Chương 19: Đi săn (1)

Hàn Lập từ phòng ăn đi thẳng về gian phòng của Mặc lão trước kia.


Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ga giường cũng lại thay một bộ mới, hương vị ɖâʍ loạn đêm hôm qua cũng không còn, trong phòng bây giờ tràn đầy hương hoa. Hàn Lập có chút không quen, tiến đến mở tung cửa sổ, đem nguyên bản phòng tối tăm trở thành tràn đầy ánh sáng.


Hắn đứng lặng yên bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua những tán cây bên ngoài hiên, đi vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt lãng tử, trẻ trung. Tóc mái phía trước khẽ đung đưa ở hai bên thái dương, kết hợp với khí chất ung dung, tự tại cùng áo bào trắng dài mặc trên người. Hắn đứng bên cửa sổ giống như một vị trích tiên, trời đất còn muốn ảm đạm. Vài cái thiếu nữ tuổi trẻ đang dọn dẹp vườn hoa bên ngoài nhìn thấy, mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, ánh mắt mê ly


Chuyện tại Mặc Phủ kế tiếp đã không cần hắn động tay, đám người sư mẫu cũng đã bắt đầu tu luyện, công pháp đều được hắn lựa chọn rất phù hợp.


Tứ sư mẫu Nghiêm thị tu luyện chính là "Vọng Tâm Quyết" tuy không có thần thông chiến đấu mạnh mẽ nhưng luyện đến đại thành có thể thăm dò suy nghĩ của tu sĩ có cảnh giới thấp hơn nàng. Nghiêm thị có công pháp này giống như hổ thêm cánh, bày mưu tính kế càng thêm lợi hại.


Nhị sư mẫu Lý thị tính cách nhu nhược, không tốt cùng người tranh đấu, bởi vậy hắn để nàng tu luyện “Ngự Hải Tâm Quyết”, công pháp hệ thủy lấy phòng ngự, khống chế làm chủ.


available on google playdownload on app store


Tam sư mẫu Lưu thị bản thân đã có mị thuật vì thế Hàn Lập cho nàng "Cửu Chuyển Thiên Hồ Công", đại thành công pháp còn có thể mọc ra đuôi yêu hồ, biến thành bán yêu.
Hắc hắc! Đến lúc đó đem nàng lên giường nhất định rất tình thú!


Ngũ sư mẫu Vương thị cùng người khác biệt, một thân võ học cao thủ linh hoạt dẻo dai, để nàng tu luyện “Thanh Liên Kiếm Quyết” là rất thích hợp, với nền tảng hiện tại của nàng, tốc độ tiến triển nhất định sẽ dẫn đầu Mặc phủ, sức chiến đấu cũng là tối cường.


Về phần Mặc phủ tam kiều, Mặc Thải Hoàn tu luyện “Xích Tử Hoa Công”, thắng ở tốc độ cùng ổn định không bình cảnh. Mặc Phượng Vũ tu luyện “Bách Hoa Y Kinh”, lấy y đạo nhập tiên lộ, bách hoa trị bách bệnh. Mặc Ngọc Châu dù chưa trồng dương đan, chưa thể tu luyện nhưng hắn vẫn cho nàng “Thiên Tiễn Quyết”, lấy công kích từ xa làm chủ, nhất tiễn phá vạn pháp, còn chuyện trồng dương đan?


Hắc hắc, đó là điều sớm hay muộn a!


Tất cả đều trở thành tiểu khí linh của Chưởng Thiên Bình, cái lợi lớn nhất chính là cộng sinh. Tuy vẫn có thể bị người giết ch.ết nhưng sẽ không sợ cạn kiệt tuổi thọ. Tư chất dù tệ thì thế nào? Bán linh căn thì sao? Tu luyện ngàn vạn năm chả nhẽ còn không đột phá Nguyên Anh a!


Hàn Lập gọi hạ nhân chuẩn bị nước, hắn muốn đi tắm. Tuy có thể sử dụng Thanh Thủy Thuật tẩy rửa nhưng hắn không làm vậy. Lần này trùng tu, không cần phải khô khan như nhân sinh trước đó, cứ từ từ mà hưởng thụ.
Tắm rửa xong, Hàn Lập leo lên giường ngủ một giấc.
Lộp cộp, lộp cộp…


Tiếng bước chân rơi vào trong tai Hàn Lập làm hắn tỉnh giấc, vươn vai một cái, từ trên giường bước xuống đất, đẩy cửa, từ trong phòng bước ra.


Bên ngoài sân, Mặc Ngọc Châu từng bước tiến đến. Lúc này, nàng đã đổi thành một bộ trang phục đi săn màu vàng, kiểu dáng thuận tiện cho vận động nhưng vẫn khéo léo bày ra mỹ lệ tư thái, kết hợp với vẻ anh khí của nàng làm người ta liên tưởng đến xinh đẹp nữ hiệp danh tiếng lừng lẫy trên chốn võ lâm.


Gặp Hàn Lập đi ra ngoài cửa, Mặc Ngọc Châu cũng không dừng lại bộ pháp, đi đến trước mặt Hàn Lập, giơ tay giúp hắn vuốt phẳng nếp áo.
"Sư huynh, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát."
"Tốt, chúng ta lập tức lên đường."


Hai người đi đến đại môn (cổng lớn) Mặc phủ, bên ngoài đã đứng mấy tên gia đinh đang dắt ngựa chờ đợi, thấy Mặc Ngọc Châu cùng Hàn Lập đi tới, đám người lập tức đứng thẳng, tư thái nghiêm chỉnh.


Mặc Ngọc Châu tiến đến cạnh một con ngựa đen, lấy ra một chút nước đổ lên tay đưa tới gần cho nó uống sau đó hất tung áo choàng phía sau, nhảy lên lưng ngựa, tư thái cực kỳ anh khí, oai hùng.


Hàn Lập không nhanh không chậm đi đến con ngựa trắng cạnh đó, đưa tay lên vuốt ve đầu nó, tay kia chải chuốt lại phần bờm, từ từ ngồi lên lưng ngựa, động tác thong dong đến cực điểm.


Thiếu niên mặt như ngọc, mắt như sao, thân mặc bạch y, cưỡi trên lưng bạch mã, không biết hắn từ đâu lấy ra một cái quạt trắng cầm trên tay, nhìn giống như một vị công tử ca phong hoa tuyết nguyệt.


Vài cái nữ nhân đi ngang qua đều không tự chủ được ghé mắt nhìn chằm chằm, Mặc Ngọc Châu xinh đẹp cưỡi ngựa ở bên cạnh cũng là tai đỏ mặt hồng, tim đập loạn nhịp, trong đầu không khỏi nghĩ ngợi, phu quân tương lai như vậy cũng quá đẹp rồi.


Hai người cưỡi ngựa dẫn theo vài cái gia đinh chạy tới cửa thành.
Bên ngoài thành, một nhóm hơn hai mươi người đã đợi sẵn ở đó. Thấy đội nhân mã Mặc Ngọc Châu phi đến, sáu tên công tử, tiểu thư quần là áo lụa bao gồm bốn nam hai nữ tiến lên trước chào hỏi.


Một hồi giới thiệu lẫn nhau, mấy người này đều là con nhà quyền quý tại Gia Nguyên thành, bình thường đều cùng Mặc Ngọc Châu đi săn bắn, dạo chơi.


Mấy tên thiếu gia nhìn Hàn Lập đều là ánh mắt thù địch. Bọn hắn từ lâu đã tranh dành Mặc Ngọc Châu, khó khăn lắm mới bớt một tên Ngô Kiếm Huy, nay khi không lại mọc ra một cái Hàn Lập, hơn nữa tên này hơn hẳn Ngô Kiếm Minh, ít nhất là về nhan sắc.


Trái lại, hai vị tiểu thư kia nhìn Hàn Lập giống như một món đồ quý, liên tục tiến lên bắt chuyện, hỏi thăm.
Hàn Lập một bộ dạng lãng tử nhàn nhã tiếp chuyện các nàng làm cho cả hai gò má ửng hồng, cười tươi giống như hoa nở xuân.


Lấy Mặc Ngọc Châu dẫn đầu, đoàn người phi ngựa chạy xa khỏi Gia Nguyên thành tiến vào một khu rừng rậm. Tiếng cười nói trò chuyện rộn vang suốt cả quãng đường.


Xem ra năng lực của Mặc Ngọc Châu cũng không nhỏ, đoàn thể nhỏ này mọi việc đều lấy nàng làm chủ, tương lai nàng chắc chắn có thể dẫn dắt Kinh Giao Hội trở thành bá chủ Lam châu.






Truyện liên quan