Chương 4: Giúp Lệ huynh dạy dỗ thê tử
Thời Không Hỗn Độn Quyết kết hợp với tư chất sánh vai thiên linh căn tu sĩ, Hàn Lập tu vi ngày tiến ngàn dặm.
Tinh Nguyên Phệ Thể Công đã đả thông 5 huyệt mạch ở cánh tay phải. Một quyền toàn lực dù là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng không dám chống đỡ.
Luyện Thần Thuật thì quên đi, chỉ khi nào tiến vào Trúc Cơ kỳ, sinh ra thần thức mới có thể tu luyện.
Bây giờ, muốn tăng thêm tốc độ tuy luyện chỉ có thể dựa vào đan dược và m Dương Lục Dục Quyết.
Đan dược?
Quên đi, nơi này chỉ toàn thảo dược phàm nhân, làm sao mà luyện dược.
Song tu? Thải bổ?
Nơi này cũng chẳng có nữ tu sĩ mà ra tay.
Hấp thu lục dục?
Đúng, ta nên nghĩ phương pháp này sớm hơn a.
Khặc khặc ~
Hàn Lập tay bấm pháp quyết, dung mạo biến đổi trở về như lúc ban đầu, bình thường đến không thể bình thường hơn. Hắn cũng không muốn để đám người Thất Huyền Môn nhìn thấy dáng vẻ tiểu thịt tươi của mình.
Ngộ nhỡ tên khốn khiếp biến thái nào nhìn thấy ta rồi về phòng thủ ɖâʍ. Aizz! Thật không dám nghĩ a ~
Suy nghĩ thêm đôi chút, hắn lại thi triển thêm ẩn thân thuật. Dựa vào một chút pháp thuật tiên giới, hắn chính là đi ngang qua giới này. Cho dù là Hóa Thần Cảnh cũng không phát hiện được hắn chứ đừng nói là phàm nhân.
Hàn Lập nghênh ngang đi lại trong Thất Huyền Môn, không một ai có thể nhìn thấy hắn. Thẳng cho đến khi tiến vào Trương Tụ Nhi khuê phòng mới hiện thân.
Trương Tụ Nhi chính là nữ thần trong tim Lệ Phi Vũ. Nàng này ước chừng mười năm, mười sáu tuổi, trên đầu cài một chiếc bích ngọc trâm, mái tóc đen tuyền được túm lên cao, thân hình không cao làm cho nàng này trở nên đáng yêu, tinh nghịch.
Cũng không có gì đáng để bất ngờ cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong khuê phòng của nàng.
Trương Tụ Nhi hai tay bị trói sau lưng, toàn thân bị một sợi dây màu hồng phấn buộc quanh người, cơ thể chưa phát dục không một mảnh vải trên thân hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Bộ ngực nhỏ bị sợi dây quấn quanh, ép sát vào nhau, hai đầu ɖú nho nhỏ màu hồng nhạt cứng rắn. Ngay cả khu vực thần bí giữa hai chân cũng lộ ra, hai mép hồng hào, lông mu thưa thớt.
Hàn Lập ngồi trên ghế, hai tay vắt sau đầu, hai chân gác lên bàn, mắt đảo quanh thân thể Trương Tụ Nhi.
Quả thực giống với tiểu lưu manh ức hϊế͙p͙ thiếu nữ nhà lành.
Trương Tụ Nhi thấy Hàn Lập nhìn chằm chằm mình, mắc cỡ đỏ mặt, thân thể lại không giám có một cử động nào.
“Hàn đại phu…”
"Sao còn gọi Hàn đại phu, ngươi chẳng lẽ đã quên những gì ta nói hay sao?"
"Vâng... Tụ Nhi biết sai rồi... Chủ... Chủ nhân..."
"Bỏ đi, nếu như bị người khác nghe được, sợ là sẽ khiến ngươi chọc một chút phiền toái.”
“Bây giờ, ngươi chính là nô tì của ta.”
“Thất Huyền Môn vì cảm tạ ta cứu mạng Lý trưởng lão của các ngươi mà đã lấy ngươi ra làm tạ lễ."
“Ngươi phải biết thân phận của mình.”
"Vâng, Tụ Nhi biết sai rồi."
Hàn Lập một bên thi triển Nhiếp Hồn Tiên Thuật, một bên dùng ngôn ngữ thao túng tâm lý khiến nàng tưởng rằng mình là nô tỳ của hắn. Nếu không làm như vậy, nàng ta nói chuyện này cho Lệ Phi Vũ biết.
Ôi! Lúc đấy ta thế nào đối diện Lệ huynh.
Làm sao còn dám mượn danh nghĩa Lệ huynh đi hành thiện tích đức, tung hoành tu chân giới đây ~
"Không mặc quần áo thế nào? Mát hay không"
"Vô cùng... Thực xấu hổ..."
"Ha ha, nghe nói ngươi và Lệ hộ pháp bổn môn quan hệ không tệ? Đã từng cho Lệ hộ pháp nhìn thấy bộ dáng này hay chưa?”
"Tụ Nhi... Tụ Nhi biết sai rồi... Kính xin chủ nhân vạn vạn không muốn như thế..."
Trương Tụ Nhi mắc cỡ đỏ mặt vội vàng kêu thành tiếng đến, hô hấp thay đổi dồn dập, cả người như một cái tiểu quả chín muồi. Nhắc đến Lệ Phi Vũ, nàng này phá lệ kích thích.
Trương Tụ Nhi mặc dù không xinh đẹp giống như những nữ tử mình đã từng thấy, dáng người cũng thua nhân một mảng lớn, lại thiếu đi khí chất tiên tử.
Bất quá, bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng khi cấp bách làm Hàn Lập cảm thấy có thú vị, cho nên mới cố ý hạ lệnh để nàng trần trụi thân thể, toàn thân trói lại, đùa giỡn
Ngoại trừ hạ lệnh cho nàng trần trụi, Hàn Lập cũng không làm bất cứ điều gì. Dù sao cũng là thê tử tương lai của Lệ huynh, ta đến giúp huynh dạy dỗ đôi chút tránh cho đêm tân hôn xấu hổ.
Khặc khặc ~
Nhìn thiếu nữ bộ dáng phục tùng, biểu cảm vừa thẹn vừa giận khi làm theo mệnh lệnh, Hàn Lập một bên thưởng thức cảnh đẹp, một bên hấp thu lục dục của thiếu nữ.
Quả là một cái nhất tiễn song điêu. Hàn Thiên Tôn ta đúng là một cái thiên tài.
Về sau, mỗi ngày Hàn Lập đều tới Trương Tụ Nhi khuê phòng đùa giỡn thân thể của nàng. Khi nàng dần dần hình thành thói quen, hắn thi triển huyễn thuật khiến cho mọi người nhìn thấy nàng giống như mặc quần áo bình thường.
Sau đó mệnh lệnh cho nàng trần trụi đi lại trong Thất Huyền Môn. Môn nhân nhìn thấy nàng đều rất bình thường, bất quá Trương Tụ Nhi bản nhân cũng không cho rằng như vậy. Suốt ngày trần trụi xoay quanh một đám sư huynh đệ, thân thích trưởng bối làm nàng thẹn thùng muốn ch.ết.
Mà ở lần đầu tiên bị Lệ Phi Vũ nhìn thấy chính mình lõa thể, Trương Tụ Nhi chớp mắt trong đầu trống rỗng, run rẩy hai chân, một loại khác thường khoái cảm bao phủ ý thức của nàng, tại trong tầm mắt của người yêu, lần đầu đạt tới nhân sinh cao trào!
Hai chân mềm nhũn, quỳ sấp tại phía trên mặt đất, thân thể mất đi khống chế.
Lệ Phi Vũ thấy nàng đột nhiên quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng tiến lên ôm lấy thân thể của nàng, đối với nàng hỏi han ân cần. Trương Tụ Nhi há miệng ra, hô hấp dồn dập, chìm đắm vào bên trong khoái cảm.