Chương 20: Đi săn (2) [Cầu đề cử]

Sâu trong rừng rậm, cây cối xanh um tùm.
"Vù…Éc…"
Con lợn rừng bị một mũi tên bắn xuyên qua đùi sau, kêu lên một tiếng đau đớn, nằm rạp xuống đất, mấy cái chân còn lại hơi giãy dụa, máu tươi chảy ròng ròng làm đỏ thẫm một mảng cỏ.
"Hay hay…"


"Ngọc Châu tiễn thuật càng ngày càng lợi hại."
"Nhìn khắp Gia Nguyên thành, còn ai có thể so với Ngọc Châu a!"
Thấy Mặc Ngọc Châu một mũi tên hạ gục mục tiêu, một đám công tử vây quanh lại vỗ mông ngựa, tìm cách lấy lòng nàng.
"Mấy vị quá khen, ta chỉ là may mắn."
"Ngọc Châu đừng quá khiêm tốn."


"Trong số chúng ta, con mồi mà Ngọc Châu săn được là nhiều nhất, còn ai có thể so a!
"Trời cũng sắp tối, chúng ta tìm một chỗ dựng trại thôi, muộn nữa e là có thú dữ."
"Được, chúng ta đi."


Mặt trời đã lặn về phía Tây, khuất đi sau những tán cây, một đoàn người dừng bên bờ sông, buộc ngựa vào cây, sai gia đinh dựng trại và làm thịt mấy con thú rừng vừa săn được.


Hàn Lập đi đến bên mặt nước, hai tay chụm lại múc một chút nước hất lên mặt, cảm giác mát lạnh truyền đến làm hắn cảm thấy thoải mái, nhất thời ngồi nguyên tại chỗ.


"Xem ra sư huynh rất yêu thích thiên nhiên a!" Mặc Ngọc Châu đi đến, thấy Hàn Lập biểu cảm, ngạc nhiên hỏi. Trong suy nghĩ của nàng, Hàn Lập là một tu tiên giả cao cao tại thượng, yêu thích hưởng thụ vì vậy hắn mới chạy đến Mặc phủ làm gia chủ.
"A! Chỉ là từ nhỏ sống ở thôn nghèo, bây giờ có chút nhớ lại."


available on google playdownload on app store


"Sư huynh đã lâu không về quê nhà?"
“Cũng đã hơn 10 năm.”
“Sư huynh…”
"Gầm…Á…"
Lời còn chưa dứt,một tiếng gầm hung dữ cùng tiếng người kêu kinh hoảng truyền đến, Mặc Ngọc Châu vội vàng mang theo cung tên chạy đến, Hàn Lập không động, yên lặng đứng tại bờ sông.


Một cỗ thi thể nam nhân mặc y phục gia đinh rách rưới nằm trên mặt đất, cả người đẫm máu, một bên chân không biết từ lúc nào đã biến mất.
Một con hổ lớn, cao ước chừng 3 thước, dài 6 thước (1 thước = 33cm) đang gầm gừ dọa đám người sợ đến mức không dám vọng động, đứng như trời trồng.


Mặc Ngọc Châu phản ứng cực nhanh, giương cung kéo tên, mũi tên nhắm thẳng vào con hổ, bất quá cũng không thể che giấu sự sợ hãi, hai tay hơi hơi run rẩy.
Ác hổ nghe được động tĩnh, quay đầu, nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Châu, cả người nằm thấp giống như chuẩn bị vồ mồi.


Hàn Lập đứng bên bờ sông quan sát, hai tay bắt chéo bấm một cái pháp quyết, thi triển Ẩn Thân Tiên Thuật, thân thể từ từ trở nên trong suốt rồi biến thành vô hình trong hư không. Đi đến chỗ Mặc Ngọc Châu, từ phía sau lưng đưa ra hai tay nắm chặt nàng tay nhỏ, vững vàng giữ chặt trường cung.
"A!"
"Là ta."


"Hàn... Sư huynh?"
Mặc Ngọc Châu cảm giác hai tay mình đột biên bị nắm chặt, hơi hoảng loạn, la lên. Bất quá, khi nghe được là thanh âm của Hàn Lập, cảm nhận được có một dòng khí ấm truyền vào hai tay, thoáng một chút làm nàng an tâm hơn rất nhiều.


Hàn Lập thân thể kề sát vào Mặc Ngọc Châu sau lưng, ngửi mùi hương xử nữ trên người nàng, phía dưới áo choàng, dương căn to dài, thẳng tắp, cứng rắn không biết hữu ý hay vô ý ma sát vào bờ mông cong.


Mặc Ngọc Châu tự nhiên cảm giác được Hàn Lập động tác, bất quá trước mặt là mãnh hổ, nàng dù có giỏi hơn nữa cũng không dám phân tâm đẩy ra Hàn Lập, chỉ có thể tùy hắn bài bố.


Cứ như vậy hai người một hổ yên tĩnh đối lập, ác hổ giống như cảm giác được uy hϊế͙p͙ đến từ người trước mặt, lấy hai người làm trung tâm, bắt đầu di chuyển vòng tròn, đợi hai người lộ ra sơ hở.


Tùy theo bước chân ác hổ, Mặc Ngọc Châu cùng Hàn Lập giương lấy cung tên cũng tại chỗ xoay tròn, chỉ cần nó có dị động, mũi tên lập tức bắn ra.
Cả hai bên đều là thợ săn, đang chờ đợi sai lầm của đối phương mà trừng phạt.


Mặc Ngọc Châu vừa phải đề phòng ác hổ trước mặt uy hϊế͙p͙, vừa phải chịu đựng cảm giác xấu hổ bởi mông đẹp không ngừng bị ƈôи ȶhịȶ va chạm, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người.


Trong tình cảnh một bên tính mạng bị uy hϊế͙p͙, một bên thân thể bị nam nhân trêu chọc tại trước mặt nhiều người, bất tri bất giác làm Mặc Ngọc Châu hưng phấn, đầu ɖú non nớt trên ngực ngạo nghễ dựng thẳng, trở nên cứng rắn, hô hấp cũng dần dồn dập.


Hàn Lập nhận thấy Mặc Ngọc Châu khác thường, khẽ động eo làm ƈôи ȶhịȶ to dài càng thêm va chạm mạnh, khoái cảm truyền đến làm thiếu nữ giữa hai chân chảy ra ɖâʍ thủy, qυầи ɭót bé nhỏ che đậy khu vực thần bí đã ướt đẫm.


"Sư muội, bình tĩnh một chút, có sư huynh tại, con ác hổ này không thể gây thương tổn cho ngươi được."


Hàn Lập thân thể dán tại sau lưng Mặc Ngọc Châu, thổi một ngụm khí bên tai, nhẹ giọng nói làm cho nàng tâm lý cảm thấy thỏa mãn, cả người đã trở thành mềm nhũn một đoàn. "Sư... Sư huynh... Chúng ta phải làm gì… ?" Mặc Ngọc Châu cố gắng nhẫn nhịn, đè thấp âm thanh hỏi lại Hàn Lập.


Đoàn âm thanh mềm nhũn mang giống như mật đường, mang theo mị hoặc dụ dỗ ong bướm hút mật trao tình, điên cuồng phát tiết dục vọng tình ái nguyên thủy.


Hàn Lập đầu lưỡi tại trên cái cổ trắng nõn ɭϊếʍƈ một đường kéo tới sau tai: "Ngươi thấy không, đang có rất nhiều người nhìn ngươi cũng mãnh hổ đối kháng, nếu điều này truyền ra, thanh danh của ngươi không phải sẽ tăng lên rất lớn sao? Một khi đã như vậy, sao không đem cơ hội này lợi dụng đến lớn nhất?"


"Này... Làm phiền sư huynh giúp ta giúp một tay. . . !"
"Tự nhiên như thế."


Giằng co giữa người và hổ cứ vậy kéo dài, mỗi lần mãnh hổ nhào tới, Hàn Lập đều thả ra khí tức tu sĩ dọa nó lùi lại. Một màn này này rơi trong mắt người khác, chính là cảnh tượng Mặc Ngọc Châu đứng thẳng người, giương cung dọa lui mãnh hổ, anh khí không gì sánh bằng, lấy nam nhân ra so sánh cũng muốn ảm đạm thất sắc.


Mãnh hổ trở nên càng ngày càng nôn nóng, cứ mỗi lần nó định nhào đến tấn công thì lại có một cảm giác nguy hiểm ập tới, dọa nó không dám tiến đến. Trái ngược lại, Mặc Ngọc Châu bộ dáng tương đối thoải mái.


Hàn Lập thi pháp Ẩn Thân Tiên Thuật đứng ở sau phía sau, không ngừng thưởng thức Mặc Ngọc Châu thân hình mềm mại, dùng nàng bờ mông cong co dãn cách quần áo kẹp lấy ƈôи ȶhịȶ, không ngừng ma sát.


Quy đầu lả lướt tại môi mật cùng miệng hậu môn, nếu không phải Hàn Lập tay kéo lấy cung, nâng giữ Mặc Ngọc Châu thân thể, sợ là nàng đã sớm xụi lơ ở trên mặt đất.
------------------------------------------


Đa tạ các vị đạo hữu đã yêu thích, nếu các vị có lòng, có thể tặng tại hạ một chút linh thạch để ta có thêm động lực cày cuốc.
NH: MB
STK: 9704 2292 7044 5500
CTK: PhamVanDat
Đa tạ!






Truyện liên quan