Chương 34: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)
Trên một đỉnh núi vô danh hoang tàn, đất đá ngổn ngang.
Bốn đạo thân ảnh bay qua bay lại, giao đấu cực kỳ ác liệt. Pháp bảo đấu pháp bảo, pháp thuật đấu pháp thuật, mỗi chiêu đều là muốn đưa đối phương rơi vào hiểm cảnh, vô sức kháng cự.
Một lão giả dáng người nhỏ lùn, mắt bên trái bị chột đột nhiên bay lùi ra xa, tách khỏi đoàn chiến.
Hắn đưa mắt nhìn hai tên đồng bọn đang gắt gao công kích nữ tử trẻ tuổi, tay phải cầm một cái trượng màu đen xì giơ cao, đỉnh trượng có gắn một quả cầu màu cam đang tỏa ra những tia hào quang sáng rực.
Tay trái lão bấm một loạt pháp quyết, một đốm lửa nhỏ nhỏ nhỏ xuất hiện trong không trung, theo miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ, đốm lửa dần dần lớn lên thành một cái hỏa cầu rộng chừng hai trượng, bề mặt tỏa ra từng tia hỏa pháp thuật mãnh liệt. Thoáng một cái đã làm cho không khí xung quanh trở nên nóng rực.
Trượng đen chỉ thẳng về phía trước, hỏa cầu ngay lập tức dao động, bay nhanh về hướng ba người đang giao đấu. Hai tên đồng bọn của hắn sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng bay ngược lại, tiện tay còn đánh ra từng đạo pháp thuật ngăn cản cô gái tránh thoát, động tác thuần thục đến cực điểm, xem ra đã liên thủ không ít lần.
Nữ tu trẻ tuổi biết bản thân không còn đường lui, miệng lẩm bẩm pháp chú, mảnh lụa hồng nhạt đang lơ lửng ở sau người đột nhiên bay ra, chớp mắt cuộn thành một cái hình tròn bao bọc toàn bộ cơ thể nàng lại, trực tiếp va chạm với hỏa cầu cùng các loại pháp thuật khác.
Ầm ~
Tiếng nổ rền vang, thần thông va chạm vào nhau sinh ra lãng khí quét khắp bốn phương, bụi mù mịt đầy trời.
Lão giả chột mắt nhìn hai tên đồng bọn, gật đầu một cái, phất ống tay áo đem toàn bộ bụi mù tản đi, tầm mắt lại lần nữa rõ ràng.
Nữ tu lúc này đã ngã nhoài trên đất, khuôn mặt mỹ lệ đã tái nhợt, hai tay cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi, cực kỳ tức giận nhìn ba người.
Nếu ánh mắt có thể công kích, sợ là ba người kia đã sớm bị chém thành vạn mảnh.
“Tiên tử! Không còn sức phản kháng nữa sao?” Một tên nam tử mặt mũi ẻo lả ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt ɖâʍ tà nhìn nàng.
“Ha ha, ngoan ngoãn hầu hạ chúng ta, ta đảm bảo chốc nữa tiên tử ngươi sẽ dục tiên dục tử.” Tên cự hán đầu trọc dường như không thể đợi thêm được nữa, ha hả cười, bắt đầu cởi xuống cái áo, lộ ra nửa trên thân thể đen đúa, lực lưỡng.
“Kim Đan nữ tu ta còn chưa chơi qua bao giờ đâu, hơn nữa còn là Kim Đan xử nữ lỗ huyệt.”
Lão giả cùng tên nam tử ẻo lả thấy đồng bọn gấp gáp như vậy cũng bắt đầu đi đến, miệng phát ra những tiếng cười hèn mọn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên bọn chúng làm vậy, bất quá trước giờ chỉ dám ra tay với tán tu Trúc Cơ kỳ hay cùng lắm là đệ tử môn phái nhỏ, đa số đều là hàng tàn hoa bại liễu, hôm nay có cơ hội đùa bỡn Kết Đan tiên tử còn trong trắng, quả thực đến mơ còn không dám a!
Nữ tu Kết Đan diễm lệ ngồi trên đất, hai tay chống sau lưng, cố gắng lê lết thân thể lùi lại, vẻ mặt tái nhợt tràn đầy kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nàng tu đạo một trăm năm mươi năm, vượt qua bao nhiêu khó khăn cùng cám dỗ mới đột phá đến Kết Đan kỳ, tốc độ tính ra cũng là hơn người, vốn nghĩ từ đó có thể thoải mái tự tại, tìm một nam tu ưng ý kết làm đạo lữ, nào ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh này.
Tên cự hán đầu trọc đi đến gần nàng, túm lấy đôi giày vải vải màu hồng chuẩn bị cởi bỏ, nữ tử hai mắt đã nhắm chặt, không dám nhìn.
“Dừng tay.” ~
Vèo ~
Đúng lúc này, một đạo thanh âm nam tử quen thuộc truyền đến làm diễm lệ nữ tu trong lòng lóe lên chút hy vọng, giống như người mù lâu ngày một lần nữa thấy lại ánh sáng.
Nàng mau chóng mở mắt ra, thấy rõ một bóng lưng áo trắng, tuy có chút thấp bé nhưng đối với nàng giờ phút này lại như thái sơn vững vàng, che chắn hết thảy gió tuyết, cho nàng một sự bảo vệ ấm áp.
“Tiên tử! Xin lỗi! Ta đến muộn.”
Nam tử mới đến đứng thẳng tắp lưng, áo bào trắng tuyết, mặt mũi bình thường nhưng cực kỳ sáng sủa, khí chất văn sĩ tràn ngập xung quanh cơ thể. Hắn nhìn về ba tên kia, ánh mắt hiền hòa lúc này lại tràn đầy sát khí.
“Mộ Dung Tam Tặc! Các ngươi biết mình đang làm gì không?”
“Thường ngày ra tay với tán tu, chúng ta không thèm quản, nhưng lần này đã quá giới hạn.”
“Triệu Vô Trần! Ngươi thực muốn kết thù với chúng ta chỉ vì một nữ tu Việt quốc.” Lão giả chột mắt tiến lên trước, chằm chằm nhìn nam tử áo trắng Triệu Vô Trần, gằn giọng hỏi.
“Ngươi cũng chỉ như chúng ta, đầu là Kết Đan sơ kỳ, ngươi cho rằng mình có thể đánh bại ba người chúng ta.” Tên nam nhân ẻo lả ɭϊếʍƈ lưỡi dao trên tay, giọng nói âm dương quái khí cực khó nghe.
“Nể mặt đều là tu sĩ Nguyên Vũ Quốc, ngươi nhanh chóng cút sang một bên, đợt lát nữa chúng ta chơi đùa nữ nhân này xong, lại cho ngươi một chút diễm phúc”
Nghe được lời này, Triệu Vô Trần vẫn giữ nguyên tư thế, cả người tỏa ra hào quang chính khí êm dịu. Còn vị Kim Đan tiên tử kia chút giật mình, bắt đầu lo lắng suy nghĩ.
Nàng cùng Triệu Vô Trần tuy thường xuyên truyền thư trò chuyện nhưng cũng chỉ là mới quen biết sáu bảy năm nay. Lần này cùng hắn tiến vào Hoang Lôi Chi Địa cũng vì nghe hắn nói phát hiện ra một đóa Thất Thải Vân Hoa sắp nở. Nếu có thể đem về giao cho tông môn, nàng chắc chắn được trọng thưởng, không chừng còn có cơ hội kết Nguyên Anh.
Nàng hiện tại rất hoang mang, Triệu Vô Trần từ cách cư xử đến trò chuyện đầu mang một vẻ chính nhân quân tử nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết hắn sẽ lựa chọn thế nào? Nếu hắn làm theo lời Mộ Dung Tam Tặc, đứng một bên nhìn nàng bị hãm hϊế͙p͙, sau đó lại tiếp tục làm nhục nàng, vậy thì nàng sẽ ám ảnh cả đời.
“Không biết trời cao! Hôm nay Triệu mỗ dù có ch.ết cũng bảo vệ nàng ta an toàn.”
Thanh âm của Triệu Vô Trần truyền đến làm Kim Đan nữ tu tỉnh lại, mặt mũi tràn đầy cảm động, khóe mắt long lanh giống như sắp khóc.
Ta đang nghĩ gì vậy! Triệu đạo hữu là chính nhân quân tử a!
Nữ tu thầm nghĩ, đối với Triệu Vô Trần tăng lên không ít hảo cảm.
Mộ Dung Tam Tặc nghe được lời này, lập tức tế ra pháp bảo, không khí giương cung bạt kiếm, căng thẳng đến cực điểm.