Chương 40: Xấu tính là phải trả giá thật nhiều

Khủng điểu là sinh vật đặc biệt đáng yêu, lông của chúng giống màu thảo nguyên khô hạn, là loại màu vàng ấm áp, đương nhiên, đây là màu sắc tự vệ của chúng, đối với thảo nguyên mà nói, loại màu sắc này là đại biểu cho cằn cỗi.


Trước khi Kim Hi tới thảo nguyên hoang vu mệnh danh là Hoang Nguyên của Sóc Mông, bọn hắn còn phải xuyên qua một sơn động thiên nhiên. Động này là đường bí mật Lạc Mông dùng để trinh sát Sóc Mông và tới Thánh Địa. Lộ ra con đường này là đại biểu cho thành ý của Lạc Mông, bởi nếu Kim Hi tiết lộ sơn động này cho Sóc Mông, Lạc Mông sẽ gặp phải uy hϊế͙p͙ bị xâm lấn. Kim Hi ngoài hường về Thánh Địa, còn muốn ghi chép địa lý ven đường. Hệ thông tính danh của Bộ lạc Bỉ Mông, đều được hình thành sau khi hắn đến, vài cái tên phát âm như hán ngữ, liền lấy tên Hán ngữ, tỷ như Bạch Linh, lại có từ không như vậy, cho nên phải dịch âm, hắn muốn tạo dựng hệ thống tính danh, tôn trọng dòng họ tỏ vẻ tôn trọng tổ tiên, tôn trọng tổ tiên nghĩa là tôn trọng lịch sử, tôn trọng lịch sử sẽ tôn trọng Tế ti của Thần miếu nắm giữ lịch sử, Kim Hi hi vọng Thần miếu không phải một tổ chức tôn giáo, mà là điện phủ nghiên cứu văn hóa, nghệ thuật cao nhất, trở thành tấm bia vĩnh cửu kéo dài văn minh, như vậy mới có thể cam đoan con cháu của hắn, trước khi gia tộc hủ mục tiêu vong, có địa vị cao quý.


Nghĩ vậy, Kim Hi không khỏi cảm thán một tiếng, dựa theo lịch pháp tam nguyệt, cũng mới đây được một tháng lẻ hai tuần, tâm tình hắn đã xảy ra chuyển biến cực lớn, có lẽ bản thân hắn có tố chất lãnh đạo trước không phát hiện ra đi? Chỉ có thể nói là hoàn cảnh ép người tiến bộ, đứng ở vị trí Miện hạ, hắn phải dùng ánh mắt Miện hạ nhìn sự vật.


Bọn hắn đều mang theo lượng lớn thịt khô cùng thực vật, nhưng trước khi tiến vào thảo nguyên khô hạn, vẫn phải tận lực săn bắn để lấy đồ ăn. Dù sao ở địa bàn của Sóc Mông, Thú nhân Bỉ Mông đi săn lưu lại mùi sẽ mang đến nguy hiểm thật lớn. Bọn hắn đi đường có thể dùng hương cỏ che dấu, nhưng một khi săn bắn, mồ hôi nhiều bốc hơi, cái mũi linh mẫn của Thú nhân ở cánh đồng hoang vu sẽ phát huy càng rõ ràng.


Dưới sự dẫn dắt của Hoa Lê, bọn hắn tìm được sông ngầm trong sơn động, nơi hạ trại còn có dấu vết của Thú nhân Lạc Mông lưu lại. “Nơi này mùa hè man mát rất thích, ta thường xuyên tới đây tránh nóng.” Hoa Lê có chút đắc ý nói, “Nơi này là đường bí mật ta phát hiện, bình thường cơ hồ không ai tìm ra.”


“Khó trách nhìn loạn như vậy, hóa ra đều do ngươi lưu lại.” Kim Hi lành lạnh chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất, Thú nhân với Thú nhân cũng không giống nhau, Hoa Lê trong chuyện chăm sóc người, thật đúng là đại thủ đại cước, còn cẩu thả hơn cả Kim Hi. Hoa Lê cào cào gáy, ngượng ngùng nở nụ cười. Hi Tư Lạc cùng Tạp Tắc Nhĩ dùng trường mâu bắt được Ngân lân ngư dài nhỏ, vảy của chúng thật nhỏ mà dày, không cần cạo vảy, đặt trên lửa đốt một thời gian vảy cá sẽ hòa tan thành dầu trơn, mới ngửi đã thấy phi thường mỹ vị. Bỉ Mông ưu việt hơn Lạc Mông ở chỗ vũ khí phong phú đầy đủ, trừ chạy gấp và truy đuổi con mồi sẽ biến thành thú hình, Thú nhân Bỉ Mông rất ít dùng răng nanh cắn xé con mồi, bọn y càng am hiểu dùng vũ khí công kích. Dùng thú hình săn tuy dễ dàng mà linh hoạt, nhưng hàm trên của Thú nhân sẽ lây dính máu tươi của dã thú, thân thể cũng càng dễ bị thương. Từng bước chuyển hóa thành vũ khí công kích, nhất là sử dụng cung tên cùng các loại cạm bẫy, thọ mệnh của Thú nhân Bỉ Mông đều vô hình trung mà gia tăng.


available on google playdownload on app store


Kim Hi nhìn thấy bọn y bắt cá không khỏi nghĩ đến, có phải cuối cùng có một ngày, hàm răng của bọn y sẽ thoái hóa đến không thể dùng để săn nữa không? Có điều phỏng chừng này quá trình tiến hoá sẽ kéo dài mấy ngàn thậm chí mấy vạn năm, đây chính là tương lai tiến hóa thậm chí còn dài hơn so với Địa Cầu, hắn nghĩ quá nhiều rồi.


Mùi cá nướng thản nhiên truyền đến, Kim Hi như ông chủ khoanh tay ngồi cạnh đống lửa, có chút ngây người. Bốn Thú nhân trước mặt đều dùng que xiên cá nướng, cũng không động đậy, hiển nhiên đang chờ hắn tới chọn. Vấn đề là cho dù ít có người qua sơn động, các ngươi cũng không cần cởi sạch sẽ như vậy chứ, mấy con cá lay lay giữa hai đùi, triển lãm cũng quá lớn đi. Kim Hi sờ sờ cái mũi, cho dù là nam nhân trì độn, trong tình cảnh này, hắn cũng có chút hồi vị. Hoa Lê được chuyên sủng vài ngày, đi đầu cầm cá nướng của mình bắt đầu ăn. Hi Tư Lạc nhìn nhìn Nạp Lan cùng Tạp Tắc Nhĩ, dùng một ánh mắt có chút ai oán có chút trọc ghẹo liếc Kim Hi một cái, cũng cầm cá nướng của mình lên.


Tạp Tắc Nhĩ cong gối, hai tay ôm lấy đầu gối, chôn mặt trong chân, cái lỗ tai dưới ánh lửa có vẻ đặc biệt hồng. Nạp Lan nghiêng đầu nhìn vách sơn động, không nói một câu. Kim Hi cầm cá nướng, thật sự là hương vị ngon động lòng người, vào miệng liền tan, Kim Hi nhịn không được ánh mắt nhìn thoáng qua ‘thù du’ phấn nộn trước ngực Nạp Lan, cảm giác thân thể mình cũng có chút hơi hơi nóng lên.


Bốn cái chăn rải quanh đống lửa, lấy đống lửa làm trung tâm trải về bốn phía, Kim Hi nằm ở giữa Tạp Tắc Nhĩ và Nạp Lan. Tắm rửa thu dọn xong, Hi Tư Lạc chỉnh nhỏ lửa trại, chỉ còn lại than hồng, tiện cho sáng mai châm lại. Trong bóng tối có thể mông lung thấy bóng người, Kim Hi nằm trên thảm da thú, nhìn ánh lửa ảm đạm, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay mò tới eo mình. Kim Hi xoay người, bàn tay vuốt ve thân thể ấm áp của đối phương, dẫn dắt tay đối phương nắm lên nhục côn nóng rực của mình, bản thân cũng thưởng thức nhiệt vật của đối phương. “Mấy ngày nay, nhẫn nại thực vất vả đi?” Đã quen tuyên ɖâʍ trước nhiều người, Kim Hi cũng trở nên mặt dạn mày dày. Đối phương ngồi giữa hai đùi hắn, cánh tay ôm cổ Kim Hi, đem nụ hoa của mình đưa tới bên miệng Kim Hi, Kim Hi ʍút̼ cơ ngực bên cạnh nụ hoa y, phát ra thanh âm vang dội: “Ân? Nói cho ta biết, muốn nó không?”


“Muốn.” Tạp Tắc Nhĩ giọng khàn khàn, hiển nhiên đã động tình từ lâu. Trong nháy mắt đụng tới thân thể Tạp Tắc Nhĩ, Kim Hi phát hiện một điều khiến hắn có chút đắc ý có chút tự mãn cũng có chút vi diệu, chính là chỉ dựa vào một cái chạm tay, hắn đã có thể phân biệt được bốn Tát nhĩ. Nạp Lan làn da tinh tế, Hi Tư Lạc căng đầy, Hoa Lê chắc nịch, Tạp Tắc Nhĩ nóng cháy. Hắn vỗ vỗ mông Tạp Tắc Nhĩ: “ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ nó.” Tạp Tắc Nhĩ ân một tiếng muốn cúi người, Kim Hi lại vuốt ve cái mông của y, “Sải chân lên trên đầu ta.” Cho dù không nhìn thấy biểu cảm, hắn cũng biết Tạp Tắc Nhĩ nhất định cụp cụp tai, xấu hổ đến đỏ bừng cả người. Tạp Tắc Nhĩ khóa hạ thân trước mặt Kim Hi, côn th*t giương lên áp sát bụng, song cầu rũ xuống có thể cảm nhận được hơi thở nóng cháy của Kim Hi, cặp mông y nhếch lên, đầu thì áp thấp, ngậm lấy quy đầu của Kim Hi, trước dùng môi lưỡi ɭϊếʍƈ láp trong chốc lát, sau đó chậm rãi đưa nhục côn của Kim Hi tiến vào yết hầu. “Tê” Kim Hi phát ra rên rỉ thoải mái đến cực điểm, tay trái vòng qua đùi Tạp Tắc Nhĩ, ôm lấy cặp mông vì Tạp Tắc Nhĩ quỳ sấp mà nhếch lên, như đang khiêng đùi Tạp Tắc Nhĩ, cả cánh tay đều dán lên làn da ấm áp của Tạp Tắc Nhĩ, bàn tay tùy ý vuốt ve mông thịt y, tay phải thì xuyên qua hai đùi cầm lấy nhục côn Tạp Tắc Nhĩ. Khi ngồi là tư thế cầm xuôi, quỳ sấp liền thành cầm ngược, giống như muốn vắt sữa từ nhục côn Tạp Tắc Nhĩ, hắn dùng ngón trỏ điều chỉnh quy đầu đã ươn ướt, áp nó xuống đùi, càng áp lực đàn hồi càng lớn đến khi nhục côn đặt vuông góc với mặt Kim Hi mới thả tay, nhục côn liền bắn mạnh trở lại, đánh một tiếng ‘ba’ lên bụng Tạp Tắc Nhĩ.


Tạp Tắc Nhĩ hai tay chống lên đầu, ra sức phun ra nuốt vào nhục côn thô to của Kim Hi, có thể cảm nhận được động tác của y vẫn còn rất trúc trắc, có đôi khi răng nanh sẽ cà nhẹ lên quy đầu của Kim Hi, làm hắn cả người một trận phát run, nhưng cảm giác càng rõ ràng là Tạp Tắc Nhĩ nhất định đã trộm “rèn luyện”, nếu không không có khả năng thành công cơ hồ nuốt toàn bộ nhục côn của Kim Hi vào cổ họng. Kim Hi nắm gốc côn th*t Tạp Tắc Nhĩ, kéo nó đến đối diện với mình, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy quy đầu của Tạp Tắc Nhĩ, mã nhãn bị đầu lưỡi hắn tách ra chảy nước róc rách, thậm chí còn thoang thoảng vị chua chua ngọt ngọt, tuy rằng cực nhẹ, nhưng quả thật tồn tại. “Gần nhất thường ăn thứ gì?” Kim Hi nhu nhu tiểu cầu của Tạp Tắc Nhĩ, bộ vị tròn xoe co dãn bị Kim Hi giở trò nhẹ nhàng nắm, Tạp Tắc Nhĩ hàm chứa nhục côn Kim Hi tả hữu lắc lắc, khiến Kim Hi thích hung hăng nhéo cái mông y, hắn biết Tạp Tắc Nhĩ khẳng định không chịu nói, lấy tay sờ sờ phía sau Tạp Tắc Nhĩ, nếp gấp ướt át đã có thể nhận một ngón tay, hắn đẩy đẩy mông Tạp Tắc Nhĩ, Tạp Tắc Nhĩ đứng dậy dạng chân ngồi lên người hắn, trong bóng đêm Kim Hi có thể cảm thấy được đỉnh quy đầu chạm vào một nơi mềm mại, sau đó chậm rãi xâm nhập, mở rộng vách tràng, quan câu thổi qua nội bích, cố gắng xâm nhập thật sâu vào trong thân thể Tạp Tắc Nhĩ. Tiếng đánh ‘bang bang’ rất nhanh vang lên trong huyệt động, còn khơi dậy tiếng vang mỏng manh, nghe hết sức ɖâʍ mỹ. Kim Hi nằm vuốt ve đùi Tạp Tắc Nhĩ, thỏa mãn nghe Tạp Tắc Nhĩ rên rỉ, còn hơn Hoa Lê không biết thẹn phóng đãng kêu to, Tạp Tắc Nhĩ động tình rên rỉ như tiểu cẩu làm nũng, lại là một loại thú tính khác khiến Kim Hi càng thấy khoái cảm. Theo Tạp Tắc Nhĩ phập phồng càng lúc càng nhanh, đùi dần dần trở nên trơn ướt, ra một tầng mồ hôi mỏng. Tạp Tắc Nhĩ hiển nhiên muốn ngoan, bình thường luôn tùy ý Kim Hi làm y, kéo tay Kim Hi nắm côn th*t của mình, Tạp Tắc Nhĩ trong lúc phập phồng liền tự nhiên được tay Kim Hi đùa bỡn, có điều Kim Hi xấu xa dừng ở gốc của y, hơn nữa nắm hờ hờ, giống như sắp buông ra. Tạp Tắc Nhĩ từ lỗ mũi phát ra thanh âm nôn nóng, nắm tay Kim Hi thay chính mình triệt động, nhưng như vậy y liền không duy trì được cân bằng, tiết tấu tán loạn. Y buộc phải khẩn cầu: “Kim Hi, giúp ta triệt triệt, sờ sờ phía trước ta.” Kim Hi rất ít nghe thấy thanh âm cầu xin động tình như vậy của Tạp Tắc Nhĩ, giờ khắc này có thể cảm nhận được hoàn chỉnh tình cảm của Tạp Tắc Nhĩ đối với hắn, cảm giác y đem quyền khống chế thân thể mình hoàn toàn phó thác cho Kim Hi, hắn đương nhiên sẽ thỏa mãn nhu cầu của Tát nhĩ mình, bàn tay cầm quy đầu Tạp Tắc Nhĩ ma xát, khiến thanh âm sảng khoái của Tạp Tắc Nhĩ lập tức lớn hơn, hậu đình càng cắn chặt hơn, Kim Hi khi thì nắm chặt khi thì triệt động, Tạp Tắc Nhĩ hai chân phát run, thanh âm phát run, phía sau bị hung hăng uy no, a a bắn ra, Kim Hi thậm chí nghe thấy tiếng tinh dịch rơi vang bên tai mình, trên ngực đều là chất lỏng triều cường của Tạp Tắc Nhĩ. Kim Hi vuốt ve Tạp Tắc Nhĩ cả người có chút phát run, Tạp Tắc Nhĩ thoả mãn dán lên đầu vai hắn, hơi thở dần dần bình ổn, lúc này một tiếng hít thở khác liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.


Nạp Lan vịn đầu vai Kim Hi, hôn hít cổ Kim Hi. Tạp Tắc Nhĩ nhẹ nhàng hôn Kim Hi một cái, nhường vị trí lại cho Nạp Lan. Kim Hi đưa tay sờ, nhục côn Nạp Lan cũng đã đẫm nước, trong bóng đêm Nạp Lan một điểm thanh âm cũng không phát, chỉ có tiếng thở dồn dập, Kim Hi đặt y lên đất để hai chân y gập lên trước ngực, quỳ gối phía sau Nạp Lan, đỡ côn th*t của mình chậm rãi cắm vào thân thể Nạp Lan. Đuôi báo dài nhỏ quấn lên người Kim Hi, cho dù thân thể bị Kim Hi va chạm mà lay động, vẫn như cũ chỉ có hô hấp dồn dập, không chịu phát ra âm thanh. Kim Hi biết Nạp Lan tuổi nhỏ nhất, luôn có chút không được tự nhiên, vì thế xấu xa đột nhiên dừng lại.


“Ân?” Nạp Lan không tự giác phát ra âm thanh nghi hoặc, đợi nửa phút vẫn không thấy Kim Hi động, liền muốn chuyển thân, Kim Hi lại giữ bắp đùi y không cho y động, Nạp Lan khó nhịn co rút cơ thể, phía sau lại chặt một vòng, làm Kim Hi rất muốn hung hăng thao tử y, thế nhưng hôm nay hắn muốn trị tính xấu của tiểu hắc báo, thay đổi vị trí phần eo chậm rãi chuyển động, cọ sát nhục bích mẫn cảm của Nạp Lan, lại không chịu xâm nhập. Nạp Lan “Ô ô” từ chối vài cái, cuối cùng đành phải mở miệng: “Động a.” “Ngươi cầu ta như vậy sao?” Kim Hi thấp giọng hỏi y. Nạp Lan biết Kim Hi thích kiểu trả lời thế nào, thế nhưng đáp án ấy rất xấu hổ, y không muốn nói ra, Kim Hi chậm rãi rút nhục côn ra bên ngoài, quan câu thậm chí rời khỏi hậu huyệt, thong thả ma xát khiến Nạp Lan càng thêm khó chịu, y tràn ngập ủy khuất cùng đáng thương nói: “Na nhĩ, dùng đại nhục côn của ngươi, lấp đầy ɖâʍ huyệt của Nạp Lan đi, bên trong thực ngứa, muốn… được ngươi thao.” Không thể không nói, lời kịch thường xuất hiện trong tiểu thuyết này, từ Nạp Lan gương mặt nhất quán lạnh lùng lại dùng thanh âm ủy khuất đáng thương phát ra, tiếng nói trong trẻo mang theo nôn nóng cùng sắc dục, thật khiến Kim Hi muốn nhịn cũng nhịn không được, hắn nắm cẳng chân Nạp Lan, nâng hai chân thon dài của Nạp Lan lên giữa không trung, tiếng đánh thao mạnh mẽ dày đặc, lực va chạm khiến thân thể Nạp Lan trước sau lay động: “Còn gì nữa?” Nạp Lan nắm thảm da thú, lại không chịu mở miệng, Kim Hi lại lần nữa thả chậm tốc độ. Nạp Lan nức nở hô lên: “Ca, ca ca, nhanh chút nữa.” Tính xấu của Kim Hi rốt cục được thỏa mãn, thao biến thành Nạp Lan không chịu nổi rên rỉ, đuôi báo quấn lấy đùi Kim Hi lực đạo ngày càng nhanh, phía mặt cũng không ngừng co rút, đột nhiên nhanh chóng siết lại, khoái cảm khiến Kim Hi cũng giữ không được, vùi vào sâu trong thân thể Nạp Lan đạt đến triều cường.


Nạp Lan dùng cánh tay che mặt, xấu hổ vô cùng, chỉ là tình thú của hai người trong phòng ngủ, giờ lại diễn ra trước mặt ca ca chính quy Hi Tư Lạc, làm cho y xấu hổ cái đuôi đều cuốn thành một đoàn. Kim Hi trong tình ái có chút ác liệt, giờ cũng có chút ngượng ngùng: “Đừng thẹn thùng, ngươi mỗi lần gọi ta như vậy, đều đặc biệt dễ bắn.” Kim Hi bỗng nhiên nghĩ tới một câu, “Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực a.” Nạp Lan đánh vào trán hắn ‘ba’ một cái, đứng dậy chạy về giường mình.


“Nạp Lan bình thường cũng không gọi ta và Bạch Linh là ca ca, ngươi rốt cuộc làm như thế nào vậy.” Thanh âm mang theo hương vị nguy hiểm vang lên sau tai Kim Hi, Kim Hi xấu hổ gãi gãi mũi, hắc hắc nở nụ cười. “Nói xem, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì a?” Hi Tư Lạc ôn nhu phun hơi thở lên cổ Kim Hi, Kim Hi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng đưa tay cầm nhục côn Hi Tư Lạc: “Ngươi không biết sao?” Hi Tư Lạc cũng cầm côn th*t của hắn: “Vậy phải xem ngươi còn bao nhiêu tinh lực, lão công.”


Sáng ngày thứ hai lúc thức dậy, trừ Hoa Lê trên người đã sớm tích lũy thiệt nhiều dấu hôn, Tạp Tắc Nhĩ Nạp Lan cùng Hi Tư Lạc trên người cũng loang lổ nhiều dấu hôn, còn có ấn ký khô cạn. Lúc cỡi khủng điểu, Kim Hi cũng cảm thấy mỏi mệt, một đêm bảy lần, chắc chắn là gạt người a, Giống đực bị nhóm Tát nhĩ ép khô, thương không dậy nổi a.


Nhưng mà, hắc hắc, ánh mắt Kim Hi gian tà đảo qua Tát nhĩ dung mạo anh tuấn cùng dáng người khoẻ đẹp của mình, quả nhiên mỹ nhân ch.ết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu a.






Truyện liên quan