Chương 18
“Lâm Hưởng.”
Cả hai lặng im ngồi thật lâu sau, Chung Thành Lâm đột nhiên gọi tên Lâm Hưởng, Lâm Hưởng đầu hơi động như vẫn tựa lên vai anh : “Sao?”
“Nếu cậu thích một người mà biết rõ người đó không bao giờ đáp lại, vậy phải làm sao để thay đổi tình cảm của mình bây giờ?”
Lâm Hưởng nghĩ nghĩ một lúc, nói : “ Vì sao lại phải thay đổi?”
“Hả?”
“Nếu là yêu thật lòng vậy cứ yêu thôi, đến khi nào tìm được một người so với người đó tốt hơn, người khiến anh yêu hơn, vậy chẳng phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao? Việc gì phải phiền não vì tình cảm của mình, yêu không phải cái tội.”
“Yêu… hơn?”
“Hê hê… Anh đừng coi thường tôi, tuy rằng tôi chưa từng yêu ai một cách nghiêm túc nhưng riêng vụ yêu đơn phương này thì xứng đáng là bậc thầy đó.” Để có thêm kinh nghiệm viết tiểu thuyết yêu đương, cậu phải tìm hiểu không ít về đề tài này. Tuy rằng chuyện tình cảm của bản thân chẳng đi đến đâu nhưng bảo cho người khác lời khuyên thì cậu dư sức : “ Con người đều phải bước về phía trước, không ai có thể đứng lại mãi một nơi. Có thể ở bên người mình yêu là hạnh phúc, nếu không thể, vậy đưa mắt nhìn xung quanh xem. Mở rộng tầm mắt mình ra, làm quen, quan sát, thế giới này có nhiều người như vậy chẳng lẽ không có lấy một người thuộc về mình.”
Chung Thành Lâm ngẫm nghĩ lời cậu nói thật lâu, vẻ mặt cũng dần thay đổi.
Có những đạo lí vô cùng dễ hiểu chẳng qua người ta có muốn thấu hiểu hay không mà thôi, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt, cũng dễ nhìn ra hơn.Đồng thời anh cũng nhìn Lâm Hưởng với con mắt khác xưa, từ những lời cậu nói, anh nhìn ra chàng trai này là một người tình cảm.
Anh thuận miệng hỏi : “ Trên đời này nhiều người như vậy, cậu đã tìm được người thích hợp chưa?”
Lâm Hưởng không ngờ anh sẽ hỏi ngược lại như vậy, hơi sửng sốt một chút, cảm giác như bị chọt đúng chỗ hiểm, mặt cậu đỏ lên, cậy mạnh nói : “ Ông đây khỏi cần tìm khắc có người tỏ tình với ông.”
“Người ta tỏ tình khiến cậu có cảm giác sao? Cảm giác ở bên người mình yêu ấy.”
“Hứ, không cần anh quan tâm.”
Chung Thành Lâm cười khẽ, dập tàn thuốc, vươn tay xoa đầu cậu mấy cái.
Lâm Hưởng bị anh xoa đầu đến phát bực, miệng thì bất mãn nhưng mặt vẫn cứ đỏ bừng lên, trái tim đập thình thích như muốn chui khỏi lồng ngực, tựa như nếu chủ nhân nó không biết điều ngậm miệng vào, nó sẽ nhảy luôn ra ngoài qua đường miệng.
Chung Thành Lâm vẫn không buông tay, Lâm Hưởng liền đem đầu đặt lên đầu gối anh. Tầng cao gió mạnh bỗng chốc như tan biến chỉ còn lại thế giới riêng của hai người. Hương vị thuốc lá trên người Chung Thành Lâm khiến cậu có cảm giác không chân thật.
Cậu than thở : “Người toàn mùi thuốc lá , hôi ch.ết đi được.” Nhưng oán giận thì oán giận, cậu vẫn nằm lì trong lòng anh.
Không phải cậu chưa từng được người khác ôm, hồi còn đi học thi thoảng bạn bè ôm nhau kề vai sát cánh là chuyện bình thường, nhưng từ khi đi làm thì hầu như không có. Hơn nữa cái ôm của Chung Thành Lâm vốn chẳng có ý tứ gì sâu xa, ấy thế mà cậu vẫn muốn ỷ lại vào vòng tay anh.
Cậu thích cảm giác được người khác ôm vào lòng, nhưng thường chẳng có ai làm vậy với cậu —- Có lẽ một phần bởi hình tượng gan góc cậu tự xây dựng cho bản thân, nên người khác nghĩ rằng cậu chẳng cần bảo vệ.
( Sự ỷ lại ở đây tớ nghĩ là do thèm muốn được bảo vệ, bởi Lâm Hưởng là trẻ mồ côi, từ bé đã phải gồng mình lên mà tự lập ấy nên khi có một vòng tay để dựa vào sẽ sinh ra khao khát ỷ lại, chứ chắc chưa phải là có tình cảm gì đâu =)))
“Lâm Hưởng.”
“Sao?”
“Cậu không hút thuốc đúng không?”
“Ờ, ít lắm.”
“Đêm hôm đó…”
Chung Thành Lâm dừng lại một chút, do dự muốn nói lại ngại không dám hỏi. Lâm Hưởng nghiêng đầu, không hiểu anh muốn nói gì nên chỉ có thể chờ.
Mất một lúc sau anh mới mở miệng : “ Đêm hôm ấy, sao cậu lại đòi hút thuốc?”
Lâm Hưởng lười biếng chậm rãi mở mắt, cậu hiểu Chung Thành Lâm muốn hỏi gì rồi.
“Hôm ấy cậu rất sợ hãi, đúng không?”
“Ừ…”
“Chắc không đơn giản chỉ vì suýt chút nữa bị đụng xe đúng không?”
“Hồi còn bé… Đã có chuyện không may xảy ra.”
“Vậy nên, để lại bóng ma tâm lý?”
Lâm Hưởng gật đầu : “ Thực ra đã khá hơn nhiều rồi, hồi trước tôi còn chẳng dám ngồi xe.”
“Hôm đó tôi đã hỏi qua Tiểu Tự.”
Lâm Hưởng nhíu mày, cậu không ngờ Chung Thành Lâm lại để ý chuyện của mình tới mức phải hỏi Lâm Tự.
“Nhưng em ấy nói cậu chưa từng bị tai nạn xe nào.”
“À… Khụ… Khi đó thằng bé còn nhỏ…”
“Có thể… tâm sự với tôi không?”
Lâm Hưởng nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói : “ Tôi không gặp tai nạn, là mẹ tôi. Hôm ấy là quốc tế thiếu nhi, tôi vòi vĩnh mẹ cho đi ăn KFC , Lúc đi băng qua đường sang quán KFC thì có chiếc xe đi ngược chiều lượn lách đâm lung tung. Lúc ấy chẳng ai có thời gian phản ứng, mẹ tôi ôm chặt tôi vào ngực, hai mẹ con bị đâm bay vào lề đường, mẹ che chắn cho tôi nên cả người toàn máu là máu, còn tôi ngay cả trầy da cũng không. Mẹ tôi là nhóm máu hiếm, kho máu trong viện bấy giờ đều không tương thích, tôi quá bé nên không thể hiến máu cho mẹ. Vì vậy chỉ có thể mở mắt bất lực nhìn mẹ tôi mất máu quá nhiều rồi ch.ết.”
Chung Thành Lâm ôm siết lấy cậu. Bấy giờ anh mới nhận ra mình nhẫn tâm cỡ nào, lần thứ hai ngồi trong bệnh viện, đối mắt với em trai giống hệt mẹ năm đó, hẳn trong lòng cậu có biết bao khó chịu, ấy vậy anh còn giận dữ với cậu.
Lâm Hưởng khẽ cười : “ Tôi mồ côi cha từ nhỏ, người thân cũng không có. Mẹ một mình nuôi tôi lớn khôn. Khi ấy trong nhà cũng chẳng dư dả đồng nào, tôi lại còn không hiểu chuyện vòi vĩnh đòi đi ăn KFC. Mà KFC thì có gì hiếm lạ chứ, người ta bình thường muốn ăn chỉ cần bỏ vài đồng là có. Mẹ tôi ấy hả, trong trí nhớ của tôi mẹ chưa từng mua cho mình thứ gì, quần áo có vài bộ mặc vài năm, đến bao giờ rách không thể vá lại mới tiếc nuối bỏ đi. Đừng nói KFC, ngay cả cái loại chân gà bình dân bán đầy đường mẹ đều chưa được ăn, ấy vậy mà vì tôi thích lại thường xuyên mua. Lúc mẹ tôi ra đi còn chưa tới ba mươi, cả đời chưa một lần được ăn sung mặc sướng, cuối cùng lại vì sự tùy hứng của đứa con mình mang nặng đẻ đâu mà ch.ết thảm.. Nếu mẹ có thể sống lại, tôi chẳng cần bất kì thứ gì trên đời nữa, tôi thường nghĩ như thế, đáng tiếc chuyện xảy ra rồi giờ mới hối hận thì để làm gì chứ.”
“Khi ấy cậu còn quá nhỏ.”
“Nhưng lỗi lầm lại quá lớn.”
“Lâm Hưởng, cậu đừng chỉ biết chui rúc vào sừng trâu trốn tránh hiện thực, Đã xem “ Từ thần đến đây” bao giờ chưa? Có một số việc đã là số mệnh, chúng ta không thể thay đổi.”
“Tôi đâu có để tâm mấy chuyện vụn vặt. Đấy chẳng qua là phim ảnh thôi, là mấy câu người ta nói để lừa bịp khán giả chứ làm quái có căn cứ khoa học gì đâu.”
“Cậu thấy chưa, cậu đang để tâm chuyện vụn vặt đấy thôi.”
“….” Rõ ràng cậu định lên đây an ủi Chung Thành Lâm, sao giờ lại thành anh an ủi cậu nhỉ?