Chương 17: Mặc Phượng Vũ (3)
“Hắc hắc, lúc làm chuyện giường chiếu còn muốn thoải mái hơn nhiều, sư muội có muốn hay không?”
“Hàn sư huynh, tuy mẫu thân nói để ta gả cho huynh nhưng chúng ta chưa làm hôn lễ! Như vậy có vẻ không được tốt.”
“Có gì không tốt a? Tối qua ta đã đt Thải Hoàn trước mặt bốn vị sư nương.”
“A! Thật sao? Sư huynh đã làm Thải Hoàn.”
“Đương nhiên.”
" Nếu đã như vậy..." Mặc Phượng Vũ đứng người lên, ghé cơ thể yêu kiều vào phía trước bàn, nhếch lên mông.
"Thỉnh Hàn ca ca dùng Phượng Vũ tấm thân xử nữ, cho Phượng Vũ cảm giác thoải mái.”
Hàn Lập tay mò vào huyệt ɖâʍ, thấy đã ướt đẫm nhầy nhụa một mảng, cũng không cần phải dạo đầu, nâng lấy ƈôи ȶhịȶ, đâm vào Mặc Phượng Vũ huyệt ɖâʍ xử nữ, thô lỗ đâm thủng màng trinh.
Ẩm ướt, ấm nóng, chật chội là những gì hắn cảm nhận được.
"Ay... Đau quá..." Mặc Phượng Vũ kêu lên một tiếng, thừa nhận đau đớn bị phá thân, bên dưới huyệt ɖâʍ trướng lên, hai chân khép chặt làm tiểu huyệt chèn ép lấy ƈôи ȶhịȶ.
"Hít! Hảo muội muội, kiên nhẫn một chút." Cảm nhận môi nhỏ mềm mại cùng thành âm đạo ẩm ướt siết lấy quy đầu, Hàn Lập đè nén ham muốn cắm quất, giữ nguyên ƈôи ȶhịȶ để Mặc Phượng Vũ dần thích nghi, hai tay cũng không nhàn rỗi tại trên mông nàng xoa bóp tiện thể truyền một chút linh lực vào cơ thể nàng.
Tuy Mặc Phượng Vũ chưa phải là tu sĩ nhưng linh lực vẫn có thể truyền vào cơ thể và mang đến nhiều công dụng thần kỳ.
Chẳng hạn như bây giờ, Mặc Phượng Vũ cảm nhận được dường như có một dòng nước ấm truyền vào trong cơ thể, xoa dịu đi đau đớn, mang lại một loại cảm giác thư thái, dễ chịu.
"Hảo muội muội, thả lỏng cơ thể, dang rộng hai chân ra một chút." Mặc Phượng Vũ ban nãy vì quá đau đớn mà hai chân vô thức khép lại, âm đạo kẹp chặt giống như đang bài trừ dị vật làm Hàn Lập có chút khó khăn ra vào.
"Vâng! Hàn sư huynh."
Được Hàn Lập truyền vào linh lực, Mặc Phượng Vũ dần dần thả lỏng, đau đớn đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác thư thái khó nói lên lời.
Hàn Lập vặn vẹo lấy vòng eo va chạm với cặp mông nhỏ gầy gò, ƈôи ȶhịȶ to, dài, trắng như bạch ngọc bắt đầu ra vào tại huyệt ɖâʍ, mỗi lần như vậy lại mang theo không ít ɖâʍ dịch màu hồng nhiễm máu xử nữ chảy ra, rớt xuống chân và sàn nhà.
Ở tư thế này, ƈôи ȶhịȶ của Hàn Lập có thể cắm vào tận cùng hoa tâm, thậm chí là thành tử cung. Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ tiêu hồn.
"Ưm…Hư…Hàn ca ca…thoải mái. . .Hàn ca ca thao Phượng Vũ thật thoải mái…Ứ…ứ…"
"Phượng Vũ huyệt ɖâʍ bị Hàn ca ca ƈôи ȶhịȶ thao mở…Hứ hừ…"
"Hắc hắc! Như thế nào a Phượng Vũ, lần thứ nhất giao hợp có cảm giác?"
"Phượng Vũ…Ư… Ngay từ đầu cảm thấy đau đớn…Hứ... Về sau càng bị thao lại càng cảm thấy thoải mái..."
"Phượng Vũ yêu…Hức… Ứ… Yêu thích cảm giác này ch.ết mất… Phượng… Ư… Phượng Vũ muốn bị Hàn ca ca đt huyệt."
"Vậy thì cùng các mẫu thân và muội muội ngươi giống nhau, yêu thích bị ta thao..."
"Tốt ... Phượng Vũ cùng mẫu thân giống nhau, huyệt ɖâʍ để cấp ca ca đt, thay Hàn ca ca sinh hạ đứa nhỏ..."
Mặc Phượng Vũ lần đầu trải qua nam nữ hoan ái, cảm giác như ở trên mây, miệng liên tục tuôn ra ɖâʍ ngữ, cũng không còn để ý cái gì là khuê các lễ nghĩa, cái gì là tri thư đạt lễ.
Hàn Lập từ phía sau lưng đt Mặc Phượng Vũ, làm nàng cao trào mấy lần, cơ thể mềm nhũn ra mới chịu bắn, đem ɖâʍ huyệt của nàng chứa đầy tinh dịch
"A a… Nóng quá… Phượng Vũ muốn bị nóng bay..."
Hàn Lập lại trồng một viên dương đan vào cơ thể nàng, đem nàng biến thành tiểu khí linh của Chưởng Thiên Bình. Hiện tại chỉ có cách đó mới khiến các phàm nhân nữ tử như nàng không lo ngại tuổi thọ và có thể tu luyện.
Hắn một bên để Mặc Phượng Vũ quỳ ở trước người, hướng dẫn nàng dùng lưỡi làm sạch ƈôи ȶhịȶ, một bên cầm lấy bút lông dính ɖâʍ dịch pha lẫn xử nữ máu hồng, tại trên sách viết: Hàn Lập, ngày nào tháng nào, tại Gia Nguyên thành Mặc phủ, lấy máu huyệt trinh nữ Mặc Phượng Vũ viết tâm đắc y đạo.
Tâm đắc này giao lại cho Mặc Phượng Vũ, ngày sau, mỗi lần thao nàng, Hàn Lập đều lấy ɖâʍ dịch trộn lẫn với mực viết tại bên trên quyển sách này.
Thậm chí còn ghi lại cả quá trình rất tỉ mỉ, chi tiết. Từ tư thế nào, mấy người tham gia, nữ tử ɖâʍ thái,...đều ghi chép hết, hại Mặc Phượng Vũ mỗi khi bỏ ra nghiên cứu y đạo đều nhịn không được tự an ủi mình, không ngừng bốn năm lần cao trào mới thôi.
Bất quá đây là chuyện tương lai, sau này có duyên lại nói.
Hàn Lập ôm lấy thiếu nữ ôn nhu động lòng người, tại trong khuê phòng của nàng thao mở huyệt ɖâʍ, ròng rã nguyên một buổi sáng, nguyên bản khuê phòng thanh lịch bây giờ đã tràn ngập tinh dịch cùng ɖâʍ thủy hương vị.
Mặc Phượng Vũ chỉ là phàm nhân, cơ thể lại có chút yếu đuối, bị thao thành mệt mỏi đến ngủ mất sau đó từ trong mê man lại bị thao đến tỉnh lại.
Thời điểm Hàn Lập rời đi gian phòng, Mặc Phượng Vũ đã lâm vào mê man sâu, sợ là không đến tối thì không có khả năng tỉnh lại.
"Gia chủ đại nhân."
Mới từ phòng Mặc Phượng Vũ đi ra, Hàn Lập liền nhìn thấy ngũ sư nương Vương thị hướng về phía mình đi đến.
"A! Là ngũ sư nương sao? Tìm đệ tử có chuyện gì không?"
"Không sai biệt lắm đã đến thời gian ăn trưa, thiếp thỉnh gia chủ đại nhân cùng chúng ta đến dùng cơm."
Vương thị so với ngày hôm qua có tinh thần hơn nhiều, sắc mặt càng thêm tươi tắn, trên người đã cởi đi tang phục trắng, thay vào đó là một thân võ phục màu đen gọn gàng kết hợp với tóc dài buộc sau đầu đem thân thể bày ra bộ dáng anh khí, hào hiệp.
Nhiều năm trống trải, nay được nếm lại tư vị giường chiếu, thiếu phụ thân thể càng là phát tán ra khí chất thành thục. Bất quá gương mặt Vương thị vẫn như trước kia nhàn nhạt, lãnh đạm, hoàn toàn không thấy nửa điểm bộ dáng ɖâʍ đãng tối hôm qua.
"Ăn trưa sao? Cũng tốt, mời ngũ sư mẫu ở phía trước dẫn đường."
"Tốt , Phượng Vũ đứa bé kia..."
"Phượng múa sư muội sáng nay cùng ta nghiên cứu y thư, bây giờ có chút mệt nhọc, muốn đi nghỉ ngơi, nàng nói với ta không muốn ăn cơm trưa."
Hàn lão ma một hơi nói dối không chớp mắt, cái gì mà không muốn ăn cơm trưa, còn không phải hắn đem cô nương nhà người ta thao đến ngất đi tỉnh lại, bây giờ vẫn còn đang trong cơn mê man a!
"Một khi đã như vậy, thỉnh gia chủ theo thiếp."
Vương thị không có hỏi nhiều, cũng không quan tâm Hàn Lập và Mặc Phượng Vũ làm chuyện gì, xoay người, mở ra bộ pháp, mang theo Hàn Lập đi đến nhà ăn.
Hàn Lập đi vào bên cạnh nàng, tay phải cực kỳ thuần thục vươn ra, không ngừng vuốt ve bờ mông đầy đặn của Vương thị, thi thoảng bóp mạnh để bàn tay lún sâu vào mông mềm.
Vương thị mặt đỏ hồng, không có ngăn lại động tác của hắn, ngược lại còn ưỡn mông, thả chậm bước chân, phối hợp với Hàn Lập tại chính mình mông cong tùy ý vuốt ve. Trừ bỏ khuôn mặt đỏ một chút, Vương thị biểu cảm nhìn qua cũng không có bất kỳ cái gì khác biệt.
Hai người cứ như vậy chậm rãi đi đến nhà ăn.