Chương 35: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)
Hàn Lập ẩn thân ngồi tại một cái đại thụ cách đó không xa, nhìn thấy toàn bộ một màn này, khóe miệng không tự chủ giật giật một cái.
Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân này diễn quá đạt đi! Hiệu quả cũng quá tốt!
Bất quá như vậy cũng không thể lừa gạt Hàn Lão Ma. Hơn nữa, chính mắt hắn đã nhìn thấy bốn tên kia từng ngồi uống rượu vui vẻ ở cổng Tây Huyền Lôi Thành nha!
Hàn Lập thong thả ngồi trên cây, vẫn chưa có ý định ra tay, muốn xem màn kịch này diễn đến như thế nào! Tứ Long chơi nhất Phượng hay là nhất Long nhất Phượng sum vầy.
“Nghê Thường tiên tử?”
Hàn Lập miệng thì thào, hắn đã sớm nhận ra thân phận nữ tu diễm lệ kia, chính là một trong hai Kim Đan tu sĩ dẫn đội Yểm Nguyệt Tông đến tham gia Huyết Sắc Thí Luyện ở nhân sinh lần một.
Khi đó nàng đã chuyển sang cách ăn mặc thiếu phụ phong tình, nói như vậy màn kịch này sợ là hoàn thành mỹ mãn, chỉ là không biết diễn biến bên trong thế nào a!
Thời gian đến Huyết Sắc Thí Luyện còn gần một năm, nếu lần này hắn giống như nhân sinh trước, ở lại Hoàng Phong Cốc tu luyện, vậy thì Nghê Thường tiên tử thảm rồi, bị lừa một vố mất cả thể xác lẫn linh hồn.
Bất quá có Hàn Lập tại, kết quả chuyện này chắc chắn sẽ thay đổi!
Hắc hắc
--------------------------------------------
Trên đỉnh núi hoang tàn
Triệu Vô Trần đứng đối lập với Mộ Dung Tam Tặc, tay phải cầm một cái bút màu vàng, trước mặt lơ lửng một cuốn sách tỏa ra hào quang lấp lánh bao bọc lấy cơ thể hắn, ngăn chặn hàng chục đạo hỏa cầu đang tấn công.
Tay phải giơ bút, lấy không gian trước mặt làm giấy, vẽ lên một chữ “Trấn”. Chữ “Trấn” vừa hoàn thành liền bay đến trước mặt cự hán đầu trọc, va chạm với thiết chùy màu vàng đất trong tay hắn.
Ầm ~
Cự hán cầm chùy bị đánh bật ra xa, bàn tay to lớn chuyển thành đỏ ửng, tê dại.
Mẹ nó! Đã bảo giả vờ mà ra tay nặng như vậy! Cự hán trong đầu suy nghĩ, lại tiếp tục dũng mãnh lao tới.
Tên nam tử ẻo lả cầm dao găm thân pháp cực nhanh, phối hợp với cự hán đầu trọc mạnh mẽ, cả hai liên tục công kích Triệu Vô Trần, đánh cho hắn chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nghê Thường tiên tử thấy tình huống không ổn, muốn tiến lên giúp một tay nhưng ngay cả sức lực đứng dậy đều không có, gương mặt tràn đầy lo lắng, chỉ mong Triệu Vô Trần có thể chống đỡ cục diện, bằng không nàng hôm nay khó mà thoát thân.
Không khí xung quanh đột nhiên nóng lên, một hỏa cầu đỏ rực cực lớn đập vào mắt thiêu rụi mọi hy vọng của Nghê Thường tiên tử, lãng khí tung hoành bốn phương, cơ thể nàng bị hất bay ra xa, hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Đủ ~”
Triệu Vô Trần chật vật từ trong khói bụi chui ra, vẻ mặt tuy hơi tái nhợt nhưng lại không giấu được vẻ vui mừng, hướng Mộ Dung Tam Tặc chắp tay: “Đa tạ ba vị đại ca giúp đỡ, nếu không chuyện tốt này khó có thể thành.”
“Vô Trần lão đệ, chúng ta quen biết đã nhiều năm, cần gì khách sáo.” Cự hán đầu trọc đi đến, vỗ vỗ cánh tay Triệu Vô Trần, cười ha hả, ánh mắt lại nhìn về Nghê Thường tiên tử đang hôn mê trên mặt đất, tràn đầy thần sắc ɖâʍ tà: “Bất quá như ngươi đã hứa ban đầu, ba cái pháp bảo cùng 100 khối trung phẩm linh thạch, không thiếu chút nào, hơn nữa chúng ta phải là người hưởng dụng nàng trước.”
“Cái này… Được!” Triệu Vô Trần có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát đồng ý.
Nhìn về Nghê Thường tiên tử kiều diễm xinh đẹp nằm trên đất, nội tâm có chút không cam lòng. Hắn chính là yêu thích Nghê Thường tiên tử thật đấy, bất quá không có cách nào lừa đi trái tim mỹ nhân, đành đưa ra hạ sách này.
Phải giờ phải hai tay dâng người trong mộng cho ba tên ác tặc xấu xí hưởng dụng, làm sao thoải mái cho được. Nhưng nghĩ đến ngày tháng sau này cùng tiên tử kiều diễm một chỗ quấn quýt, cả người cũng bắt đầu nhộn nhạo.
“Ha ha, ba lão ca sẽ nhẹ nhàng, đảm bảo hàng đến tay ngươi vẫn còn ngon.”
Mộ Dung tam lão mặt mũi tràn đầy đắc ý, ánh mắt ɖâʍ tà hướng về phía tiên tử xinh đẹp đang hôn mê trên đất, bỏ lại Triệu Vô Trần thẫn thờ đứng lặng yên.
Ầm ~
Ầm ~
Đúng lúc này, bầu trời nguyên bản quang đãng đột nhiên tối sầm lại, sấm sét giăng đầy trời, cảnh tượng này làm cho cả đám ngây người, vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi la lớn
“Lôi Vũ?”
“Khốn kiếp! Chạy mau!”
“Còn chậm chạp thì đừng mong sống sót.”
Mộ Dung Tam Tặc chớp mắt một cái hóa thành ba đạo độn quang nhanh chóng bay đi. Vì lo sợ không kịp, bọn hắn thậm chí còn thiêu đốt tinh huyết mà còn thi triển độn thuật ra một khoảng cách xa.
Triệu Vô Trần nhìn Nghê Thường tiên tử hôn mê nằm đó, dứt khoát hóa thành một đạo tàn ảnh bay đi, bỏ mặc mỹ nhân trong mộng một mình.
Tại Hoang Lôi Chi Địa, nguy hiểm không chỉ đến từ yêu thú mà còn đến từ thiên tượng tự nhiên. Lôi Vũ giống hệt như tên gọi của nó, chính là một trận mưa lôi điện, mức độ nguy hiểm cực cao, cho dù là Nguyên Anh tu sĩ gặp nó cũng không dám đi thẳng. Bọn hắn mấy cái Kim Đan tự nhiên không dám chậm trễ, chỉ có thể bỏ mặc mỹ nhân mà chạy.
Một đạo thân hình màu trắng cao gầy chợt xuất hiện bên cạnh Nghê Thường tiên tử, đem nàng ôm lên giống như bế công chúa, đưa tay vuốt lại một chút tóc rối vương trên gương mặt kiều diễm, sau đó ngẩng đầu hét lớn: “Cảm tạ mấy vị tiền bối tặng ta một vị tiên tử xinh đẹp như vậy hắc hắc!”
Mộ Dung Tam Lão cùng Triệu Vô Trần tự nhiên nghe rõ lời này, tất cả đều quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên áo trắng trẻ tuổi bế lấy Nghê Thường tiên tử hôn mê đứng giữa Lôi Vũ, ánh mắt co rụt.
Bất quá rất nhanh nhận ra điều khác thường, Lôi Vũ này có vấn đề a!
Bọn hắn làm sao không biết chính mình bị thanh niên kia chơi đùa, tuy không biết tại sao hắn có thể tạo ra Lôi Vũ giả mạo, nhưng vẫn quay đầu lại truy đuổi, quyết tâm xé xác hắn thành vạn mảnh để nguôi đi nỗi nhục.
Áo trắng thiếu niên nhấc thân một cái, mang theo Nghê Thường tiên tử biến mất, lúc hiện thân đã cách rất xa chỗ ban nãy, hóa thành độn quang bay đi.
“Tiểu tặc! Có giỏi thì đứng lại.”
“Xung quanh nơi đây đã bị chúng ta thiết lập trận pháp bao vây, ngươi chạy không thoát.”
“Vậy sao? Có bản lĩnh thì tới bắt ta.”
Ha ha ~
Tiếng cười cuồng tiếu vang vọng một khoảng trời.