Quyển 13 Chương 3: Giao đoạn
Trong thời gian này tâm trạng của Jircniv đặc biệt tốt
Rất tốt.
Đặc biệt rất rất là tốt.
Những cơn đau dạ dày từ những cơn ác mộng như một căn bệnh mang tên Nazarick nay đã khỏi. Trước đây các ngăn kéo dùng để chứa các lọ potion thì giờ đây thay vào là các tài liệu được để vào đó. Quả thực anh đã được giải thoát khỏi sự đau đớn,anh đã không còn phải lấy tóc rụng ra khỏi gối nữa và cũng không còn phải khổ sở vì lượng tóc rụng quá nhiều nữa.
Thật thoải mái.
Thật tuyệt vời.
Tâm trạng thật dễ chịu.
Có lẽ cảm giác được giải thoát này là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Đến mức anh nghĩ rằng mình như được mọc ra đôi cánh và có thể bay lên bầu trời cao.
Anh luôn có những nụ cười từ trong sâu thẳm trong tim,rồi anh cũng luôn hướng đến thuộc hạ bằng một nụ cười. Anh cười rất nhiều,anh đã được người vợ lẻ không phải là mỹ nhân nói như thế, Quả đúng là bây giờ không nên cho người ta nhìn thấy anh cười như thế. Làm như thế có thể sẽ mất đi sự tôn nghiêm của một vị Vua.
Và cuộc họp như mọi khi sẽ bắt đầu.
Jircniv có vài người thư ký nhưng bây giờ trước mắt anh là người đàn ông ưu tú có tên là Roune.
Sau khi anh ta quay lại từ cung điện của Vua pháp thuật, Jircniv rất lo lắng không biết ở đó anh ta có bị làm gì không, vậy nên anh luôn thấy tội lỗi. Bây giừ thì anh ta đang được ngồi ở vị trí thư ký trưởng. Đương nhiên, cái này không phải là vì sau khi đã được xác nhận là anh ta có bị sao không, mà là để chứng minh cho Vương quốc pháp thuật thấy là anh không hề che đậy bất cứ một điều gì. Thực tế thì Roune cũng là một người tài giỏi.
Anh nhẹ nhàng hướng đôi mắt về tài liệu đã nhận từ Roune, rồi nụ cười của anh mất đi bởi cái anh nhìn thấy một thứ quá ngớ ngẩn.
“Thật sự là một thứ được viết quá hài hước. Ngươi nghĩ thế nào về cái việc Vua pháp thuật bệ hạ bị ch.ết.”
“Đầu tiên, không sai, tuyệt đối đó là một sự dối trá quá mức.”
Jircniv cũng đồng ý với ý kiến của Roune.
“aaaa, đúng thế. không sai đó là giả. Hơn thế nữa không thể nào có chuyện Vua pháp thuật thua rồi ch.ết được.”
Jircniv tin chắc rằng không một ai có thể giết được một con quái vật có sức mạnh của một pháp sư đã dùng một ma pháp mà đã giết hết gần hai0 vạn quân của Vương Quốc rồi có thể hạ Võ vương đấu sĩ mạnh nhất của Đế quốc.
Đương nhiên con quái vật đó không thể bị ch.ết bởi độc , và cũng không thể nào ch.ết được bởi bệnh tật, ch.ết vì già thì lại càng không. Có vẻ như có một trò đùa quá trớn đang phát tán để nói về Tử thần người mà vốn dĩ cho là đã ch.ết.
“Mà, có lẽ nào nhằm mục đích để phát hiện ra những kẻ đang bất mãn. tuy nhiên, có một vấn đề.“
“Đó là ?”
“Ta không biết là tại sao một vua pháp thuật người có những hành động và trí tuệ siêu việt như thế lại tạo ra một kế sách vớ vẩn mà ai cũng có thể phán đoán được. Chẳng nhẽ ẩn đằng sau đó còn có một cái gì đó khác………. đúng vậy, đó là một âm mưu lớn mà đến ta cũng không thể nhìn ra được.”
Ai mà có thể nói được là tuyệt đối không có chứ. Không, nếu là kế hoạc của tên quái vật đó kẻ có thể đọc được hết tất cả hành động của Jircniv, thì không sai anh chỉ là một góc của núi băng không hơn.
Jircniv tự bản thân nghĩ về việc này, anh có thể thấy rằng có lẽ hắn đang nhắm vào cái gì đó.
tuy nhiên nếu không phải là mưu kế của Vua pháp thuật , mà là của thuộc hạ hắn, ví dụ như là của tên quái vật trông có vẻ nguy hiểm như cóc kia thì thế nào.
“…….. Thần không biết. mặc dù nói thế, nhưng thần nghĩ nếu không biết thì cứ cho nó kết thúc bằng việc không biết. Thứ nhất, chúng ta cứ tuân theo chỉ thị của tổng thủ vệ Albedo-sama của Vương quốc pháp thuật,chúng ta cứ hành động theo như thông báo là được. Sẽ không có vấn đề gì nếu cứ làm theo chỉ thị miễn là chúng ta không phản bội. Với tư cách là bên tiếp nhận nước phụ thuộc, họ sẽ không làm gì đối với nước phụ thuộc mà hầu như không có năng lực.“
“Ta nghĩ ngươi nói đúng.”
Roune nhún vai.
Trước đây anh không phải là người có hành động như thế nhưng có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện kinh nghiệm đã tạo lên một con người như thế.
Hay có lẽ anh cần phải trở nên mạnh dạn hơn.
Vua pháp thuật dù sống hay ch.ết nhưng chỉ cần Đế quốc không thay đổi lập trường là nước phụ thuộc của Vương quốc pháp thuật là được.
Nếu làm như thế thì đối phương có lập kế hoạch tỷ mỷ như thế nào cũng không liên quan. Lòng trung thành là phương pháp phòng vệ tốt nhất. Nếu làm đến thế mà vẫn bị tận diệt thì không còn cách nào mà vui vẻ ch.ết với sự chèn ép của kẻ thù.
“Bây giờ, công việc của hôm nay đã xong rồi chứ ?”
Kể từ sau khi thành nước phụ thuộc thì công việc cần Jircniv xử lý đã giảm đi một nửa so với trước, thế nhưng công việc hôm nay thì đúng là quá ít.
“Không, Bệ hạ. Vẫn còn ah, cái này được gửi đến trong buổi sáng hôm nay bởi Kỵ sỹ đoàn.”
Quả là đáng tiếc nhưng có vẻ công việc vẫn chưa kết thúc.
Vừa nhận tờ giấy được đưa Jircniv vừa cười một cách mỉa mai.
Nhìn lướt qua nó có vẻ như là sự bất mãn đối với việc thiết lập lại Kỵ sỹ đoàn.
Trước đây anh đã không thể không đưa ra những đối sách mềm mỏng đối với Kỵ sỹ đoàn, bởi vì Jircniv có rất nhiều quý tộc đối đầu với anh, nên anh không muốn bị họ cướp mất Kỵ sỹ đoàn. Tuy nhiên giờ thì khác.
“Nếu là thế ta sẽ truyền lại tới Vua pháp thuật những gì các ngươi muốn nói. không cần phải sử dụng giấy, thật lãng phí.”
Những tờ giấy được sử dụng làm bản thông báo đều được tạo ra bởi ma pháp sinh hoạt, thế nhưng vẫn mất một khoản chi phí cho dù có sử dụng ma pháp cấp độ nào. Jircniv có thể dùng và vứt nó mà không cần để tâm nhưng anh cũng không muốn sử dụng một cách lãng phí.
Giấy được tạo ra bởi ma pháp sinh hoạt cấp 0 thì khá dày, thô và có màu sắc không đẹp.
Giấy được tạo bởi ma pháp sinh hoạt cấp một thì sẽ mỏng và màu trắng hơn. Kỹ thuật sản xuất giấy như này có thể làm được nhưng số lượng sản xuất ra rất ít nên giá thành sẽ cao.
Giấy được tạo bởi ma pháp sinh hoạt cấp hai thì sẽ rất mỏng và màu trắng tinh. Đương nhiên, cũng có thể tạo màu cho giấy tùy thích, tuy nhiên với giấy được tạo ra như này thì là hàng cao cấp mà chỉ có quý tộc dùng.
“Không phải là ta không hiểu cảm xúc khi họ khi mà họ phản đối lại việc giao phó quốc phòng cho một đất nước khác.”
“Nhưng mà đừng có nói với ta những bất mãn đó, mà hãy nói với Albedo sama ấy. Nhưng cũng đã nói sẽ không giao phó tất cả rồi mà.”
Chỉ thị đó đến từ tổng quản thủ vệ Albedo sama, một phần quân đội của Đế quốc sẽ được thay bằng một quân đoàn undead.
Tuân theo cái chỉ thị này có thể nghĩ được ngay đó là một viễn cảnh kế hoạch sát nhập hoàn toàn nước phụ thuộc, Jircniv đã bị buộc phải giải tán một phần kỵ sỹ đoàn, và còn có ý định giải tán hai trong số 8 quân đoàn của Đế quốc.
Anh cũng không nghĩ đó là một đề xuất tồi vì cũng có rất nhiều người đang bị tổn thương tâm lý lặng bởi cuộc đại thảm sát kia. nhưng cũng có thể thấy ngay nhiều sự phản đối vì sẽ bị mất nhiều vị trí.
“Ta sẽ tiếp thu những ý kiến đó cẩn thận và sẽ chuyển đến nhưng mà…….”
“Quả thực là có những bất mãn về việc lương thấp và cả bất mãn mà đến nay chưa từng có đó là thất nghiệp.”
“Không thể nói những người bước sau là hãy cố lên mà đó là việc của những người đi trước, có thể trả những khoản cao cho những người chỉ lao động cơ bắp đơn thuần bằng với những người làm những công việc nguy hiểm có thể mất mạng không.”
Jircniv khịt mũi và anh lờ đi.
Đến mức như thế này thì đã cần phải có những mệnh lệnh khôn khéo , nhưng quả thực bây giờ thì không cần thiết nữa
Bây giờ ở đằng sau lưng của Jircniv đã có Vua pháp thuật người mang sức mạnh tuyệt đối. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần nói:”hãy nói với bên đó”, thế là những bất mãn hay gì đi nữa xẽ bị tiêu tan trong tức khắc.
Sẽ không có ai trong Đế quốc này có thể thể hiện bất mãn với kẻ đã thảm sát rất nhiều người bằng ma pháp và còn cho Võ vương ăn hành dù chỉ sử dụng võ kỹ.
Có lẽ nếu là trước đây họ sẽ đổ hết bất mãn về phía Jircniv, nhưng bây giờ anh có cái ô đằng sau là Vua pháp thuật nên anh chẳng còn bận tâm. Không , có lẽ vì họ sợ nên anh bây giờ còn an toàn hơn.
Đại khái là sự bất mãn đối với việc Đế quốc thành nước phụ thuộc của vương quốc Pháp thuật ít đến ngạc nhiên. Có lẽ là do Vương quốc pháp thuật đã không yêu cầu gì nhiều. Chỉ có vài yêu cầu nho nhỏ,còn yêu cầu quan trọng chỉ có hai.
Cái thứ nhất là cải chính lại một phần pháp luật của Đế quốc. Đó là thông báo lên những văn bản có tính tuyệt đối của Vua pháp thuật và những thân cận của ông.
Cái thứ hai là bàn giao những tên tội phạm bị kết án tử hình. Cái này anh đã ngạc nhiên vì ý nghĩa ngược lại với những gì anh nghĩ. Anh đã từng nghĩ là họ sẽ bị sử dụng vào một mục đích nào đó thế nhưng thật đáng tiếc có một người trong số họ được trả về vì họ nói :”Tên này bị lôi kéo và hắn ta vô tội.” và thế là người đó đã được về nhà một cách an toàn.
Những ngày gần đây cuộc sống có thể nói là hầu như không có gì thay đổi.
“Nào, hãy nhanh chóng để kết thúc công việc, hôm nay ta phải đi đón một người bạn thân.”
Hôm nay một người bạn thực sự của Jircniv dù mới quen nhưng có dự định đến đây. Chuẩn bị để đóng tiếp đã xong xuôi bây giờ chỉ cần anh xong việc nữa thôi.
Sau đó khoảng 30 phút một người hầu chạy đến và sau khi được sự cho phép của cảnh vệ cũng như Jircniv anh ta bước vào phòng.
“Thưa bệ hạ. Vị khách của ngài đã đến.”
“oooo, hãy dẫn ngay vào đây.”
Công việc vẫn chưa xong. tuy nhiên, làm thế nào bây giờ. Với anh Làm gì còn có việc nào quan trọng hơn việc đón tiếp người bạn thân này chứ.
Người bạn thân được thuộc hạ hướng dẫn đã vào trong phòng.
Jircniv đang đứng đó và anh dang rộng hai tay ra cùng một nụ cười tỏa nắng để chào đón người bạn của mình vào phòng.
Đó là một Demihuman có vẻ ngoài như là cây cỏ nhìn có vẻ khá lùn. Chiếc dây chuyền có chứa đựng ma pháp mà Jircniv đã tặng chô đang đung đưa.
“ooooo! chào mừng đã đến! bạn thân của tôi Riyuro!”
Jircniv không lưỡng lự ôm trầm lấy Riyuro và ôm vòng qua sau lưng bằng đôi tay.
“aaa! Người bạn luôn thấu hiếu về những nỗi đau của nhau, Jircniv. Thật cảm kích khi được Ngài mời đến đây.”
Riyuro cũng đã ôm lấy Jircniv. Vì móng tay của Quagoa rất sắc bén nên để không gây ra thương tích cho người bạn, anhđã chú ý để cử động một cách nhẹ nhàng nhất.
hai người ôm nhau một chốc rồi buông nhau ra.
“Nói gì thế. Nếu là Riyuro thì cánh cửa nhà tôi lúc nào cũng mở chào đón anh.”
Riyuro mĩm cười.
Vì là Demihuman nên nụ cười đó có thể nhìn thấy như rất xấu nhưng Jircniv hiểu được rằng anh ấy đang cười rất tươi. Hai người đã thân nhau đến mức có thể hiểu nhau.
Jircniv còn nghĩ có một chút thú vị.
Từ khi được sinh ra, anh được nuôi dạy để trở thành người kế vị tiếp theo,anh đã không thể nào tìm ra được một vị hoàng thái tử nào cùng độ tuổi như mình. vì thế mà anh đã không có một người bạn nào. Thế nhưng, Người bạn đầu tiên mà anh có lại là một Demihuman……
(fufu, nếu tôi tự nói với chính mình 10 hay hai0 năm trước tuyệt đối mình sẽ không tin chuyện này………… cái này thực sự phải cảm ơn tên Undead kia. )
Người bạn thân này anh đã gặp trong phòng chờ khi đi bái kiến Vua pháp thuật.
Khi đó anh đã chỉ nghĩ Demihuman đó là người như thế nào, bàn tay cai trị của Vua pháp thuật đã vươn đến đâu.
Nhưng sau đó, họ gặp lại nhau, và giao lưu lẫn nhau trong cuộc trò chuyện để tìm hiểu thêm về nhau và sau đó họ tạo được một liên kết tâm linh. Sau một khoảng thời gian ở cùng với nhau có thể là một tháng, một tình bạn sâu sắc đã được sinh ra.
Đó là lý do tại sao họ không còn xưng hô nhau với kính ngữ, điều này không phải vì họ là hai vị vua.
Cả hai đều bị khủng bố bởi kẻ áp bức, họ là những người bạn cùng khổ.
“Nào, những món ăn tuyệt vời đã được chuẩn bị nó đủ khiến cho bạn phải ngạc nhiên đó. Chúng ta cùng thưởng thức để xóa hết những mệt nhọc trong hôm nay.”
“Ah! Tôi rất háo hức đó Jircniv và tôi cũng đã mang đến rất nhiều nấm mà anh đã từng khen ngon đây. Sau đây hãy thưởng thức nó nhé.”
“Ohhh! cảm ơn nha Riyuro!”
Cây nấm mà Riyuro mang đến có một mùi hương rất thơm, đó là thứ quý giá và được gọi là Obsidian (Thạch Đen).
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Khi anh nghe câu chuyện ở Vương quốc pháp thuật con người và Demihuman đều được đối đãi như nhau, anh đã hơi lo lắng.
Tuy nhiên anh liếc nhìn Riyuro bên cạnh và suy nghĩ.
Demihuman cũng không xấu xa nắm. Nếu mà so sánh với Undead với Vua pháp thuật.
“Nói tới đó, Anh đã nghe chuyện này chưa Riyuro? Ai đó đang đùa là Vua pháp thuật đã qua đời.”
Riyuro đã thở hắt dài ra bằng mũi. Cái đó là cười bằng mũi thì đúng hơn.
“Jircniv , làm gì có chuyện như thế. Không thể nào có chuyện ngài ấy ch.ết được.”
“Đúng vậy nhỉ. tôi cũng tán thành ý kiến đó. Thế nhưng,…….. Lần này không biết người dân đất nước nào phải chịu đau khổ đây…….”
“Đúng vậy.”
Jircniv và Riyuro cả hai đều nhìn lên bầu trời.
Đã có sự đau buồn trong đôi mắt của cả hai người. Như là đang chia buồn với bi kịch đang diễn ra ở một nơi xa xôi nào đó. Và rồi họ cảm thông nhau rằng chắc sớm có thêm một người bạn mới.
***
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tiếng kêu vang khắp căn phòng khiến người đàn ông trở nên cứng đờ. Hắn ta thuộc về một tổ chức bí mật tên là Eight Fingers(Tổ chức 8 ngón của phần một), hắn đã nghe và nhìn thấy rất nhiều sự việc, tuy nhiên trong số đó hắn chưa bao giờ thấy việc phát điên với cảm xúc đen tối như vậy. Một sự căm hận tột cùng, là sự nguyền rủa.
Nếu âm thanh đó được phát ra từ kẻ thù của mình có lẽ hắn đã không ngạc nhiên đến thế. Mà hắn còn có thể cười vào cái đó thay vì phải ngạc nhiên. Tuy nhiên đó là tiếng của đồng đội hắn, là đồng đội cùng hiểu được sự thống khổ đau đớn của nhau.
Đồng đội, hắn ta đã nghĩ đó là một từ không liên quan đến bản thân mình.
Cho dù cùng hoạt động trong một tổ chức cho đến bây giờ nhưng họ luôn tranh giành đấu đá nhau, và thâu tóm quyền lực của nhau. Nếu họ mà có mâu thuẫn về quyền lợi với nhau chắc chắn sẽ đánh đổi bằng máu.
Thế nhưng bây giờ thì khác.
Cho dù thiếu một người thì công việc cần phải làm sẽ tăng lên, cùng với nó là khả năng thất bại sẽ tăng cao. Nếu mà như thế thì sẽ bị liên lụy trách nhiệm rồi bị dẫn tới cái địa ngục kinh khủng đó. Cho dù mới bị nhận hình phạt đó một lần nhưng khiến họ không thể ăn được những đồ cứng và nó đã trở thành cơn ác mộng. Lần tới có lẽ sẽ có một địa ngục khác đang chờ cũng nên.
Nếu công việc của ai mà đang trì trệ thì họ sẽ nhanh chóng dốc toàn lực mà hỗ trợ, họ lo lắng cho nhau về sức khỏe, hỏi han nhau về mặt tinh thần. Và họ đã tuyệt vọng trong nỗ lực của họ
Họ đã trở thành những đồng đội thực sự, vì cuộc sống số phận của họ bây giờ như một.
Một người trong nhóm của họ bây giờ đang la hét và lăn lộn trên sàn nhà bằng nước đá lạnh. Nếu không nhanh chóng tìm ra lý do thì có lẽ bản thân mình cũng sẽ thành như thế, nghĩ thế người đàn ông đó nhanh chóng hành động.
“La, Làm sao thế , Hilma. Đã có chuyện gì sao ?”
Người phụ nữ đã hét lên đó cử động bỗng ngưng lại, cô ta từ từ ngước từ dưới lên nhìn người đàn ông.
“Đủ rồi! đủ rồi hãy thay cho tôi đi! Dạ dày tôi đau quá ! Cái việc dõi theo hành động của tên ngu đần đó ! Gì chứ, hắn ta. tôi chưa từng thấy có ai ngu đần như vậy trước đây.”
Họ chỉ biết một người có thể được gọi là thằng ngốc. Trong khi họ đã sử dụng từ “thằng ngốc” thường xuyên cho đến bây giờ, người đàn ông đó là đủ để cho người khác biết nó thực sự có ý nghĩa gì để trở thành một tên ngốc, và vì vậy họ không còn có thể sử dụng tên ngốc một cách nhẹ nhàng nữa.
“….. Sao vậy. Tên đần độn đó đã lại làm cái gì sao. ?”
Hilma nhanh chóng kể như là muốn nhổ ra cái thứ gì ghê tởm đang mắc kẹt trong cổ họng.
“Ahhh,Đúng đấy! Anh cũng biết câu chuyện Vua pháp thuật bệ hạ bị ch.ết đúng không?”
Hắn ta muốn yêu cầu Hilma nói chậm một chút nhưng việc nghe chuyện của Hilma lần này còn có ý nghĩa là để cô ta giải tỏa căng thẳng, nên hắn đã không làm gián đoạn câu chuyện mà cố gắng lắng nghe tiếp.
“Ah. đương nhiên tôi đã nghe nó.”
Việc phát tán tin tức đó là công việc của Eight Fingers. Đương nhiên là sẽ sử dụng khéo léo những thương nhân không có quan hệ trực tiếp để phát tán ra trong Vương quốc.
“Anh nghĩ hắn đã nói gì sau khi nghe về chuyện đó?”
Hắn ta là một kẻ đần độn, cần phải nói theo cách nghĩ như thế. Tuy nhiên chỉ hiện lên trong đầu anh toàn mấy chuyện bình thường. Tuy vậy anh ta không hiểu được một tên đần độn đang nghĩ gì, anh ta đành từ bỏ và nói một cái gì đó bình thường.
“Hắn ta đã nói đến chuyện mai táng à ?”
“Nếu chỉ có thế thì dạ dày tôi đã không đau đớn như thế này! Hắn ta, hắn ta đã nói là nếu bây giờ mà kết hôn với Albedo sama thì Vương quốc pháp thuật sẽ rơi vào tay của hắn.”
“Aiiieeee!”
Người đàn ông run bắn lên và theo dõi xung quanh, sau khi bật ra một tiếng hét be bé.
Người đàn ông không cảm nhận được gì nhưng ở chỗ này chắc chắn có người quan sát đến từ Vương quốc pháp thuật. Sau khi xác nhận xong là không có động tĩnh gì hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã được lệnh là tìm một tên ngu ngốc, thế nhưng mà ngu quá mức thế này thì việc họ sẽ bị đày xuống địa ngục cũng đã là khoan dung rồi.
“Này , này , này ! chúng ta được lệnh sử dụng một tên ngốc nhưng mà, hay là xử lý hắn ta đi! Rồi thay thế bằng một tên hơi ngốc thôi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Bây giờ mà còn có thể thay thế một tên khác à?”
Hilma lăn lộn và hét toáng lên để đáp lại câu hỏi của người đàn ông”Ahhhhhhhhhhhhh!”. Viền váy của cô thốc hết cả quá cả phần đùi.
Cô vốn là một cave cao cấp một cô gái xinh đẹp,nhưng người đàn ông ở đây bây giờ chỉ có thể cảm thông trước dáng vẻ vô duyên đó.
Giả sử hắn cũng có nhiệm vụ tương tự như thế thì có lẽ hắn đang lăn lộn trên sàn nhà chứ không phải Hilma. Hắn hiểu được điều đó.
“Hilma. hãy cố thêm một chút nữa đi”
Hilma bỗng khựng lại và nhìn người đàn ông.
“Nếu anh có ý kiến………….. để cho tên ngu đần đó không làm điều ngu ngốc gì thì tốt nhưng?”
“Tên đần đó nếu là phụ nữ sẽ dễ dàng điều khiển hơn. đúng không?”
Nghe thấy điều đó Hilma lại tiếp tục la hét”ahhhhhhhhhhhhh!”và lăn lộn trên sàn nhà.
“Tôi nghĩ cũng không phải là dài lắm. Chỉ sau hai hay ba năm là chắc chắn sẽ được điều chuyển hoạt động. Cho đến lúc đó hãy tăng thêm những kẻ ngốc. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ nếu cô hình thành một nhóm kẻ ngốc.”
“Hai năm ah dài quá đấy Ahhhhhhhhhhhhhh”
“Thế nhưng, đó là mệnh lệnh. Tạo lên một nhóm những tên ngốc và kiểm soát thông tin có được từ chúng.”
“Tuy thế nhưng ahhhhhhhhh.”
Hilma bỗng khựng lại và đứng dậy.
“Anh thì tốt rồi, anh chỉ cần sử dụng mấy tên thương nhân đó rồi đưa thông tin cho Vua pháp thuật bệ hạ, đúng , tin bệ hạ đã ch.ết đến Nhị hoàng tử là xong đúng không.”
Cô nghĩ nó dễ lắm hay sao, hắn suy nghĩ trong lòng.
Ngày xưa hắn đã không có ấn tượng nào về vị hoàng tử đó là thông minh cả. Tuy nhiên gần đây anh mới biết chính là do hoàng tử thứ nhất đã khiến anh hiểu nhầm.
Đối phương là một kẻ thông minh, hơn thế nữa trước khi đưa thông tin thì cần phải làm rất nhiều việc nhỏ nhặt mà rất là phiền phức.
Đó là để không bị lộ ra là bản thân đang làm việc cho Vua pháp thuật.
“……… Công việc của tôi cũng không nhẹ nhàng thế đâu.”
“………. ah, xin lỗi nhé. Chắc anh cũng đã vất vả rồi phải không……… Tối nay, làm tý không?”
Hilma đã mời anh ta đi uống rượu giải khuây.
“Cũng được. Nhưng đừng có uống đến say xỉn rồi để rò rỉ thông tin.”
Họ không thể ăn được những đồ ăn cứng, nhưng nếu là đồ uống thì không vấn đề gì.
“Haha!”Hilma đã cười một nụ cười khô khan.”Không sao đâu. Người đang quan sát chúng ta sẽ thu xếp hết tất cả.”
“Haha!”Hắn ta cũng cười một điệu cười như thế.”Đúng là……. như thế…… nhỉ.”
“Cho dù thế, Cái người may mắn kia giờ đang ở đâu nhỉ…”
Cái người mà được gọi là người may mắn là một người trong số họ.
“Coccodol vẫn còn ở trong tù vì anh ta mất quyền lực trong cuộc đấu tranh đó … thật may mắn cho anh ta.”
“Đúng thế nhỉ…….Hắn ta thực sự…….”