“ Tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi sẽ tiếp tục điều tr.a dựa trên những gì chúng tôi vừa mới biết được. Chúng tôi sẽ thông báo với cô nếu tìm ra bất cứ điều gì, vậy có thể nói với chúng tôi nếu cô muốn ở trong thành phố?”
“ Chúng tôi vẫn chưa quyết định. Trong trường hợp này, các bạn có biết bất cứ điều gì về hắn dựa trên hình dạng đó không?”
“ – Lakyus, cậu có nhớ gì không?”
Lakyus lắc đầu.
“ Như vậy sao. Xin lỗi.”
“ Tôi hiểu. Vậy sau khi chúng tôi đưa ra quyết định, chúng tôi sẽ liên lạc với các bạn ngay.”
“ Nhưng trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải xem xét viễn cảnh tồi tệ nhất – khả năng ngoại hình của hắn ở Vương Quốc có ý định là tạo một ấn tượng sai lệch, vậy nên hắn tính toán kiềm chế thể hiện sức mạnh thực sự của mình.”
“ Nói cách khác, đất nước của chúng tôi là mục tiêu thực sự của Jaldabaoth, và hắn có một vài kế hoạch khác ở Vương Quốc?”
“Có lẽ vậy, Nếu Vương Quốc là ưu tiên hàng đầu của hắn, hắn sẽ thể hiện hình dạng thực sự của mình như hắn đã làm ở Thánh Quốc, đúng không? Hay là bởi vì hắn đã bị giật mình vì sức mạnh của Momon, và chọn bảo vệ nhận dạng thật của mình hơn là để kế hoạch của hắn bị đổ bể? Tôi thực sự không muốn nghĩ đến trường hợp đó.”
Những lời của Evileye đã khiến căn phòng tụt vào một sự yên lặng ảm đạm. bằng chứng là thậm chí một tiếng thở khẽ cũng có vẻ rất to. Ai sẽ nói đầu tiền đây? Trong không khí căng thẳng này, Lakyus chứng tỏ sự dũng cảm của mình.
“ Rồi bây giờ, để tôi nói lại – chúng tôi cũng cùng thuyền với các bạn. Chúng tôi muốn biết thêm về Jaldabaoth. Nói thẳng, mọi thứ chúng tôi tìm hiểu dựa trên những phân tích từ cuộc gặp mặt của chúng ta với hắn. Chúng tôi phải suy nghĩ về mục tiêu của Jaldabaoth, nhận dạng thật, hay khả năng.”
“ Chúng ta có thể triệu hồi những con quỷ để tìm hiểu về Jaldabaoth… nhưng điều đó sẽ làm ô uế linh hồn… và thậm chí nếu chúng ta triệu hồi những con quỷ thứ hạng thấp, rất có khả năng rằng chúng sẽ không biết bất cứ gì về những con quỷ hạng cao. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ cần liên hệ với một chuyên gia triệu hồi…”
“ Không may, chúng tôi không biết bất kỳ ai giỏi ở việc triệu hồi những con quỷ cả.”
Evileye là người đầu tiên bổ sung cho những lời của Lakyus và tiếp sau đó là 2 chị em sinh đôi.
Chắc chắc là sẽ không có ai rồi, ít nhất là trong trường hợp thông thường, Neia mơ hồ.
Những kẻ tôn thờ sự tà ác thì bình thường là những sinh vật xấu xa, và may mắn rất ít trong số chúng mạnh mẽ trong lĩnh vực đó. Đó là bởi vì đa số mọi lúc, chúng một là tự hủy hoại chính mình hoặc là bị giết bởi những tổ đội.
Tất nhiên, cũng có vài chuyên gia trong lĩnh vực đó đã thoát ra khỏi những kẽ hở, nhưng những người như vậy bình thường sẽ ẩn mình trong bóng tối, và sẽ không kết bạn nhiều.
“ Tuy nhiên, chỉ ở đây chờ ch.ết thì rất bực bội. Lần tới khi con quái vật đó tới Vương Quốc, tôi muốn khiến hắn khóc ròng với 2 bàn tay mình. Để làm thế, tôi cần biết nhiều nhất có thể về hắn.”
“Còn nữa, hắn đã không dẫn bất cứ bán nhân loại nào ở Vương Quốc. Nếu hắn tuyển mộ bán nhân tộc vì thất bại của mình ở Vương Quốc, vậy ta sẽ cần cảnh giác với hắn hơn nữa.”
Những lời đó được nói ra bởi Gagaran, và rồi cặp sinh đôi.
“ Đó có phải tại sao các bạn muốn biết những gì chúng tôi biết?”
Mọi người trong Blue Rose gật đầu. Lakyus tóm lược lại giúp họ.
“ Chúng tôi sẽ trả một mức phí tương đương với những gì chúng tôi được nhận sau này.”
“ Đội trưởng. Tôi có thể xử lý những phần sắp tới của cuộc đàm phán chứ?”
Remedios ngay lập tức đồng ý với câu hỏi của Gustav.
“ – Thay bằng tiền, chúng tôi muốn một vài dạng trả công khác.”
“ Đó là gì? Chúng tôi muốn thỏa mãn các bạn, chúng tôi không thể làm mọi thứ… tuy nhiên, nếu anh muốn liên lạc với những quý tộc quyền lực, điều đó có thể sắp xếp.”
“ Vậy sao? Cảm ơn rất nhiều. Tuy nhiên, chúng tôi không nghĩ thế — Các bạn có thể đến đất nước chúng tôi và chiến đấu bên cạnh chúng tôi không?”
Căn phòng lại trở nên yên lặng một lần nữa. Phải vài giây sau đó – không, có lẽ còn lâu hơn. Âm thanh tiếp theo họ nghe được là của Lakyus vuốt tóc mình.
“ Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể chấp nhận đề nghị trả công đó.”
“… Chúng tôi đã thu thập thông tin để chúng tôi không ch.ết. Làm vậy là chúng tôi chống lại mục đích của mình.”
Evileye nhún vai, như thế để nói rằng không có gì khác để làm với điều này.
“ Chúng tôi sẽ không đề nghị các cô đánh với Jaldabaoth. Tất cả những gì chúng tôi cần là đợi đằng sau và giúp đỡ với ma thuật hồi phục.”
“ Thôi nào, anh đừng có phù phiếm về điều đó.”
Gagaran không ngại nỏi thẳng những lời của cô ấy.
Đúng như thế. Nửa phía bắc của Thánh Quốc hiện giờ đã bị đánh bại bởi những người thú của Jaldabaoth, và tất cả những gì họ có thể làm là chống trả yếu ớt. Nhiều người đã bị tống giam vào các trại, và những thánh hiệp sĩ còn lại đã trốn vào trong hang núi để sống như một lính du kích.
“Không, không phải trường hợp đó. Chúng tôi đã ngăn cản bước tiến của bán nhân tộc trong chốc lát.”
Họ vẫn giữ được phía nam, nơi mà quân đội và lực lượng của Jaldabaoth giáp mặt nhau, vậy gọi nó là mũi nhọn cũng có thể chính xác.
Với Neia, người biết những gì sẽ diễn ra, những lời của Gustav nghe giống lời nói dối hơn là sự thật.
“ Các cô có thể đến không?”
“ Tôi từ chối.”
Remedios đưa ra câu hỏi đó trong một tư thế thích hợp, và Evileye thẳng thừng từ chối nó. Theo cái cách mà mọi người ở Blue Rose duy trì sự im lăng, cô ấy rõ ràng là không đơn độc trong quan điểm của mình. Họ hẳn cũng đều cảm thấy như thế.
“ … Nói thẳng… chúng tôi có thể ngăn chúng trong chốc lát, nhưng chúng tôi cũng ở điểm cuối của sợi dây rồi. Thánh Quốc đang lụi tàn, những quân đội phía nam vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, nếu chỉ bọn họ một mình không đủ đánh bại Jaldabaoth.”
Gustav rót một cốc nước cho chính mình và uống hết, rồi tiếp tục.
“ Lý do tại sao chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn bị chinh phục là bởi vì hải quân đã cầm chân đội quân của Jaldabaoth từ bờ biển phía bắc và giữ chúng lại. Nếu Jaldabaoth thành công tìm ra cách xử lý điều đó, thì bước tiến của quân đội hắn xuống phía nam, chúng rôi sẽ sụp đổ ngay lập tức.”
Tuy nhiên, đó là những suy nghĩ của người dân phương bắc, những người đã biết sức mạnh của Jaldabaoth. Những người phương nam chắc hẳn đang có những kế hoạch khác. Ví dụ, tự mình đánh bại Jaldabaoth.
Trong khi một phần lý do là bởi vì họ không chia sẻ thông tin tình báo cho nhau, nó cũng bởi vì mối bất hòa dài lâu giữa hai miền nam – bắc.
Ngay từ đầu, những quý tộc ở phương nam luôn luôn phản đối sự thật rằng một phụ nữ — bỏ qua những người anh trai của mình – nhận lấy vương miệng như là Holy Queen lần đầu tiên trong lịch sử.
Từ lý do đó, cựu Holy Queen đã lờ đi những cáo buộc vô căn cứ như “ Holy Queen đã được thừa nhận vị trí của cô ta bởi vì cô đã thỏa hiệp gì đó với những ngôi đền, và cô ta bí mật nhận được sự giúp đỡ của Kylardo Custiodio” đến từ phương nam, để vì lợi ích là tránh hố sâu ngăn cách giữa hai miền nam và bắc.
Sau đó, phương nam đã không leo thang vấn đề đi xa hơn nữa và nhờ đó một cuộc đối đầu toàn diện đã được ngăn chặn, nhưng đó chỉ bởi là vì phương bắc và phương nam có sức mạnh cân bằng nhau. Bây giờ phương bắc đã bị sụp đổ, phương nam đã không còn bất kỳ lý do gì để kiềm chế bản thân mình hơn nữa, họ bắt đầu sỉ nhục phương bắc.
Thậm chí đối mặt với cuộc xâm lượt của Jaldabaoth, con người vẫn giữ mối hận thù với nhau. Neia đơn giản thấy nó thật buồn cười. Thêm nữa, có những lời thì thầm về sự đấu đá quyền lực cho vị trí Holy King tiếp theo, và nó chỉ khiến cho Neia, một thường dân, càng thêm không vui.
“ Nó khá là tệ.”
“ Đúng vậy. Hải quân có một vài lực lượng không quân, và trận chiến họ chống lại những con quỷ biết bay đã đưa họ vào tình trạng kinh khủng. Nếu nó cứ tiếp tục, họ sẽ không thể kìm chân đội quân của Jaldabaoth mãi mãi. Chúng tôi cần sức mạnh để phá vỡ bế tắc này! Làm ơn, tôi cầu xin cô, góp sức mình với chúng tôi! Tất cả những gì chúng tôi cần là một đến hai tháng! Chúng tôi có thể trả giả bằng bất kỳ thứ gì các cô muốn! Tôi cầu xin cô, xin hãy cứu lấy Thánh Quốc.”
Khi Gustav cúi đầu mình cầu xin họ, Neia và những thánh hiệp sĩ khác cũng cúi đầu và đồng thanh nói “Làm Ơn!”.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh một lần nữa, và rồi giọng của Lakyus vang lên đâm xuyên nó.
“ Làm ơn, ngẩng mặt lên. Và – Tôi thật sự rất xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể đi đến Thánh Quốc được.”
“ Tại sao?!”
Neia giật mình ngẩng đầu vì tiếng hét bất ngờ của Remedios. Cô thấy Remedios đã đứng dậy khỏi ghế và nhìn vào Lakyus.
“Không lý nào Jaldabaoth sẽ dừng lại chỉ với việc chinh phục được Thánh Quốc! Hắn sẽ thu thập sức mạnh ở đó và rồi sẽ xâm lượt Vương Quốc, cô biết đấy! Nếu cô không đánh bại hắn ngay bây giờ, hắn sẽ trở nên mạnh hơn trong tương lai!”
“ Cô nói đúng, khả năng đó là rất cao.”
“Nếu cô đã hiểu, tại sao các cô không giúp đỡ chúng tôi?! Và không chỉ các cô, các quý tộc khác trong đất nươc này, những người của đất nước chúng tôi! Không ai hiểu nó! Không phải bây giờ là lúc chúng ta cùng nhau chiến đấu sao?!”
“ … Lý do tại sao các quý tộc của đất nước này sẽ không cho cô mượn sức mạnh của họ thì khá khác với chúng tôi. Cô biết gì về vương quốc Sorcerous?”
Undead đã chiếm thành phố của Vương Quốc và thành lập một quốc gia ở đó. Nó là một nơi rất đáng sợ. Đó là tất cả những gì mà dân thường ở Thánh Quốc được biết. Khi Remedios nói nhiều như thế, Lakyus mỉm cười đau khổ với cô.
“ Thật vậy, và phấn lớn là chính xác… nhưng nó sai ở một vài chỗ… Trong khi những undead thì ở khắp mọi nơi, con người vẫn sống an toàn và bình yên ở đó.”
“… Ể?! Trong một quốc gia được lập bởi undead, những kẻ căm thù sự sống?”
“ Có rất nhiều loài undead, và Sorcerer King là một kẻ thống lĩnh undead. Ra lệnh cho những undead dưới quyền mình không gây hại với những sinh vật sống và thực thi lệnh đó là vấn đề đơn giản với hắn ta.”
Evileye tạo một tiếng động không đồng ý.
“ Evileye… hừm, dù sao đi nữa, chúng ta vẫn có vương quốc Sorcerous trước mắt cần xử lý, vậy nên thật khó để họ trợ giúp đất nước của cô. Cũng như, nhiều người dẫn đã ch.ết trong trận chiến với vương quốc Sorcerous, nó sẽ dẫn đến nhiều hậu quả nghiêm trọng trong tương lai. Những quý tộc có vẻ ngoài khá giả cũng khó trong tình trạng tốt như cô nghĩ.”
“ Thậm chí thế, không phải Jaldabaoth là một vấn đề nên quan tâm sớm nhất có thể sao? Sự thật, vô số người đang phải bị giày vò bởi vì Jaldabaoth. Và Sorcerous gì đì nữa cũng không gây hại cho bất kỳ ai, đúng không?”
“ … Chiến đấu ở cả hai hướng khi chúng tôi đang mệt mỏi là rất nguy hiểm. Tôi tin tôi không cần nói với câu điều đó, đúng chứ?”
Remedios im lặng.
“ Còn nữa, chúng tôi cũng giống như vậy. Hai bọn tôi đã bị giết trong trận chiến với Jaldabaoth và khi chúng tôi hồi sinh từ cái ch.ết, chúng tôi vẫn chưa lấy lại được toàn bộ sức mạnh của mình. Nếu bọn tôi xâm lượt vào lãnh thổ của Jaldabaoth trong tình trạng này, chúng tôi có thể kết thúc bởi bị giết ch.ết.”
“ Không phải Gustav đã nói rằng các cô sẽ không cần chiến đấu với Jaldabaoth sao?!”
“ Cái quái gì thế, cô ta chính xác tin vào điều đó…”
“ Tia! Xin lỗi. À hèm, Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ những thứ sẽ trở nên như cô tưởng tượng. Chỉ cần bao hàm có nguy cơ đối mặt với Jaldabaoth, chúng tôi sẽ từ chối công việc này. Chúng tôi cần trở nên mạnh hơn hiện tại để chuẩn bị cho tương lai… Đây chỉ là giả thuyết, nhưng chúng tôi cần chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp Jaldabaoth quyết định tấn công chúng tôi một lần nữa.”
Gương mặt của những thành viên Blue Rose không di chuyển. Nó có vẻ rằng họ không hề bị lung lay.
Ngay sau đó, Remedios thành công nặn ra vài lời.
“ Vậy, còn ai khác có thể cứu được đất nước của chúng tôi?”
Các thành viên Blue Rose nhìn nhau.
“Chỉ có một người duy nhất.” Evileye trả lời. “Hay hơn thế nữa, anh ấy nên là người các cô nên tìm đến từ đầu, không phải sao?”
“… người đó là ai?”
“Momon-sama, dĩ nhiên rồi. Momon-sama đã đánh bại Jaldabaoth.”
“ Ồ! Là anh ta?!”
“ Đợi một chút, đội trưởng Custodio… Nếu tôi không nhầm, anh ấy thì…”
“ Anh đã nghe về nó rồi à? Vâng, Momon-sama hiện giờ đang ở vương quốc Sorcerous và là một thuộc hạ của Sorcerer King. Vì vậy, anh chắc hẳn phải thuyết phục Sorcerer King giúp đỡ.”
“Hự!”
Remedios càu nhàu.
Neia hiểu cô ấy cảm thấy như thế nào. Bất kỳ công dân nào của Thánh Quốc cũng rất rắc rối với cảm xúc việc xin bất kỳ điều gì từ undead.
Xem xét đến cô ấy, là một hộ vệ, cảm thấy như thế, đội trưởng còn cảm thẩy tệ hơn như thế nào nữa khi là một thánh hiệp sĩ người giữ thanh kiếm thánh? Tuy nhiên – Remedios nhìn tập trung vào các thành viên cảu Blue Rose.
“ … Nếu như đó là cách tốt nhất để đánh bại Jaldabaoth, vậy hãy làm thôi. Không, đó là tất cả những gì chúng ta có thể. Nếu chúng ta có thể, chúng ta sẽ gắn hy vọng của mình vào Momon –“
“ – Tôi tin vào Momon-sama, đội trưởng.” (*TL: Chắc là và evileye chắc luôn :3)
“ Ở… Ể! Cô có thể vui lòng viết một lá thư giới thiệu chúng tôi với Momon-sama được không?”.