Chương 41: Ca linh

Lữ trình phóng đãng trong huyệt động mười ngày sau kết thúc, bọn hắn rốt cục bước tới Hoang Nguyên Sóc Mông. Nói là hoang nguyên kỳ thật cũng không chính xác, nơi này thảo nguyên cũng tươi tốt, nhưng đều nhuốm sắc vàng khô không có sinh cơ. Nơi ở của Lạc Mông núi non trùng điệp giống như bức tường thành thiên nhiên, hoàn toàn cản mưa chắn gió bên ngoài Hoang Nguyên Sóc Mông. Nhổ ngọn cỏ vàng, còn có thể lôi lên cả mầm rễ trơn bóng bạch sắc, chứng tỏ chúng vẫn đang sống. Chuẩn xác hơn mà nói, cỏ trên nguyên thảo đã tiến hóa thành hình thái cần cực kỳ ít nước, mà khả năng dưỡng dục động vật hoang dã của bọn họ càng ít, khó trách Sóc Mông thường xuyên chịu nạn đói.


Cưỡi khủng điểu cao ba thước, trên đầu đội mũ rơm bện bằng cỏ vàng, năm người dùng tốc độ ổn định băng qua hoang nguyên. Chạy theo Khuê hà hình chữ S lâu hơn Kim Hi nghĩ, nhưng hắn không nghĩ tới đi qua sơn động đã làm bọn họ đi mất gần mười ngày, trình độ cư dân thế giới này thăm dò thế giới vượt xa tưởng tượng của hắn, ở thời đại chưa phát minh ra xe hơi, kỵ thú phong phú nhiều chủng loại giúp bọn họ có thể đi tới rất xa.


Bọn hắn đi trên hoang nguyên, chủ yếu là dựa vào cái mũi linh mẫn của nhóm Tát nhĩ, nhưng cách mỗi một giờ Kim Hi sẽ thả tinh thần lực, tinh thần lực của hắn hiện tại có thể thăm dò đến phạm vi trên trăm dặm, đáng sợ kinh người. Bọn Hi Tư Lạc có thể phòng bị Thú nhân cùng dã thú tới gần, Kim Hi thì chủ yếu giám thị có Giống đực hoặc song đầu kiêu bay trên bầu trời hay không. Tuy rằng bọn họ đều khoác y phục giống màu cỏ vàng, khủng điểu cũng ngụy trang hòa vào với cảnh sắc nơi đây, nhưng một khi bị bao vây bọn họ sẽ thực thảm.


Có điều khiến Kim Hi ngoài ý muốn chính là, tinh thần lực của hắn sau khi phóng ra ngoài, lại hấp dẫn thật nhiều động vật kỳ quái đi theo bọn hắn. Các loại động vật quái lạ trên thế giới này có rất nhiều, có điều kỳ lạ là, ác điểu mãnh thú đều thân thiết với Thú nhân, loài động vật này chỉ khuất phục trước kẻ đi săn cường đại. Mà loài bò sát và côn trùng, thì thích Giống đực. Kỳ nhông là loài động vật ăn có bị Bạch Linh hấp dẫn sau đó thuần dưỡng thành sứ giả đưa tin. Hơn nữa động vật bị Giống đực hấp dẫn, đều phi thường thông minh.


Có điều so với kỳ nhông tuy nhỏ nhưng uy phong,   cái loài này thật khiến Kim Hi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cũng không phải vì chúng xấu xí ghê tởm gì, hoàn toàn ngược lại, bộ dạng của chúng đáng yêu giống như Jigglypuff trong anime 《Pokemon》 Kim Hi xem trước kia, thân thể màu hồng, đầu to như đầu búp bê, lam nhãn chiếm nửa gương mặt cùng một đôi chân mềm nhũn như bông, nhẹ nhàng bật đến bật đi trên mặt đất, như là một viên kẹo bọc đường cỡ lớn.


“Đây là thứ gì.” Mấy thứ kia đi theo phía sau khủng điểu, Kim Hi phất phất tay, chúng nó liền nháy đôi mắt to bán manh  nhẹ giọng kêu to”Ca linh ca linh”, thanh âm còn ngọt hơn kẹo đường. “Không biết, chúng ta trước giờ chưa từng thấy loại động vật này.” Cư dân sống gần nơi này nhất là Hoa Lê, nhưng y cũng không phải người Sóc Mông, cho nên không hiểu rõ thứ này.


available on google playdownload on app store


“Ta cảm thấy cho dù là người Sóc Mông cũng chưa chắc biết chúng là cái gì. Sinh vật trên Hoang Nguyên Sóc Mông đều có màu sắc tự vệ, loại động vật này màu sắc tiên diễm, hẳn không phải sinh vật bản địa.” Kim Hi bất đắc dĩ nhìn ‘thứ gì đó’ vì bọn họ thả chậm tốc độ nói chuyện, hiện tại đã bay tới bên cạnh hắn, ‘thứ này’ màu sắc phấn nộn như kẹo đường, thật sự quá rõ ràng, nếu cứ đi theo bọn hắn chỉ sợ sẽ làm Sóc Mông chú ý. Ai biết Kim Hi vừa dứt lời, ‘kẹo đường’ liền “ca linh ca linh” phiêu phiêu bay lên, biến thành màu cỏ vàng vô cùng tự nhiên, lại phiêu phiêu rơi xuống đuôi khủng điểu, như là dính hòn bông lớn.


“Nó có thể nghe hiểu lời của ngươi!” Hi Tư Lạc thực giật mình, “Thú nhân khi chinh phục kỵ thú đều dựa vào vũ lực, Giống đực thì khác, bọn họ thông thường đều dùng Ngả Lộ Ni lực tác động, hơn nữa những động vật đó đều rất kén chọn, kỳ nhông của Bạch Linh là phi thường hiếm có.”


Kỳ nhông có thể nghe thấy tiếng thạch tiếu đặc biệt xa hơn trăm dặm phát ra, còn có thể phân biệt giai điệu khác nhau, vậy mới có thể luôn theo sau sứ đoàn Lạc Mông, trở thành sứ giả đưa tin của Kim Hi, làm Kim Hi hâm mộ thật lâu. Có điều ‘kẹo đường’ này có tác dụng gì? Ban đầu đã rất quái dị, biến thành màu vàng rồi như là hòn bông bẩn, nhìn càng quái dị hơn.


“Các ngươi nói chúng nó ban đầu vì sao lại biến thành hồng nhạt, bắt mắt như vậy?” Tạp Tắc Nhĩ bỗng nhiên mở miệng. Hi Tư Lạc nhãn tình sáng lên: “Là để hấp dẫn sự chú ý của chúng ta!”


“Không phải vô nghĩa sao.” Kim Hi không nói gì, biến thành hồng nhạt để hấp dẫn ánh mắt, hắn cũng hiểu được a. Sau đó hắn vỗ đầu một cái: “Kháo, chúng nó đang lấy lòng ta!” Theo như Bạch Linh nói, khi kỳ nhông xuất hiện, nó mở rộng màng thịt trên cổ, như là một đóa hoa khiêu vũ trước mặt hắn, tư thế giống như chúng nó đang cầu ái kỳ nhông cái, cũng là tư thế tỏ vẻ cực độ thân mật của chúng. Chẳng lẽ loài động vật kỳ quái này cũng đang lấy lòng Kim Hi?


Kim Hi đưa tay nghịch những vật nhỏ này, chúng nó còn lớn gấp bốn nắm tay của Kim Hi, bị Kim Hi sờ sờ liền ‘ca linh ca linh’ kêu không ngừng, mềm mềm, làm đệm thì vừa vặn nha. Kim Hi đuổi cũng đuổi không đi, đành phải lôi kéo chúng cùng đi, may mắn chúng nó nhẹ phiêu phiêu, không gia tăng gánh nặng cho khủng điểu. Lại đi hồi lâu, Kim Hi theo thói quen thả ra năng lực tr.a xét, lúc này, hắn rốt cục chú ý tới khác biệt khi có vật nhỏ này.


Nếu như nói khi đụng tới dị vật thì tinh thần lực tựa như dấu tay vỗ lên tảng đá, chỉ có thể tiếp xúc mặt ngoài, có thể phân rõ hình dạng, nhưng không cách nào thăm dò vào bên trong, như vậy ‘kẹo đường’ này chính là nước, có thể giúp tinh thần lực tự nhiên tiến vào, hơn nữa khi Kim Hi thả ra tinh thần lực, ‘kẹo đường’ thực kích động, ‘ca linh ca linh’ kêu vui, thân thể tản mát ra màu vàng thản nhiên.


Kim Hi nắm một con ‘kẹo đường’, trên tay hơi dùng khí lực, ép nó xuống dẹt dẹt, không nghĩ tới nó cũng không có chút thống khổ, ánh mắt như là hình vẽ trên quả bóng, cũng dẹt dẹt theo. Kim Hi dùng sức bóp nhẹ vài cái, những vật nhỏ này vẫn rất vui vẻ kêu‘ca linh ca linh’, tay chân ngắn ngủn tiếp tục quấn lấy tay Kim Hi không chịu buông ra. Kim Hi thử dùng Ngả Lộ Ni lực xâm nhập vào thân thể vật nhỏ này, nhưng hắn thử thật lâu, vẫn như đang nhúng tay vào nước, ngươi cảm giác được nước vây quanh, lại không mò được vật gì. Kim Hi buông tay ra có chút nhụt chí, phủi phủi vật nhỏ này ra, sau đó hắn chú ý tới một chút khác biệt, chính là nó không bị phủi bay lên, mà chậm rãi lăn lộn trên lưng khủng điểu. Kim Hi nhấc nó lên không trung rồi buông, phát hiện nó chậm rãi rơi xuống, nếu như ban đầu nhẹ như bông, thì hiện tại giống như là quả bóng thổi đầy hơi các-bon-đi ô-xít, bay lâu sẽ rơi xuống.


Kim Hi khép mắt lại, hắn kẹp chặt khủng điểu, bảo đảm sẽ không rớt xuống, ôm vật nhỏ này không ngừng tìm tòi trong cơ thể nó, theo thời gian ngày càng lâu, hắn dần dần tìm được cảm giác, Ngả Lộ Ni lực như được tưới vào thân thể nó. Chờ Kim Hi mở mắt ra, vật nhỏ này đã không thể ức chế biến thành màu hồng, còn hơi hơi phiếm đỏ, bộ dạng như là uống rượu say. Nó say khướt nhảy dựng lên, thân thể tả diêu hữu hoảng, bật tới phía đuôi cùng đồng bạn, năm tiểu quái vật còn lại thân mật tụ lại, điều kỳ diệu đã xảy ra, tiểu quái thứ nhất màu hồng dần nhạt, ngoài nó ra mấy con khác lại hồng lên, chúng nó tựa như ăn uống no đủ, ngồi phịch lên đuôi khủng điểu, tiếng kêu đều biến thành “Ca ~~~~ linh ~~~~~ ” thoải mái.


Loại động vật lấy Ngả Lộ Ni lực lảm thức ăn làm Kim Hi thật tò mò, hắn đặt tên chúng nó là Ca linh, vốn muốn đánh số, nhưng khi chúng nó xen lẫn với nhau thì giống nhau như đúc, Kim Hi đành phải từ bỏ, tùy ý chúng nó rớt sau người. Có thể lấy Ngả Lộ Ni lực lảm thức ăn, loại động vật này khẳng định có chỗ bất phàm, phỏng chừng có quan hệ tới Ngả Lộ Ni lực, Kim Hi dọc theo đường đi tiến hành các loại thực nghiệm, bất tri bất giác hoàng hôn đã đến.


Sáu Ca linh phiêu xung quanh Kim Hi, Kim Hi hiện tại đã hoàn toàn coi chúng nó là bảo bảo. Mới đầu chúng cũng không thể hiện năng lực gì, nhưng Kim Hi không ngại phiền toái túm từng Ca linh rót đầy Ngả Lộ Ni lực thí nghiệm chúng nó, cuối cùng tiểu đông tây đáng yêu biến thành màu hồng say khướt, mà biến hóa cũng dần dần rõ ràng, chúng nó giống như thay Kim Hi kéo dài tứ chi ra ngoài, Kim Hi cư nhiên có thể cảm giác được chúng nó tồn tại vô hình ở bên ngoài cơ thể, giống như điều khiển cánh tay của mình, phỏng chừng cái đuôi của Thú nhân cũng là loại cảm giác này. Càng thần kỳ chính là, Ca linh cũng không chỉ như là thân thể, chúng nó còn có thể trở thành trung tâm giúp Kim Hi phóng thích Ngả Lộ Ni lực, có thể cộng hưởng với Ngả Lộ Ni lực của Kim Hi.


Đây quả thực chính là pháp trượng cho Ma Pháp Sư, chúng gia tăng sức chiến đấu của Kim Hi lên gấp bội, Ca linh thứ nhất hiệu quả rõ ràng nhất, sau đó từng con giảm dần, nhưng tổng lại cũng giúp Kim Hi vượt qua năng lực cực hạn gấp mười hai lần. Kim Hi đoán tác dụng của chúng sẽ không chỉ như thế, nhưng mới tìm ra khả năng này, cũng đã quá đủ làm Kim Hi mừng như điên. Kim Hi lần này thả ra Ngả Lộ Ni lực, phạm vi cảm ứng được ước chừng hơn ngàn dặm, vốn đang vui sướng vuốt ve nhóm Ca linh, bỗng nhiên sắc mặt Kim Hi khẽ ngưng, sau đó nghiền ngẫm mỉm cười, nhìn về một nơi ngoài ngàn dặm.


“Làm sao vậy?” Hi Tư Lạc chú ý tới Kim Hi biến hóa, như thường ngày, y đã trải xong giường da thú. “Các ngươi ngủ trước đi, ta muốn chờ một vị khách nhân.” Kim Hi vuốt ve Ca linh, cười đặc biệt ôn nhu. Nhưng sau khi nói những lời này, qua gần hai giờ, cũng không có ai đến. Bọn hắn đã chạy một ngày đường, Hoa Lê cùng Nạp Lan kiên trì một giờ liền ngủ mất, chỉ có Tạp Tắc Nhĩ cùng Hi Tư Lạc vẫn kiên trì, mà Tạp Tắc Nhĩ cũng thiu thiu ngủ gà ngủ gật, lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu sắc nhọn. Bốn người đều giật mình bừng tỉnh, mà lúc này Kim Hi đã ra khỏi lều.


Kim sí đại bằng lượn vòng quanh, một Thú nhân từ trên nhảy xuống, bộ dạng y cực anh tuấn, dáng người khoẻ đẹp, giữa ánh sáng Ngân Nguyệt cùng Đường Nguyệt tỏa giữa không trung, trong tay y nắm một thanh trường đao hàn quang rạng rỡ, uy phong lẫm lẫm. Nhìn thấy trường bào phấp phới trên vai Kim Hi, bộ dạng nhu nhược chịu không nổi gió đêm. Ngón tay y vuốt nhẹ trên lưỡi đao, hung ác nhìn Kim Hi.


“Ngươi tên là gì?” Kim Hi dùng tay bị thương kéo y phục, tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra tay không quá linh hoạt.


Thú nhân cũng không trả lời, y nắm trường đao trong tay, cấp tốc vọt về phía Kim Hi, khoảng cách ngắn ngủn, chỉ một giây sau có thể đến trước mặt Kim Hi. Hoa Lê lôi lang nha bổng gắn đầy mũi nhọn ra, mạnh mẽ nghênh đón Thú nhân kia.






Truyện liên quan