Chương 3: Tiểu bạch kiểm Hàn Lập
Hàn Lập đứng trong một sơn cốc hẻo lánh, bốn phía xung quanh cỏ cây um tùm, trước mặt là một tảng đá lớn cao gần 2 trượng (1 trượng Trung Quốc bằng 3,33m), nhìn không khác gì một quái thạch khổng lồ.
Hai tay bấm pháp quyết, một tia quang mang từ lòng bàn tay xuất hiện bay nhanh, đập vào quái thạch rồi biến mất.
Ầm Ầm ~
Viên quái thạch khổng lồ ban nãy còn đứng vững chợt di chuyển, trên mặt đất lộ ra một cái hố sâu hình tròn rộng khoảng 2 thước (1 thước xấp xỉ bằng 33 – 40 cm), Hàn Lập nhảy xuống.
Một lát sau
Hàn Lập từ dưới hố sâu bay lên, bộ thanh bào mặc trên người đã dính đầy bụi đất. Miệng treo một nụ cười vô lại, tay cầm một cái túi nhỏ màu đen không biết làm từ vải hay chất liệu gì.
Hắn trở lại phòng nhỏ, đóng kín các cửa, đưa tay vào trong cái túi đen ban nãy lấy ra một đống hộp gỗ, chất đầy một bàn.
Không sai, đây chính là túi trữ vật!
“Khặc khặc ~ ”
“Hàn Thiên Tôn ta anh minh thần võ, sao có thể tùy tiện trùng tu mà không chuẩn bị hậu chứ.”
Hàn Lập đã lên sẵn kế hoạch từ vạn năm trước, hắn biết bản thân mình tư chất cực kém, trùng tu là việc rất khó khăn vì vậy liền chuẩn bị một số thiên tài địa bảo quý hiếm ở Tiên Giới, giấu tại trong sơn cốc Thiên Huyền Môn.
Hôm nay tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng năm, rốt cuộc có thể lấy ra sử dụng.
Nhìn đống hộp gỗ xếp đầy trên mặt bàn, Hàn Lập bắt đầu suy xét.
Tử Liên Bát Bảo – tăng cường tư chất, tốc độ tu luyện không kém tu sĩ Thiên Linh Căn.
Long Phượng Huyết Thảo – pha lẫn với Băng Phách Thần Thủy cùng một số thiên tài địa bảo khác có tác dụng thay da đổi thịt, rèn luyện thể chất.
m Dương Nhất Khí – Khặc khặc ~
Cái này chính là chí bảo của Tiêu Dao Tông trên Tiên Giới, một cái tông môn kỳ quái, mỗi đời chỉ có một truyền nhân duy nhất.
m Dương Nhất Khí là chí bảo truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ cần luyện hóa cái này liền thể một đêm ngự trăm nữ.
Quả thực là bảo vật mà đám ɖâʍ tặc tu luyện song tu công pháp như Tiêu Dao Tông ao ước. Đây cũng là thứ khiến truyền nhân mỗi đời bọn hắn đều đạt đến tu vi Đại La.
Chỉ đáng tiếc tên truyền nhân Tiêu Dao Tông này dám mở miệng trêu trọc Nam Cung Uyển. Hàn lão ma biết chuyện giận đùng đùng, cách không một chưởng đem hắn nghiền nát, tất cả thế hệ truyền nhân trước đây bị phế bỏ tu vi. Tiêu Dao Tông từ đây đoạn tuyệt truyền thừa.
Từ đó trở đi, Nam Cung Uyển đi ngang Tiên Giới, không người phương nào dám trêu trọc. Nhiều thế lực lão tổ còn căn dặn con cháu, đi đường mở to mắt chó, chớ có trêu trọc vị tiên tử này, nếu không tông môn, gia tộc chỉ sợ phải diệt vong.
-------------------------------------------------
Một tháng sau.
Cửa phòng gỗ đóng chặt cả tháng trời bỗng nhiên mở tung, một thiếu niên mặc thanh bào từ trong phòng bước ra.
Hắn khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, tóc đen buộc gọn sau đầu, khuôn mặt thon dài góc cạnh, da thịt mịn màng, môi hồng, mày kiếm, giữa hai đầu lông mày ẩn ẩn một tia non nớt, con ngươi dài hẹp, đồng tử màu đỏ tà dị.
Kết hợp với khí chất bình thản, phóng khoáng. Chậc chậc ~
Quả nhiên là một cái tiểu thịt tươi hại nước hại dân.
Thiếu niên này đúng là Hàn Lập.
Về phần vì sao hắn lại biến thành tiểu thịt tươi? Rất đơn giản a! Hắn đã luyện hóa hết một đống thiên tài địa bảo.
Bây giờ không chỉ thay đổi dung mạo, tư chất cũng tăng lên rất nhiều, tốc độ tu luyện không hề thua kém tu sĩ thiên linh căn. Da thịt gân cốt lại càng được cải tạo, không chỉ trắng như bạch ngọc mà còn cứng cáp, mạnh mẽ.
Bây giờ, cho dù đứng yên đi nữa, tu sĩ Trúc Cơ cảnh đừng hòng làm hắn bị thương.
Hắn từ từ bước đến bên hồ nước, cảm thấy giữa hai chân có gì đó khó chịu, cúi đầu nhìn lại đũng quần đang phồng lên, than nhẹ:
“Tiểu Hàn Lập a tiểu Hàn Lập, ta còn chưa cho ngươi ăn mà ngươi đã lớn như vật, ta đi lại cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên a.”
Trong đầu thầm niệm Thanh Tâm Thuật, Hàn Lập nghĩ lại khoảng thời gian một tháng vừa rồi, cảm giác lúc luyện hóa thiên tài địa bảo quả thực đau đớn đến phát điên.
Lúc thì nóng như thiên hỏa đốt người, khi thì lạnh như băng phách vạn năm, có thời điểm lại giống như trăm ngàn con kiến bò trên người. Thân thể phàm nhân này quả thực khó có thể chịu được. Cũng may tâm trí hắn kiên định mới có thể trụ được đến cuối cùng.
Còn tại sao hắn chỉ chuẩn bị thiên tài địa bảo mà không có đan dược hay tiên bảo, linh bảo?
Đem những thứ đó xuyên qua thời không chỉ sợ sẽ khiến Thiên Đạo phát hiện, giáng xuống lôi kiếp trừng phạt. Chỉ có thiên tài địa bảo đến từ tự nhiên, gần gũi với đạo mới có thể che mắt được Thiên Đạo.
Hàn Lập tiến sâu vào trong rừng, luyện tập một chút tiểu pháp thuật. Dù sao Nhiếp Hồn Tiên Thuật cũng chỉ để thôi miên kẻ địch, có một số thời điểm không tiện để sử dụng, chung quy vẫn cần phải ra tay a.
Gào ~
Một con phượng hoàng toàn thân là lửa bay đến mặt sông tạo ra từng trận tiếng kêu xèo xèo. Nước và lửa va chạm vào nhau, ăn mòn nhau, cùng nhau biến mất tạo nên một màn hơi nước nóng bỏng, dày đặc.
“Không tồi a ~”
Đây là Hỏa Cầu Thuật mà Hàn Lập dựa vào ký ức cũ mà cải tiến, không chỉ đơn giản là hỏa cầu mà còn có thể biến thành muôn hình vạn trạng, tăng mạng sát thương và tốc độ bay.
Ngoài ra còn có Ngự Phong Quyết cùng La Yên Bộ, một cái tăng nhanh tốc độ, một cái biến ảo khó lường.