Quyển 12 Chương 3-2

Một nhóm người đã qua rèn luyện đi xuyên màn đêm hướng đến một trại tù nhân.


Họ đã quyết định làm theo đề nghị của Sorcerer King về việc tấn công trại tù nhân ở bờ biển cách căn cứ của họ càng xa càng tốt. Nó giúp cho dễ dàng che đậy dấu vết của họ bởi biển.và càng cách xa càng làm cho đối phương xác định được khu vực căn cứ của Quân Giải Phóng càng mất nhiều thời gian hơn.


Tuy nhiên, nó cũng có một vấn đề.
Nếu quá xa, khả năng họ bị phát hiện bởi trinh sát bên địch sẽ rất cao.
Vì vậy, họ quyết định tấn công trại tù xa nhất bên trong cự ly họ có thể di chuyển.


Neia hỏi Sorcerer King, người đang cưỡi ngựa bên cạnh mình.
“ Bệ hạ, chúng ta sẽ tiếp cận trên lưng ngựa đến khi chúng ta đến gần ngôi làng. Ngài đã chuẩn bị xong hết chưa?”


“À, dĩ nhiên. Tuy nhiên… ta không nghe về kế hoạch chi tiết. Họ sẽ sử dụng loại chiến thuật gì? Ta rất trông chờ điều đó.”
“ Ngài trông chờ nó?”


“KuKu. Ta sẽ có thể thấy được một vài chiến thuật của Thánh Quốc hoạt động như thế nào. Họ sẽ dùng phương pháp gì để đánh hạ cánh cổng? Hay họ sẽ bay qua bức tường và xâm nhập vào từ trên không? Ta không nghĩ rằng họ sẽ sãn lòng để ta thấy nó… Cứ nghĩ đến việc họ có thể có những phương pháp ta chưa từng gặp qua khiến ta thấy thích thú.”


available on google playdownload on app store


Sorcercer King chắc chắn sẽ thất vọng. Neia nghĩ không thoải mái.


Chiến thuật vây hãm cơ bản của Thánh Quốc là dùng 2 mũi tiến công với những thiên thần từ trên không và bộ binh từ dưới đất. Họ chắc hẳn cũng sẽ sử dụng cách đó vào lúc này. Hay hơn thế nữa, họ không có nhân lực để làm bất cứ điều gì khác.


Neia nhìn vào Remedios.
Thực tế là tất cả chiến lực của quân giải phóng Thánh Quốc hiện nay đang được huy động.
Đội trưởng nâng thương của cô lên, với ngọn cờ Thánh Quốc tung bay trong gió.
“ Đi nào!”


“Ôhhhhhh!”


Đội trưởng thúc ngựa và bắt đầu di chuyển, và những thánh hiệp sĩ theo sau cô. Họ vẫn còn một khoảng nữa mới tới ngôi làng, vậy nên họ không thể phi nước đại được mà chỉ đi nước kiệu chậm rãi.


“ Những thánh hiệp sĩ mang theo những cây gỗ tươi mới cắt; chúng là cọc chiến à?”


“ Vâng, quân giải phóng chúng thần chỉ có những thánh hiệp sĩ và những linh mục. Không ai có kỹ năng mở cửa hay những kỹ năng xâm nhập khác. Vì vậy, tất cả những gì chúng thần có thể làm là tấn công trực diện. Đội trưởng của chúng thần là một kiếm sĩ có kỹ năng, nhưng để phá cổng, có công cụ thì sẽ nhanh hơn.”


“ Vậy họ không sử dụng ma thuật mà lại dùng sức để hạ cổng với cọc chiến à? Không phải là họ cũng sẽ sử dụng thang hay những thứ như vậy chứ? Có ma thuật nào có thể mang những thánh hiệp sĩ băng qua bức tường không?”


Có đa dạng các loại phép thuật, như thần chú, thánh hệ và tinh thần. Ma thuật mà những thánh hiệp sĩ sử dụng vào một bảng phân loại “khác”, và chúng điển hình là sử dụng phép thuật ở dạng cầu phúc. Những Dark Knight, là những thánh hiệp sĩ sa ngã, cũng sử dụng những phép cầu phúc.


Từ những gì Neia đã thấy và nghe, không có phép nào để họ tạo ra thang cả.
“ Thần xin lỗi, nhưng thần chưa bao giờ nghe ma thuật như thế trước đây.”


“ Ta cũng chưa. Nói đến nó, ta đã từng nghe rằng có một vài phép của thánh hiệp sĩ cho phép họ bay được, mặc dù chúng thì khá cao cấp.”


“ Vậy sao? Ngài thậm chí còn biết về phép của những thánh hiệp sĩ…”
Thật sự, ông ấy là Sorcerer King, ông ta sở hữu kiến thức rộng lớn thậm chí cả những phép mà ông ấy không thể thi triển được.


“ Đó là bởi vì kẻ địch có thể sử dụng chúng. Nó mất rất nhiều công sức để ghi nhớ từng phép. Vì ta không có tài năng, ta phải nỗ lực chăm chỉ. Ngươi biết càng nhiều, thì càng gần với chiến thắng, mặc dù đó là những gì một người bạn đã nói với ta. Hừm.”


Cô không thể tin vào điều ông ấy nói rằng ông không có tài năng. Tuy nhiên, có điều gì đó quan trọng hơn mà cô phải nói.


“ Bệ hạ, nếu ngài có bất kỳ chiến thuật nào khuyến nghị. Thần sẽ truyền đạt lại cho đội trưởng.”


Nó giống như là một người có khả năng như Sorcerer King mà đã nghĩ cách thì thể nào nó cũng hiệu quả hơn những gì mà quân giải phóng đang làm. Đó là tại sao ông ấy lại hành động như thế này.


“ Ể? Không, không. Ta không nên. À, Chà – về điều đó. Giải phóng trại tù này không phải là công việc của ta, mà là của các ngươi. Tấn công trại tù là bước đầu tiên để tìm thấy một cách tốt hơn để làm. Họ cần tự mình nhận thức lấy, đó là lý do tại sao họ phải tự mình thực hiện.”


Sorcerer King đã đúng, hơn nữa, mọi thứ ông ấy nói đều đúng.


Tuy nhiên, chỉ trong hôm nay. Neia muốn mượn sức mạnh của Sorcerer King. Đó là bởi vì cuộc chiến của họ là để cứu những người đang chịu đau khổ, và cô muốn chọn một cách nhanh hơn để có thể cứu nhiều người hơn.


“ Thần hoàn toàn đồng ý với những gì bệ hạ nói. Tuy nhiên, thần cầu xin ngài giúp chúng thần một tay.”
Cô ngay lập tức nhận ra rằng cô đã rất thô lỗ. Tuy nhiên, Neia vẫn cúi đầu và cầu xin Sorcerer King.


Sorcerer King tiếp tục nhìn hướng tới phía trước một lúc trước khi nói tiếp.


“Ừm… Neia Baraja. Đừng bắt ta phải lặp lại nhiều lần. Thất bại là mẹ thành công. Kết quả mà không dựa vào ta và thay vào đó tự bản thân mình suy nghĩ, thậm chí nếu chúng kết thúc trong thất bại, không nên sợ hãi, mà hãy chấp nhận. Đây là bởi vì chúng là những thất bại cần thiết để thành công.”


Những lời của Sorcerer King như đâm vào trái tim Neia. Cô không thể tiếp tục hỏi xin sự giúp đỡ của Sorcerer King. Sorcerer King đang nói rằng, kết quả của kế hoạch của họ là một sự hy sinh cần thiết để khôi phục đất nước.


Đúng vậy, như những gì Bệ hạ nói.
Nhưng với sức mạnh của Sorcerer King, họ có thể cứu được nhiều sinh mạng hơn.
Hy sinh họ vì lợi ích để tự tin hơn vào công lý?
Vậy công lý là gì?


Có phải cứu được nhiều sinh mạng hơn là công lý? Hay—
Suy nghĩ của cô cứ đi vòng quanh và cô không thể tìm thấy câu trả lời.
“ Nào, chúng ta hãy cùng nhìn xem những kỹ năng của họ.”


Ngay bây giờ, Neia chỉ đơn giản là cầu nguyện nhiều sự hy sinh của họ sẽ không bị lãng phí.
Cả nhóm tiến thẳng tới trại tù nhân.


Địa hình xung quanh ngôi làng không được bằng phẳng và có những tháp canh. Nếu họ tiếp cận trực tiếp, họ nhất định sẽ bị phát hiện. Tuy nhiên, thực tế là họ chỉ có duy nhất cách đó để có thể tấn công.


Ngay sau đó, họ đã bị phát hiện bởi ngôi làng.
Có những lính canh trên những tháp canh phòng bên trên cánh cổng. Bọn chúng bắt đầu rung chuông báo động, và một sự xáo động tăng lên bên trong ngôi làng.


Neia nheo mắt lại, và nhìn vào tháp canh.
Những bán nhân loại ở đó trông như những con dê đứng 2 chân, mang áo giáp xích và những cây thương lớn.
Nếu Neia nhớ không nhầm, những bán nhân loại đó được gọi là Bafolk.


Chúng là chủng tộc bán nhân loại sống ở khu vực những ngọn núi, và những đôi chân của chúng có khả năng như của những con sơn dương, điều đó khiến chúng như những chiến binh đáng sợ có thể cân được thậm chí là những bức tường của thành phố nếu như chúng có nhiều gờ nhỏ hay bề mặt lồi lõm. Thêm nữa, lông của chúng dính vào lưỡi kiếm khi chém chúng và bám chắc vào làm cùn lưỡi kiếm của họ, sau khi giết một con, điều quan trọng là phải làm sạch lông trên lưỡi kiếm, cha cô đã dạy cô điều đó.


Những cây thương của Bafolk thì đủ dài khiến chúng có thể đâm những người chạy qua ở dưới từ bên trên. Cô bối rối rằng sẽ rất phiền toái nếu chúng ngay lập tức tăng cường phòng thủ. Tuy nhiên, chúng không có vẻ được huấn luyện, từ việc chúng chạy lung tung xung quanh và cho phe họ có thêm thời gian để chuẩn bị.


Những linh mục xuống ngựa, và ngay lập tức triệu hồi những thiên thần.
Những thánh hiệp sĩ cũng xuống ngựa và nâng khiên lên. Đây chắc hẳn là để bảo vệ những người mang theo cọc chiến khỏi bị tấn công.


Tuy nhiên, không phải tất cả những thánh hiệp sĩ đều như thế. Khoảng 10 người vẫn còn trên ngựa bắt đầu chạy vòng quanh ngôi làng.


“ Cô Baraja, ta tin rằng việc rải lính ra các khu vực xung quanh có nghĩa là để ngăn chặn bất kỳ bán nhân loại nào từ khu trại cố gắng chạy trốn với tin tức về trận chiến này đúng không? Nếu bất kỳ kẻ nào trốn thoát, vậy thậm chí nếu các cô có chiến thắng trận này, các cô sẽ thua về sau này.”


“ Đúng, đúng thế! Đúng như ngài nói!”
Ông ta đã nhìn ra chiến thuật của những thánh hiệp sĩ một cách dễ dàng như thế. Điều duy nhất mà Neia có thể nói về ông là ông ấy là một người đáng kinh ngạc.


Tuy nhiên, nổi lên một câu hỏi. Sorcerer King học những chiến thuật ấy từ nơi nào?


Một sinh vật bán nhân loại có làn da rắn chắc sẽ không mặc giáp. Với những cái móng sắc, chúng sẽ không cần kiếm. Con người mặc áo giáp và mang theo kiếm bởi vì họ có những cơ thể yếu đuối.


Nếu không cần dựa vào trí tuệ của người, vậy những chiến thuật tự nhiên sẽ không cần thiết.Tại sao Sorcerer King có sức mạnh áp đảo biết về những chiến thuật vây hãm?


“ Bệ hạ, thần có thể biết được ngài đã học được những kiến thức đó từ nơi nào không?”


“ Hừm? Kiến thức, ý ngươi là – À! Dự đoán của ta lúc nãy đúng không? Ừmm. Những chiến thuật đó ta đã được dạy bởi một trong những người bạn ta đã nhắc đến trước đây. Sau cùng, ta đã kiểm tr.a chúng trong thực chiến. Chà, ta đã học được rất nhiều điều, nhưng ta không ngờ chúng được sử dụng thực tiễn ở đây.”


“… Vì ông ấy là bạn của bệ hạ, chắc hẳn ông ấy cũng rất mạnh đúng không?”


“Ồ, đúng vậy. Chà, sức mạnh của anh ta không phải là cận chiến hay ma thuật, mà ở lĩnh vực khác. Nói hợp lý, ta vẫn chưa đạt được cấp độ như anh ta.”


Hư Hư. Sorcerer King cười hạnh phúc. Đó hẳn là kiểu cười khi hoài niệm quá khứ.
Ngay lúc này, ông ấy trông như một con người.
Có thể nào Sorcerer King đã từng là một con người…?


Có thể ông ấy đã chuyển đổi mình thành undead với sức mạnh của ma thuật, nhưng đó sẽ là một vấn đề khó hiểu. Không thể là khả năng đó được. Từ hiểu biết của Neia, undead là điều diễn ra một cách tự nhiên. Tuy nhiên—


Sau cùng thì thế giới rất rộng lớn.
Hành trình của Neia với phái đoàn ngoại giao đã giúp cô nhận ra thế giới cô từng biết trước kia bé nhỏ như thế nào.


Băng qua đại dương, ngoài những ngọn núi, và bên trong những khu rừng sâu thẳm – hẳn là có gì đó ngoài kia. Những nhà thông thái có thể sẽ chế nhạo những vấn đề của Neia và nói với cô những câu trả lời cũng ngoài những gì cô biết.


“ Ngươi đang nghĩ về điều gì vậy?”
“À, tôi, tôi xin lỗi.”


“Không, ta không có ý chê trách ngươi. Ta có một chút lo lắng khi thấy ngươi có vẻ xao lãng trên lưng ngựa… trận chiến đã bắt đầu, và ta hiểu nếu ngươi thấy không thoải mái.”


“Cả-Cảm ơn bệ hạ rất nhiều.”
Và rồi, Remedios cắm lá cờ của cô xuống mặt đất và rút thanh thánh kiếm.


“ Mọi người! Trận chiến đầu tiên để cứu đất nước khỏi Jaldabaoth bắt đầu! Công lý tất thắng!”


Có một tiếng hô trả lời mạnh mẽ với câu “công lý tất thắng” khi Remedios hét lên. Một khi họ tập trung lại, họ bắt đầu xông lên.


“Vậy nó đã bắt đầu, cô Baraja,nếu cô cũng muốn chiến đấu không phải sẽ tốt hơn nếu xông lên ?”
“Không, nhiệm vụ của thần là đi bên cạnh ngài, bệ hạ. Không thể bỏ rơi bệ hạ để chiến đấu—“


Đó là việc mình không thể làm. Neia lắc đầu.
“Hừm, ưm, vậy sao? Vậy, vậy chúng ta nói về chuyện khác nào… Ngươi có đưa món vũ khí đó cho bất kỳ ai khác không?”


“ Không một lần! Đây là vũ khí thần mượn của Bệ Hạ! Thần sẽ không dám để bất kỳ ai khác ngoài thần chạm vào nó!”
“À… Thật sao, Ừmm, chắc hẳn là thế. Cảm ơn ngươi.”


Nghe tông giọng của ông ấy có chút thất vọng, nhưng không có cách nào để đoán được ý định của ông ấy từ việc đó.


Có phải mình đã làm gì đó bất kính với bệ hạ không nhỉ? … Mình không quá chắc về điều gì đang diễn ra, nhưng có lẽ mình nên xin lỗi?
Trong khi Neia đang cuộn người lại, Sorcerer King thay đổi chủ đề.


“À – Đây là một cơ hội hiếm có. Ta đã nhìn xung quanh chúng ta, nhưng ta không thấy bất cứ bán nhân loại nào đang lẩn trốn bằng phép tàng hình cả. Có lẽ chúng ta nên tiến tới một chút để quan sát tình hình trận chiến. Ta không nghĩ rằng sẽ có bất kỳ vấn đề gì với những linh mục ở đây… Ngươi nghĩ sao?”


“Thần đã hiểu.”
Nó cỏ vẻ rất bất kính để nói với Sorcerer King – Người sở hữu sức mạnh vượt xa cô – rằng di chuyển về phía trước sẽ rất nguy hiểm.


Khi tiếng chuông của khu trại vang lên, cô đi gần bên cạnh Sorcerer King khi ông ta tiến tới. Đó là khi trận chiến bắt đầu.


Những thiên thần tấn công những tháp canh ở trên cánh cổng, và lũ Bafolk ở đó chống trả lại bằng những ngọn thương.


Tháp cung thủ phóng tên. Chúng không nhắm vào những thiên thần, mà là Remedios khi cô dẫn đầu xông lên. Việc nhắm vào cô là điều hiển nhiên, từ việc cô không mang theo tấm khiên nào đến việc không có nguy cơ bắn trúng đồng đội.


Tuy nhiên, sức mạnh của cô ấy vượt xa với những người khác.
Cô dễ dàng chém rớt những mũi tên đang bay tới với thanh gươm của cô, và duy trì tốc độ không đổi khi chạy.


Như thể để phản công, nhiều thiên thần xông vào những tháp cung thủ. Nhanh chóng sau đó, có ba cái xác Bafolk rớt ra khỏi tháp.


Đây cũng là lúc những thánh hiệp sĩ đến được cánh cổng và bắt đầu dộng vào nó với cọc chiến.


Cánh cửa gỗ bắt đầu rung lắc, và có một âm thanh tiếng nứt nhỏ phát ra từ bên trong, cùng với đó là tiếng hét của những thánh hiệp sĩ, hét lên. “Thêm một lần nữa!”
Cánh cổng lại rung lên, còn mạnh hơn trước.


Và rồi cọc chiến lại tiếp tục dộng mạnh vào.


Khi những cọc gỗ làm cho cánh cổng cong vẹo, và họ có thể nghe thấy tiếng những thánh hiệp sĩ hò hét chiến thắng thậm chí từ đây. Trong khi khe hở thì vẫn chưa đủ lớn để người ta đi vào, họ hẳn là có thể phá cánh cổng hoàn toàn sau vài lần thử nữa.


Nhiều thiên thần bay qua cánh cổng. Neia không thể thấy những gì chúng làm từ đây, nhưng chúng chắc hẳn đang cố giữ chân hàng phòng thủ của Bafolk.
“ – Lùi lại, tất cả các ngươi!”


Tất cả ánh mắt dồn vào nơi phát ra tiếng hét.


Nó đến từ tháp canh phía trên cánh cổng. Những thiên thần hẳn chưa chiếm được nơi đó, một Bafolk xuất hiện ở đó. Tuy nhiên, vấn đề lại nằm ở thứ mà Bafolk mang đến.
“ Lùi lại!” Bafolk lại tiếp tục hét lên.


Bafolk đang giữ một cô bé, độ tuổi khoảng 6 hoặc 7, và hắn kề lưỡi kiếm sắc bén vào cổ họng cô bé.
“ Nếu các ngươi không lùi lại, ta sẽ giết con người này!”


Cô bé mặc một bộ đồ dơ dáy – mặt của con bé cũng bẩn – và cơ thể con bé lắc lư qua lại. Con bé vẫn còn sống chứ? Họ không thể xác định được bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào từ nó. Có vẻ như nó nói lên được cách mọi người ở trong khu trại được đối xử như thế nào.


“ Ngươi là một kẻ hèn hạ!” một thánh hiệp sĩ hét lên.
“ Nhanh lên, lùi lại! Nhìn này”|


Có một sự xáo trộn giữa những thánh hiệp sĩ. Điều gì đã xảy ra? Thậm chí Neia cũng không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra từ khoảng cách này vào buổi tối. Tuy nhiên, với Sorcerer King thì khác.


“… Cổ họng đứa bé đó có vẻ đang chảy máu.”
“Có thể!?”
“ Chỉ một chút; con bé vẫn chưa ch.ết. Mặc khác, giá trị của con bé như một con tin thì –“
“— Mọi người, rút lui!”


Những thánh hiệp sĩ vâng lệnh của Remedios và đi lui.


Mặc dù những linh mục ở phía sau đã có một lúc khó khăn để nắm được tình huống, họ vẫn hiểu điều gì đang xảy ra, và họ kéo những thiên thần lui sau. Cùng lúc đó, những linh mục chạy tới gần Neia và Sorcerer King. Họ chắc hẳn đến gần để xem chuyện gì đang diễn ra.


“Nhanh lên! Quay lại nhanh lên!”
Sau khi Bafolk nói thế, những thánh hiệp sĩ bắt đầu từ từ rút lui.


Họ có thể thấy những Bafolk vội vã thế những vị trí ở trên tháp canh. Chúng thay những kẻ đã bị thương lúc đầu trận chiến với những thiên thần bằng những đấu sĩ mới.
“ Tệ rồi.”
“ Đúng thế, rất tệ.”


Neia từ từ nâng cây cung mà cô được cho mượn. Bafolk có vẻ như sử dụng cô gái đó như một tấm khiên. Vì thế cô chỉ có một khoảng rất nhỏ để nhắm vào. Giết nó bằng 1 đòn sẽ rất khó.


Thậm chí vậy, nếu cô không làm thì ai làm?
Ước gì mình đã tập luyện kỹ năng dùng cung nhiều hơn. Neia nghĩ như vậy khi cô rút một mũi tên từ túi đựng.


Ngay lúc đó, Sorcerer King nhanh đưa tay ra, như thể để ngăn cô bắn.
“Ta không có ý định xúc phạm ngươi, nhưng ngươi nên dừng lại đi. Không làm gì được nữa đâu.”


Ngay lúc cô đang định hỏi ý của ông ấy là gì, Sorcerer King đi bộ đến nơi những thánh hiệp sĩ đang tụ tập.
Có một cuộc tranh cãi dữ dội ở đây về việc cứu cô bé đó như thế nào.


Ma thuật của những linh mục có thể đóng băng kẻ địch trên đường đi của chúng. Nhiều người thông qua điều đó, nhưng những phép thuật có một khoảng cách hiệu quả nhất định. Chúng có thể vươn tới từ khoảng cách này không? Con tin có thể bị giết? Tất cả những câu hỏi đó cứ quanh co, nhưng không có dấu hiệu của một câu trả lời có thể đạt được.


Lúc đó, Sorcerer King và Neia đến.
“Các ngươi còn định tranh cãi bao lâu về chuyện đó nữa? Tình huống trông tệ quá.”
Sau khi ông ấy nói, những người khác xoay qua nhìn vào Sorcerer King một lượt.


“ Dĩ nhiên chúng tôi biết điều đó –”
“ – Đội trưởng… Làm ơn bình tĩnh. Kẻ địch ở kia.”
Remedios đã đến cực hạn của sự kiềm chế, và Gustavo nói với cô.


“Không, đội trưởng Custodio. Cô không biết gì cả. Vì kẻ địch đã biết rằng con tin là có hiệu quả, chúng sẽ thể hiện đây không chỉ là đe dọa, và chúng sẽ sử dụng con bé như một ví—“


Như thể đang chờ đợi những lời đó, đầu của cô bé con tin rớt xuống. Họ có thể thấy dòng máu đỏ tuôn ra từ đấy. Bafolk vứt cái xác cô bé xuống, và nó đổ gục yếu ớt xuống đất.
Mọi người yên lặng.


Tâm trí họ từ chối chấp nhận những gì vừa diễn ra.
Remedios là người đầu tiên nhận thức lại, và khi cô hét lên, Neia cũng lấy lại nhận thức.


“ Tến khốn! Sao ngươi dám giết con tin?! Thậm chí sau khi bọn ta đã nghe yêu cầu của ngươi!”


“ Hửm!” Bafolk kéo ra một cậu bé ra phía trước lần này. “Đó là tại sao ta lại tóm một tên khác nè, thấy không? Bây giờ thì lùi lại.”
“ Ngươi là tên vô liêm sỉ!”


“Hửm. Ngươi thực sự là đồ ngu phải không vậy? Có lẽ ngươi sẽ hiểu sau khi ta mang đến một tên khác nữa?”
Remedios nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ. Rồi, như để trút hết cảm xúc của cô, cô ra lệnh:


“Mọi người, rút lui!”
“ Còn nữa, tập hợp những người đang cưỡi ngựa ở những phía xung quanh! Đi đi!”


Cô có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Remedios. Nó đủ to để người ta có thể nghĩ rằng cô đã nghiền nát những cái răng của cô.
“Đội phó. Ra lệnh họ tập trung lại đây.”
“ N-Nhưng –“


“ Nếu anh không làm, đứa trẻ sẽ ch.ết. Đi!”
“Mọi người rút lui!”


“Một nước đi tồi. Cô thể hiện cho chúng thấy rằng con tin là có hiệu quả và cho chúng thêm thời gian để chuẩn bị. Nếu kẻ địch làm gì đó để phá vỡ ý chí chống lại của cô, không phải nó sẽ khiến bị thiệt hại nhiều hơn sao?”


Gương mặt đỏ chót của Remedios nhìn chằm chặp vào Sorcerer King như thể cô đang nhìn vào kẻ thù.


“ Nếu điều này tiếp tục, đòn tấn công bất ngờ của cô là vô nghĩa. Còn nữa, ta có thể nghe những âm thanh của cái gì đó đang di chuyển ở đằng đó. Nếu chúng sắp xếp lại chướng ngại vật, phá vỡ chúng sẽ mất thêm thời gian, và những thứ sẽ trở nên phiền phức hơn—“


“— Câm mồm!” Remedios ngắt lời của Sorcerer King.
“ Ai có ý tưởng gì không? Một cách giải quyết mà không có bất kỳ ai phải ch.ết!?”
Không ai nói điều gì.


Dĩ nhiên không ai có một tình huống thuận lợi như vậy. Ví dụ, họ có người nào đó sở hữu kỹ năng đột nhập, tình huống này sẽ không phát sinh. Tuy nhiên, không có bất kỳ ai như thế ở đây.


Thậm chí Remedios cũng hiểu điều này. Nếu bản năng động vật của cô phân tích tình hình trận chiến và nói cô không có cách như thế, vậy phương pháp như vậy không tồn tại.


Thậm chí vậy, tại sao cô lại từ chối thừa nhận nó?
Tại sao cô lại nhất thiết không để một ai ch.ết?


Những lời của Sorcerer King như xẹt qua tâm trí cô – đây có phải là một trong những hy sinh cần thiết mà ông ấy đã nói đến? Không có cách nào khác mà không mất một người nào nếu họ không có một lợi thế sức mạnh áp đảo hay một may mắn tột cùng.


“ Đội trưởng Custodio.”
Giọng của Neia vang to một cách bất thường.
“ Ngay bây giờ, chúng ta không thể kết thúc trận chiến mà chỉ có một vài thương vong sao?”
Ánh nhìn dữ dội của Remedios chuyển sang Neia.


Cảm xúc mạnh mẽ đang sôi sục của cơ thể chiến binh mạnh mẽ khiến cơ thể cô run rẩy, nhưng Neia chắc chắn rằng cô đã đúng.
“ Đó không phải là công lý!” Remedios hét lên.
Công lý? Đó là công lý—


Những thánh hiệp sĩ xung quanh vẫn tiếp tục im lặng. Có vẻ như không ai chuẩn bị nói bất cứ điều gì. Neia cảm thấy như thể cô đang bị bao vây bởi những kẻ thù và vô thức lùi lại, rồi cô cảm nhận như bàn tay của ai đó giúp đỡ cô từ phía sau.


Nhìn lui sau, cô thấy Sorcerer King, như cô nghĩ.
“— Ta ủng hộ quan điểm của cô Baraja.”
Ông ta xác nhận cô với một giọng nhỏ nhẹ. Nhưng với Neia, nó như trăm triệu tiếng hô chấp thuận.
“ Câm mồm!”


Remedios lại hét lên. Tuy nhiên, đây không phải là thứ mà cô nên nói với vị vua của một đất nước khác đã đến đây để cứu cô. Có những hành động có thể chấp nhận, có những hành động không thể chấp nhận.


Sự giận dữ nổi dậy trong trái tim Neia.
“ Những gì cô cần lúc này là thay đổi tình huống, không thể cứ ngồi im và bối rối ôm mông… Ahh, không thể khác được rồi, ta sẽ xoay chuyển mọi thứ cho.”


Sau khi lẩm bẩm với bản thân, Sorcerer King quay đi khỏi họ — hướng đến cánh cổng – và bắt đầu đi tới. Vì những động thái bất ngờ của ông, không ai gọi tên ông trước khi Bafolk hét lên cảnh báo.


“ Tên kia, tên đeo mặt nạ! Ta đã nói ngươi rút lui đúng không?”
“ Ta sẽ không rút lui! Ngươi nghĩ một mạng người có ý nghĩa với ta sao?”
“C-Cái gì?”


“ Mục tiêu của ta là giết từng bên Bafolk ở đây! Không quan trọng điều gì xảy ra với những con người! [Widen Magic – Fireball] !”
Sorcerer King đưa tay ra với một tiếng hét, và một quả cầu lửa bay tới nổ tung Bafolk và cậu bé đang bị giữ.


Ngọn lửa của vụ nổ khổng lồ cũng nuốt cả tháp canh.
Mọi kẻ ở trên chúng đều bị giết bởi đòn tấn công. Bafolk và con tin của hắn rớt xuống phía bên Sorcerer King của bức tường.
“ [Maximize Magic — Shockwave] “


Đòn phép tiếp theo với một vụ nổ kéo dài đi cánh cổng đã sụp một nửa. Thêm vào đó, nó xé nát những Bafolk đang dựng chướng ngại vật đằng sau nó, thổi tung một lỗ khổng lồ vào hàng phòng thủ của bọn chúng.


“ Xông lên, các thánh hiệp sĩ! Tấn công! Giết những Bafolk bên trong tới tên cuối cùng!”
Như thể thức tỉnh bởi giọng của ông ta, Remedios đến và trả lời:


“ Ngươi con đĩ chó –!” ( “You son of Bitch –!” TL dịch chuẩn từng từ của nó nhé.)
“ – Đội trưởng!”
“Grừuuu! – Xông lên!”


Những thánh hiệp sĩ chạy tới đáp lại những lời của Remedios. Hay hơn thế nữa, nó chính xác hơn phải nói là họ đã bỏ mọi cố gắng suy nghĩ và hoàn toàn tuân theo những mệnh lệnh của cô.
“ Cảm ơn ngài, bệ hạ!”


Gustavo để lại những lời đó và xông tới. Sau đó, những thánh hiệp sĩ và linh mục – ít nhất thì cũng có ý thức hơn – hướng ánh nhìn biết ơn vào ông. Remedios là người duy nhất nhìn vào Sorcerer King với vẻ không hài lòng.


Sorcerer King hướng đến Neia với một giọng nói nhẹ nhàng.
“— Cô Baraja. Có phải ngươi đã nghĩ rằng ta sẽ cứu cậu bé đó với một phép ngoài sức tưởng tượng của cô không?”


Đúng vậy, suy nghĩ đó đã băng qua tâm trí cô. Tuy nhiên, Sorcerer King phải là có vài lý do cho hành động của mình.
“À, vâng, như ngài nói.”
“Hừm, có lẽ điều đó cũng có thể.”


Sorcerer King gật đầu, và Neia yên lặng lắng nghe.


“Đúng vậy, ta có thể làm như vậy. Bằng việc sử dụng nhiều loại phép ta đã học, cứu một cậu bé chỉ là một điều bình thường. Tuy nhiên, ta không thể làm vậy. Đó là bởi vì ta không thể chấp nhận Bafolk thấy ta giải cứu một cậu bé.”


Nghi ngờ hằn qua mặt của Neia lần đầu tiên, và Sorcerer King từ tốn giải thích với cô.


“ Nếu ta chấp nhận cho chúng biết rằng những con tin hiệu quả để chống lại chúng ta, những tù nhân bên trong sẽ được sử dụng như những khiên thịt để ngăn cản những đòn tấn công của chúng ta trong trận chiến. Những thánh hiệp sĩ sẽ thua, và họ có thể bị thương hay bị giết. Do sự thiếu nhân lực của chúng ta, thậm chí một vài thánh hiệp sĩ sẽ là gánh nặng, là một bất lợi lớn… ít nhất, theo định luật Lanchester.


(TL Note: Định luật Lanchester là một nhà toán học đã tính toán đến mối liên hệ về thời gian của một kẻ săn mồi và con mồi phải trả. Chúng thường được sử dụng trong mô hình quân sự. Trong trường hợp này là, thậm chí chỉ một mất mát có thể dẫn đến nhiều mất mát hơn qua thời gian.)


Sorcerer King đi tới cánh cổng, Neia vội vã theo sau ông.


“ Mặt khác, một khi chúng biết rằng con tin là vô dụng, chúng sẽ đơn giản trở thành gánh nặng với Bafolk. Bây giờ, khi chúng bị tấn công và kẻ thù đã vượt qua được bức tường, ngươi có nghĩ rằng chúng sẽ có thời gian rảnh rỗi để giết tù nhân nữa không? Giết những người không có khả năng kháng cự nên đặt ưu tiên thấp hơn.”


“ Như ngài đã nói.”


“Đúng vậy, Thay vì lãng phí thời gian để giết người, chúng sẽ chuẩn bị để ngăn chặn kẻ địch. Vì vậy, sẽ cần thiết để sử dụng một phương pháp thể hiện cho chúng thấy sử dụng con tin là vô ích.”


Ông ấy đã đúng.
Nếu Remedios có cách của cô, chúng có thể kết thúc với việc không cứu được bất kỳ ai vào cuối cùng.
Sorcerer King chậm rãi bế xác của cậu bé dưới chân ông.
“Bệ hạ, để thần—“


“ – Đây là công việc của ta.”
Neia theo Sorcerer King khi ông mang cậu bé đặt ở nơi mà Remedios cắm lá cờ của cô.


Sorcerer King đặt cậu bé trên mặt đất. Neia nhúng một cái khăn vào nước từ túi đựng nước và lau những bụi bẩn trên gương mặt cậu bé.
Má của cậu, cổ tay và đùi thì gầy một cách kinh ngạc.


Nó rõ ràng là minh chứng những điều kiện khắc nghiệt mà họ đã sống.
“ Nhưng tên khốn Bafolk…”


“Có lẽ điều này không nên nói, nhưng cho phép ta nói nó ra. Ta là vị vua của vương quốc Sorcerous, và không phải là vua của người dân của đất nước này. Vì vậy, ta có thể bình tĩnh đưa ra quyết định này. Ta sẽ chọn cứu một ngàn người bằng một mạng. Nhưng nếu riêng cậu bé này là công dân của đất nước ta, ta sẽ ưu tiên cứu nó thay vì thế. Nếu ngươi không thể chấp nhận nó –“


“—Không, cảm ơn ngài rất nhiều. Thần có thể hiểu cảm giác của ngài… bệ hạ đúng ạ.”
“ … Hừm? Ý của ngươi là gì?”
“Thần xin lỗi, À, có thể nào, nó là lẽ phải của bệ hạ?”


Mình đang nói cái quái gì thế này? Cô không thể làm gì ngoài tự hỏi.
Trong khi cô cảm thấy rằng bỏ qua ông ấy và không trả lời, sự khoan dung và rộng lượng của Sorcerer King vẫn đang trả lời cô.


“ … Ể? À, không, ta không cảm thấy rằng ta là đúng. Và nói thẳng, công lý nên được quyết định bởi người khác. Động lực cho mọi thứ ta làm thì rất đơn giản. Chà, ta cũng phải lan truyền danh tiếng của ta nữa…”


Neia nhớ lại vấn đề của những bức tượng.
Có phải ông ấy muốn lan truyền danh tiếng nghĩa là Sorcerer King là một kẻ khoe khoang?


“Nói đến nó, ta bây giờ cảm thấy không cần phải quá cố gắng với điều đó nữa… cuối cùng lại nói về những thứ vô nghĩa. Tất cả những gì ta muốn là sống hạnh phúc với những đứa con của ta. Đó là tất cả nhưng cùng lúc, nó cũng là mọi thứ với ta.”


Cô không nghĩ undead Sorcerer King có thể có con. Vì vậy, ông ấy chắc hẳn không phải ý nói đến những đứa trẻ mang giọt máu của ông, mà con cái trong nghĩa rộng hơn. Nó cảm giác ông đang nói đến những người dân của đất nước ông như là con mình.


Ông ấy là một người nhân hậu trong mỗi câu nói… đúng vậy, một thế giới tuyệt vời thậm chí những đứa trẻ yếu đuối cũng có thể sống hạnh phúc. Đó là những gì ông ấy nghĩ khi ông lấy mạng cậu bé…


Khi cô nhìn nghiêng gương mặt của ông, cô thấy có gì đó như một sự đau khổ vì giết một đứa trẻ.


“ Chà, đó là những thứ vô nghĩa. Như vậy, chúng ta hãy bỏ chủ đề này đi. Cô Baraja, khi ta không đủ tư cách để nói những lời hay ý đẹp, ta hy vọng cô tìm thấy công lý thuộc về mình.”


“… Thần có thể hỏi thêm một câu được không? Nếu thuộc hạ của ngài bị bắt làm con tin như thế, ngài cũng sẽ làm điều tương tự chứ?”


“… Chà, điều này là một phần trở thành sự khó xử của ta, nhưng nó rắc rối theo một nghĩa khác.”
“Chính xác ý ngài là gì ạ?”


“ Trong quá khứ, ta đã hỏi chúng vì tò mò. “các ngươi sẽ làm gì nếu bị bắt làm con tin để ép ta phải thỏa hiệp?”. Vào lúc đó, mỗi người trong số chúng ngay lập tức nói rằng chúng sẽ tự sát hơn là làm phiền ta theo bất kỳ cách nào.’ ‘Không’. Ta nói với chúng. ‘các ngươi không thể nói rằng sẽ đợi ta giải cứu các ngươi sao?’ và những thứ như thế… Trong khi ta vui lòng khi chúng thể hiện sự trung thành, điều này, ta phải diễn tả thế nào đây? Tất cả thuộc hạ của ta có chút cuồng tín.”


Trong khi ông ấy xoắn cổ tay mình, Sorcerer King tiếp tục với giọng mệt mỏi.


Cũng như Neia bắt đầu suy nghĩ, Liệu có cần phải lo lắng những điều không cần thiết với một người địa vị như ngài ấy? Remedios xuất hiện ở cánh cổng, mang theo một thanh kiếm nhuốm máu, giáp của cô cũng nhuốm máu tương tự. Mặc dù cô đã cởi mũ giáp, mái tóc cô dính bết vào trán bởi mồ hôi. Cô trông vô cùng mệt mỏi.


Sau khi nói gì đó với Gustavo, Neia cảm thấy chỉ trong thoáng chốc, mắt của Remedios chạm vào cô. Không, ít nhất cô đã khóa cái nhìn vào Neia, hơn thế nữa, cô đang nhìn vào Sorcerer King và Neia theo cách này.


Remedios không nói gì, đơn giản là quay lại bên trong với một vẻ mặt trống rỗng.
Thay cho cô, Gustavo đến gần hai người bọn họ.


“Thưa bệ hạ. Tôi muốn gửi lời cảm ơn của mình. Chỉ có một vài thiệt hại nhỏ, chúng ta có thể tối thiểu chúng nhờ sức mạnh của bệ hạ. Bình thường, đội trưởng sẽ cảm ơn ngài, nhưng vì cô ấy đang quẫn trí vào lúc này vì tình hình bi thảm khi chúng tôi tìm thấy người dân, vậy tôi cầu xin ngài sẽ tha thứ cho tôi thay thế cô ấy.”


Gustavo lén liếc nhìn vào cậu bé, và rồi anh ta nhìn lại mặt đất.
“Nó ổn. Đi theo đội trưởng đi.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“ Nói đến đó những điều kiện thảm thương gì vậy?”


“Vâng, Chúng tôi đã hỏi nhiều người được giải cứu, và họ nói rằng ‘chúng lột da những tù nhân.’ Nó có vẻ ‘chúng’ không phải là bán nhân loại mà là những con quỷ được gửi tới bởi Jaldabaoth…”


Trong khi cô cảm thấy rằng đội trưởng sử dụng cảm xúc của cô ấy để biện hộ cho sự vô lễ của mình, nó không có vẻ đúng như vậy.


Neia thì đang bắt đầu cảm thấy bất ngờ, Sorcerer King bên cạnh cô nghiêng đầu phân vân.
“Tại sao lại là da? Tại sao thế? Không phải là bọn chúng sẽ ăn nó chứ? Như da gà à?”


“Không, chúng tôi cũng không biết… mặc dù, những bán nhân loại không có vẻ tham gia vào những việc đó… Bệ hạ có biết bất kỳ điều gì về nó không? Có thể là một loại nghi lễ của quỷ chẳng hạn?”


“Không, ta xin lỗi. Ta cũng không có manh mối gì. Tại sao Jaldabaoth lại làm những việc như vậy?”


Sự bối rối của Sorcerer King có vẻ như xuất phát từ tận đáy lòng, và sau khi mọi người nhìn nhau, họ vẫn không thể tháo gỡ bí ẩn. Thậm chí vậy, vì đây là hành động của ác quỷ, chúng có thể chỉ làm vậy để hành hạ con người thôi.


“… Tôi sẽ hỏi những linh mục sau. Vậy, Bệ hạ, chúng tôi hiện nay đang cố tìm ra nơi trú ẩn của những bán nhân loại để quét sạch chúng, vậy tôi muốn xin một chút thời gian quý báu của ngài.”


Sau khi nói vậy, Gustavo quay lại bên trong cánh cổng.
Khoảng 10 phút sau, họ có thể thấy những hình dạng con người lác đác đi qua cánh cổng.


Họ là những tù nhân, cũng như cậu bé bị bắt làm con tin, họ mặc những bộ đồ rác rưới, tơi tả không có vẻ gì là có thể ngăn được những cơn gió đông lạnh. Những thánh hiệp sĩ đơn giản chỉ hộ tống họ qua cánh cổng rồi quay lại vào bên trong. Có phải họ phải làm vậy vì có quá ít người xử lý với những tù nhân, hay bởi vì công việc trấn áp vẫn đang tiếp diễn, hay cả hai?


Những tù nhân trông có vẻ vui mừng trên gương mặt họ khi lao về hướng Neia.
Tuy nhiên, họ bất ngờ dừng lại giữa chừng.


Cô chắc chắn là vì họ nhìn thấy hình dạng của Sorcerer King. Và rồi, một vài người tiếp tục tiến lại gần họ. Có lẽ họ cảm thấy rằng Sorcerer King chỉ là đang đeo mặt nạ hay thứ gì đó.


Một người đàn ông chạy lại giữa những người đi bộ.


Người đàn ông thở hổn hển, và rồi quỳ xuống bên cạnh cậu bé mà Ainz đã đặt xuống ở chân của Neia. Không, nói chính xác hơn là ông ta đã đổ sụp xuống.


Người đàn ông vuốt má cậu bé, và sau khi thấy rằng cậu bé đã ch.ết, ông ta òa lên khóc.
Rõ ràng, ông ta là cha của cậu bé.
Neia cắn chặt môi.
Người cha gào thét tên con khi đang khóc, Sorcerer King bình tĩnh nói.


“ Ta là người đã giết cậu bé đó.”
Neia nhìn vào Sorcerer King một cách bất ngờ. Đây có phải là lúc để nói những thứ như vậy không?


Tuy nhiên, chắc chắn một người thông thái như Sorcerer King sẽ không bất ngờ nói một điều như vậy mà không có lý do.
“ Tại sao, tại sao ông lại giết nó!?”


Ngọn lửa thù hận bùng lên trong mắt cha cậu bé. Đối mặt với nó –
Sorcerer King trả lời với một giọng cười chế giễu.
“Để cứu ngươi, đương nhiên rồi.”
“Cái gì, ông vừa nói gì!?”


Chỉ trong một khoảng khắc, đôi mắt cha cậu bé chứa đầy sự sợ hãi. Đó là bởi vì ông nhận ra gương mặt của Sorcerer King không phải là nhân tạo. Và rồi, mắt ông ta chuyển qua bên cạnh để tìm sự giúp đỡ, và chúng hướng đến Neia.


Tuy nhiên, trước khi Neia có thể nói gì đó, Sorcerer King nói trước.
“ Vậy ta có thể hỏi ngươi vài điều không? Tại sao ngươi không bảo vệ con trai mình? Con trai ngươi đã bị mang đến trước ta như là một con tin.”


“Tôi đã bảo vệ nó! Nhưng nó bị lôi đi! Những tên khốn đó mạnh hơn tôi, vậy nên tôi không thể làm được gì cả!”
Sorcerer King lại cười.
“Vậy để ta hỏi ngươi – tại sao ngươi vẫn còn sống?”


Người cha không biết trả lời thế nào, và đứng yên.


“Ta đang hỏi ngươi tại sao ngươi không ch.ết để bảo vệ con của mình. Không phải nói là tất cả mạng sống đều quan trọng như nhau sao. Ngươi nên là người biết được giá trị của tính mạng con mình nhất chứ. Vậy tại sao ngươi không đấu tranh điên cuồng để bảo vệ nó đến hơi thở cuối cùng?”


Những người khác nhìn vào tình huống hiện tại từ xa.
Họ hẳn là đang cảm thấy không thoải mái, sợ hãi, và giận dữ với Sorcerer King, người đã lấy mạng cậu bé.
“Cái gì, ông đang nói cái gì…”


“ Ngươi nên là người ngã xuống để bảo vệ cho nó. Đừng đẩy nó đi bằng việc chê bai người khác. Ngươi, kẻ yếu đuối, đó là lỗi của ngươi. Còn nữa, ngươi có vẻ đã nhầm lẫn một số điều… ngươi nhận ra ta mạnh hơn những Bafolk mà ngươi thừa nhận là mạnh hơn ngươi, đúng không? … Mặc dù ta có thể tha thứ cho sự xúc phạm bởi ta thương hại cho mất mát của ngươi, ta sẽ giết ngươi nếu chúng đi quá giới hạn.”


Sorcerer King vươn ngón tay trở xương xẩu và đặt lên gương mặt của người cha.
“ Đó, đó là bởi vì ông mạnh – đó là tại sao ông có thể nói như thế! Không có ai có thể mạnh được như ông!”


“ Nói đúng lắm. Ta có thể đã nói chính xác như vậy bởi vì ta rất mạnh mẽ. Vậy, nó hoàn toàn không sai khi người yếu đuối bị tước đoạt nhiều thứ trong đời đúng không? Cá lớn nuốt cá bé là một điều tự nhiên trong cuộc sống.”


Sorcerer King quay mắt nhìn những người xung quanh ông.
“ Có phải các ngươi cũng phải trải nghiệm sự đau khổ bởi vì Bafolk mạnh?”
“Có phải ông đang nói rằng kẻ mạnh có thể làm mọi thứ chúng muốn!?”


“Chính xác. Kẻ mạnh làm những gì chúng muốn và kẻ yếu phải chịu những gì chúng phải chịu. Đấy là quy luật cua thế giới này. Nó cũng áp dụng lên cả ta nếu đối mặt với một đối thủ mạnh hơn, ta sẽ không có gì khác để cầu cứu ngoài việc chịu đựng. Đó là tại sao ta tìm kiếm sức mạnh.”


Neia hiểu tại sao Sorcerer King lại tìm kiếm những nữ hầu của Jaldabaoth.


Bệ hạ hẳn là đang tìm kiếm sức mạnh bởi vì ngài ấy muốn bảo vệ đất nước của mình, để bảo vệ con dân của ngài. Vậy cuối cùng sức mạnh là điều quan trọng nhất…


“Chà, ban đầu, những kẻ yếu đuối như ngươi được bảo vệ bởi Thánh Quốc, những người mạnh mẽ… Ta thật sự đáng tiếc cho ngươi. Nếu ngươi dưới sự bảo vệ của ta – dưới sự bảo vệ của đất nước ta, vương quốc Sorcerous, những điều như thế này sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi vì ta sẽ sử dụng tất cả sức mạnh của ta để bảo vệ người dân và đánh bại Bafolk.”


Mọi người xung quanh họ im lặng.
Những lập luận của Sorcerer King thì rất lạnh lùng và vô tình, nhưng cùng lúc chúng bộc lộ sự thật của thế giới.


Nếu họ không thể phản đối những lời của ông bởi nhiều lý do, có phải họ sẽ chọn phản đối bằng cảm xúc của mình? Tuy nhiên, nỗi sợ của họ về Sorcerer King đã ngăn họ làm vậy.


“ Ông, không phải là một undead sao? Undead đang làm gì ở nơi như thế này?”


Người cha không thể nói bất cứ điều gì với Sorcerer King bởi vì ông ta sợ hãi, và vậy nên ông ta hướng sự giận dữ của mình vào Neia thay vào đó.
Tuy nhiên, trước khi Neia có thể trả lời, Sorcerer King đã đứng ra thay cô.


“ Đương nhiên là để giúp đỡ đất nước của ngươi rồi. Và thực tế là, tất cả các ngươi đã được giải cứu bởi undead mà ngươi đang nói đến đấy. Nếu ngươi không vui vì điều đó, tại sao không tự mình cứu lấy đất nước của mình đi?”


Khi nghe thấy điều đó, người cha hỏi Neia bằng ánh mắt của mình. Tuy nhiên, cô không thể nói gì.
Bởi vì đó là sự thật.


Nếu người dân trong đất nước của ông đủ sức đánh bại Jaldabaoth, Sorcerer King sẽ không ở đây.


Người đàn ông ôm cái xác cậu bé trong sợ hãi, và quay lưng chạy đi. Những người xung quanh khi thấy ông chạy đi cũng có vẻ mặt đang sợ hãi.


Neia nghe thấy Sorcerer King nói gì đó, nhưng cô không biết ông đang nói đến người đàn ông bỏ chạy hay là tự nói với chính mình.


“Thậm chí ta cũng sẽ bị chèn ép nếu ta yếu. Vì vậy con người ta không thể quên việc tìm kiếm sức mạnh. Ta cần khắc sâu vào trong lòng rằng thực tế có những sinh vật có sức mạnh ngang với ta rất có thể đang tồn tại.”






Truyện liên quan