Chương 42
Chung Nhất Thần gọi điện cho Lâm Tự với hy vọng tìm được một chút tình người trong thế giới lạnh lẽo này : “Honey à, anh trai em hóa điên rồi.”
Lâm Tự coi như không nghe thấy cái xưng hô sến sẩm muốn ch.ết đó, bởi có kháng nghị không chịu thì hắn cũng tự nghĩ ra cái khác còn ghê tởm hơn : “Anh em làm sao?”
5555…..Vợ bé nhỏ Lâm Tiểu Tự nhà mình đáng yêu quá đi…..nhimkishu98.wordpress.com
Nghe được âm thanh mềm mại ngọt ngào của bà xã, Chung Nhất Thần cảm thấy tâm hồn chịu đầy tổn thương của mình nháy mắt được chữa lành, hắn làm nũng : “ Anh không muốn làm việc, không muốn làm việc đâu!! Thế mà Lâm Hưởng còn dụ dỗ Thành Lâm ép anh tăng ca. Sao bổn đại gia lại phải khổ như thế. Thân thể mảnh mai yếu đuối của anh làm sao chịu nổi tăng ca vất vả như thế, sẽ mệt rã rời, sẽ suy sụp tinh thần đó. Hu hu hu…. Anh rất nhớ em! I miss you so much!”
“Anh đâu thể ngày nào cũng chỉ lo chơi như thế, anh Thành Lâm bận rộn như vậy, tốt xấu gì cũng nên giúp đỡ anh ấy một chút chứ.”
“Chú ấy thích làm việc mà!”
“Thế nếu anh Thành Lâm ngày nào cũng vứt việc lại cho anh còn mình thì đi chơi, anh thấy được không?”
“Mẹ nó, như vậy sao được!”
“Thấy chưa, anh Thành Lâm cũng như vậy thôi, anh cứ làm việc đi, xong việc qua nhà em, em nấu cơm cho anh ăn. Anh mà không nghe lời anh em, anh ấy còn lâu mới cho anh gặp em.”
“…”
Chung Nhất Thần so sánh “Không chịu làm việc = bị Lâm Hưởng kéo vào sổ đen = không bao giờ được gặp Lâm Tự = Không hạnh phúc” với “Làm việc vất vả = Làm hài lòng Lâm Hưởng = Được gặp Lâm Tự = Hạnh phúc”, không mất tới một giây đã có thể thuyết phục chính mình ở lại tăng ca =.=
Thật ra có một số việc, chỉ cần liên quan tới lợi ích bản thân tự nhiên cũng thấy dễ lựa chọn hơn hẳn.
Bổn đại gia vì Lâm Tự hy sinh nhiều như vậy, đây quả là một câu chuyện tình vui buồn lẫn lộn cảm động thấu trời xanh. Vì để gặp được nhau trong giây lát mà phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm , không quản ngại khó khăn, mối tình này hẳn nên được lưu lại trong sử sách để nghìn năm sau vẫn trường tồn mãi với thời gian.
Chung Nhất Thần bị chính mình làm cho cảm động rơi nước mắt đến nơi, vì thế vừa oán thầm Lâm Hưởng độc ác chỉ giỏi lấy Lâm Tự ra uy hϊế͙p͙ vừa cố gắng làm việc. Hắn nhất định phải tu luyện cho thật tốt để cứu Lâm Tự thoát khỏi tay đại ma vương.
Mà lúc này, Chung Thành Lâm đã bị Lâm Hưởng lôi ra khỏi công ty, còn tiện tay cướp luôn chìa khóa xe của anh.nhimkishu98.wordpress.com
“Tiểu Tự, hôm nay làm nhiều món vào nhé, tí anh và Chung Thành Lâm cùng về đó.” Lâm Hưởng gọi điện báo cho Lâm Tự xong thì cúp điện thoại.
Chung Thành Lâm ngồi ở ghế phó lái nhìn cậu : “ Để tôi lái cho.”
“Anh ngoan ngoãn ngồi im đi” Lâm Hưởng không thèm liếc anh lấy một cái, khởi động xe “ Trên đường tranh thủ ngủ đi, đến nơi tôi gọi.”
Chung Thành Lâm nhìn cậu, một lúc sau nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi nhịn không được nhếch lên thành nụ cười.
Anh đã tăng ca suốt một tuần này, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nhưng lần này tinh thần chán nản nên thân thể càng mệt mỏi hơn bình thường. Mỗi khi nhớ tới Lâm Hưởng lại mất ngủ cả đêm, chỉ có thể tự cười chế giễu bản thân. Trên thương trường anh có thể làm tốt bao nhiêu thì trên tình trường lại bi thảm bấy nhiêu.Không phải anh không hiểu thế nào là yêu một người, mà là người đó có lẽ vĩnh viễn không thể chấp nhận anh.
Anh muốn tiếp tục yêu Lâm Hưởng, lại không biết tìm đâu hy vọng cho chính mình. Muốn từ bỏ cậu, lại làm không được.
Trong lòng mâu thuẫn, càng nghĩ chỉ càng làm đau bản thân. Thà răng tự dày vò mình bằng cách làm việc, làm đến khi mệt mỏi, không còn sức lực để nghĩ nữa.
Anh ở bên kia tự dày vò bản thân, Lâm Hưởng bên này cũng đâu sung sướng gì.
Cậu từ lâu đã có thiện cảm với Chung Thành Lâm, khi ấy anh còn thích Lâm Tự, cậu tưởng mình chỉ là hâm mộ tình cảm anh dành cho Lâm Tự . Có điều bây giờ ngẫm lại, thật ra hâm mộ chỉ là cách cậu bao biện cho việc mình bị người đàn ông này hấp dẫn. Có lẽ chính Chung Thành Lâm cũng không biết, anh là một người thu hút nhường nào.
24 năm qua cậu vẫn luôn tìm người thích hợp với mình, mãi mới tìm được một người, đáng tiếc lại từ tiểu thuyết của chính mình mà ra.
Sở dĩ đắp nặn nên hình tượng người đàn ông nặng tình như vậy cũng vì ao ước có một người như thế tồn tại, chẳng qua chính cậu cũng không nhận ra điều đó mà thôi.
Mà Chung Thành Lâm so với hình mẫu của cậu lại giống như đúc, là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, là người có thể bao dung mọi lỗi lầm, sẵn sàng che chở, quý trọng người ấy. Chung Thành Lâm không bị cải biến tính cách như Chung Nhất Thần hay Lâm Tự mà bản thân anh đã là người như thế. Anh không bị tiểu thuyết của Lâm Hưởng ảnh hưởng cho nên con người thật của anh hoàn toàn phù hợp với hình mẫu của Lâm Hưởng.
Nhưng ngay cả như thế, Lâm Hưởng vẫn không thể thuyết phục bản thân chấp nhận anh.
Nếu cậu tình cờ gặp được người này trên đường, có lẽ bây giờ cậu sẽ có dũng khí đi tỏ tình, cho dù có bị từ chối cũng không hối hận.
Nhưng đối với Chung Thành Lâm, cho dù biết anh thích mình cậu vẫn không cách nào tiếp nhận nó.
Làm người ai cũng có lúc mâu thuẫn, mà Lâm Hưởng không chỉ mâu thuẫn, cậu còn không có can đảm.
Không ở vị trí của Lâm Hưởng, làm sao hiểu được cảm giác của cậu. Không yêu thì không sao, nếu thật sự ở cùng Chung Thành Lâm, cậu không biết mình sẽ hãm sâu vào tình cảm này đến nhường nào. Có được rồi, lại mất đi, cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới ngày đó.
Cậu không phải nhát gan không dám, mà là không muốn để tình yêu của Chung Thành Lâm hủy hoại chính mình.
Lái xe về đến nhà mình, Lâm Hưởng chậm rãi dừng xe lại, xoay người nhìn người đàn ông vẫn còn say ngủ, ánh mắt vừa phức tạp vừa rối rắm.
Cứ nhìn anh như vậy, thật lâu sau, cậu nhẹ nhàng đẩy Chung Thành Lâm : “ Dậy thôi, đến nơi rồi.”
Chung Thành Lâm không động đậy.
Tháo dây an toàn, nghiêng người qua tính vỗ anh tỉnh, ai dè vừa mới quay sang, anh đã ôm cậu vào lòng.
Chung Thành Lâm không mở mắt, nhưng Lâm Hưởng biết, anh đã tỉnh từ lâu.
Cậu thở dài : “ Đừng làm thế.”
Chung Thành Lâm không nói gì, cũng không mở mắt nhưng hai tay càng dùng thêm lực siết chặt cậu vào lòng.
Loại hành vi lừa mình dối người này vốn không hợp với tính cách của Chung Thành Lâm, nhưng anh ở bên Lâm Hưởng chẳng còn cách nào khác.Ngoại trừ tấn công bất ngờ thế này, anh không biết làm sao để bộc lộ tình cảm của mình.
Lâm Hưởng kháng cự vài lần không ăn thua, cậu há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Cuối cùng để kệ cho Chung Thành Lâm ôm, chính mình cũng buông thả dựa vào lòng anh.nhimkishu98.wordpress.com
“Đừng yêu tôi, anh yêu ai cũng được, nhưng không thể là tôi.”
Chung Thành Lâm vì câu nói của cậu càng thêm siết chặt tay như sợ đánh mất người trong lòng. Lâm Hưởng nhắm mắt lại, mũi dần thấy chua xót.
“Xin lỗi, tôi yêu không nổi.”
“Vì sao?”
“Xin lỗi”
“Nói cho tôi biết vì sao, Lâm Hưởng” Thanh âm Chung Thành Lâm bình tĩnh lạ thường, nhưng nghe kĩ vẫn có thể nhận ra anh đang kìm nén.
Lâm Hưởng cắn môi dưới, mãi một lúc lâu sau mới nói : “ Tôi có thể yêu bất kì ai, nhưng không thể là anh. Anh cũng có thể yêu bất kì ai, nhưng không thể là tôi. Chung Thành Lâm, hai ta không thể.”
Chốc lát, không khí trong xe ngưng đọng lại, không ai nói gì.
Chung Thành Lâm cố gắng kìm nén bản thân, Lâm Hưởng cảm nhận hơi thở của anh cũng có thể nhận ra, anh ấy tổn thương, anh ấy đang giận.
Tôi chính là kẻ xấu xa như thế đấy, đừng yêu tôi. Lâm Hưởng cười khổ.
Không thể bù đắp cho anh ấy bất kì thứ gì, không cần biết vì lí do gì, người sai là tôi. Từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi, liên lụy đến anh trở thành nhân vật trong tiểu thuyết của tôi, từ lúc đó tôi đã sai.
Lâm Hưởng nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, chống tay vào ghế muốn rời khỏi vòng tay của anh.
Vòng tay siết chặt nãy giờ bỗng nhiên thả lỏng, Lâm Hưởng dễ dàng rời khỏi ngực anh. Bỗng nhiên lại thấy, cho dù trong xe có mở hệ thống sưởi, lòng người vẫn thấy lạnh buốt như trời cuối thu.
Hai người im lặng xuống xe, im lặng lên lầu, chào hỏi Lâm Tự rồi từ đó cho đến khi ăn xong, cả hai đều không nói thêm câu nào.
Lâm Tự nhận ra không khí xấu hổ giữa hai người nên cũng chẳng dám hỏi gì.
Cho tới bây giờ cậu nhóc chưa từng thấy Lâm Hưởng bi thương như vậy, vẻ mặt này so với lần thất tình trước còn đau khổ hơn nhiều.
Lâm Hưởng cũng không biết vẻ mặt mình như thế nào, mà Chung Thành Lâm từ đầu tới cuối đều không nhìn cậu, cho nên trừ Lâm Tự ra, chẳng ai biết Lâm Hưởng lúc đó trông bi thương cỡ nào.
Ăn cơm xong, Chung Thành Lâm rời đi.
Bấy giờ Lâm Hưởng mới mở miệng nói muốn đưa anh về, Chung Thành Lâm lắc đầu, không nói năng gì, đóng cửa rời đi luôn.
Cậu đứng đờ đẫn nhìn cánh cửa hồi lâu, mãi sau mới đột nhiên bừng tỉnh, xoay người quay về phòng.
Mở máy tính lên, bấm vào biểu tượng QQ, hình đại diện của Chung Nhất Thần vẫn còn sáng, hẳn là đang ở công ty tăng ca. Ngay lập tức đối phương nhắn tin cho cậu, Lâm Hưởng chẳng còn tâm tình nào mà nói chuyện với hắn, vì thế tùy tiện trả lời cho có lệ rồi tắt hồi thoại.
Bạn tốt của bạn vừa gửi tin nhắn, là hình đại diện của Trần Nguyên.
Lâu lắm rồi không nói chuyện với hắn, Lâm Hưởng lập tức bấm vào khung hồi thoại.
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Hưởng à, bạn cậu hình như biết yêu rồi đó.
Cái tên QQ này nhìn lâu rồi vẫn thấy không được tự nhiên.
Trần Nguyên cực mê game, cái tên cơ bắp cuồn cuộn này lại còn thích chơi chức nghiệp trị liệu bình thường mấy cô bé tuổi teen mới khoái, mà kể cả trong game hay QQ đều để tên tài khoản là …. Cơ ngực tung hoành bốn phương.
Chuyên gia trị đần độn : Cậu không biết yêu lúc nào thế?
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Trước kia chỉ là vui đùa thôi, giờ mới là thật nè.
Nếu là bình thường , Lâm Hưởng chắc chắn sẽ cà khịa hắn vài câu. Có điều bây giờ tâm tình suy sụp, cậu lười chẳng muốn chọc hắn nữa.
Bản thân không hạnh phúc lại càng hy vọng người khác có được hạnh phúc. Nếu thằng bạn mình có thể tìm thấy tình yêu thật sự, cậu so với bất kì ai đều vui vẻ hơn.
Chuyên gia trị đần độn : Đối phương có nghiêm túc không?
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Thật ra tôi chưa tỏ tình….
Chuyên gia trị đần độn : …
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Còn không biết người ta có thích tôi không nữa….
Chuyên gia trị đần độn : …
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Đừng có ba chấm nữa, mau tư vấn cho tôi đi.
Chuyên gia trị đần độn : Nói đi.
Trần Nguyên kể hết chuyện cho Lâm Hưởng nghe, tất nhiên có vài chi tiết chém gió quá đà Lâm Hưởng tự động cho qua.
Đơn giản là thế này, sau khi Trần Nguyên bị thằng khốn bạn trai cũ lừa tiền thì có một anh đẹp trai như thiên thần giáng thế xuống giải cứu hắn, mà anh đẹp trai đó lại là tình một đêm cũ của hắn. Tuy rằng lần đó Trần Nguyên uống rượu cái gì cũng không nhớ nhưng chỗ đó của anh đẹp trai siêu siêu bự, kĩ năng cũng rất tốt. Bởi thế kẻ da dày thịt béo như hắn sau lần đó còn bị đau mông mấy ngày. Sau đó hai người thường xuyên gặp mặt, Trần Nguyên nhận ra mình khá có thiện cảm với anh đẹp trai. Mà anh đẹp trai đối xử với hắn tốt lắm. Cho nên Trần Nguyên cảm thấy hình như mình yêu thật rồi. Bây giờ còn do dự không biết có nên tỏ tình hay không, vì lần này là thật lòng thật dạ cho nên vô cùng thận trọng.Thế là hắn vội vàng đi tìm bạn thân thương lượng xem có nên tỏ tình hay không, nếu đối phương đồng ý thì nên đi đâu ăn mừng.
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Nếu hai đứa lên giường ngay thì có hơi ɖâʍ đãng quá không? Lỡ ảnh hưởng tới hình tượng của tôi trong mắt người ấy thì sao? Hay là chưa lên giường vội mà cùng đi ăn cơm, đi công viên trò chơi, cậu thấy cái nào hơn?
Chuyên gia trị đần độn : Tôi không muốn làm cậu mất hứng nhưng mà… giờ lo mấy chuyện này có hơi sớm không?nhimkishu98.wordpress.com
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Sao mà không lo được? Vì mối tình này mà tôi phải tập tỏ tình mấy lần rồi đó, lỡ người ta không đồng ý thì phải làm sao?
Chuyên gia trị đần độn : Cậu phải tin tưởng bản thân chứ, lần đầu tiên tôi chưa thấy cậu rụt rè thế này đấy.
Cơ ngực tung hoành bốn phương : 555 Hưởng à, tôi lo quá đi à.
Chuyên gia trị đần độn : Cậu thật sự thích đến vậy cơ à?
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Cực kì cực kì thích, thích nhất từ trước đến giờ luôn.
Chuyên gia trị đần độn : Nếu thế cứ tỏ tình đi, còn những cái khác đừng có nghĩ nhiều, nếu người ta cũng thích cậu sẽ không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh đó đâu.
Chuyên gia trị đần độn : Có điều, không phải đả kích cậu đâu, nhưng tôi nghĩ cậu cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần nếu bị từ chối.
Cơ ngực tung hoành bốn phương : Hưởng à, lỡ người ấy có cự tuyệt, tôi cũng không buông tay đâu. Để tớ đi hẹn người ta mai gặp. Bye bye~~
Chuyên gia trị đần độn : Chờ tin tốt của cậu đó.
Hình đại diện của Trần Nguyên tối sầm, Lâm Hưởng chống cằm nhìn đoạn hồi thoại vừa rồi.
Lần này Trần Nguyên là thật lòng, Lâm Hưởng nhìn ra được. Cậu thừa hiểu thằng bạn mình là kiểu thế nào cũng được, có đang yêu nồng nhiệt mà đòi chia tay hắn cũng thoải mái chấp nhận, ấy vậy mà lần này lại nói có bị từ chối cũng quyết không buông tay.
Vậy cũng tốt, có thể tìm được người để mình thật lòng thật dạ, đó là hạnh phúc.
Cậu mở diễn đàn truyện lên mới thấy hòm thư của mình chật kín, bấm vào mới thấy, nào là tin nhắn của biên tập, nào là của mấy bạn fan nhiệt tình, Lâm Hưởng bấm vào tin của biên tập, đại khái là hỏi cậu sang đang yên đang lành lại khóa topic “Yêu thương boss tà mị quyến rũ”, khi nào thì quay lại diễn đàn, thứ hạng của cậu từ vị trí thứ ba tụt xuống thứ chín rồi, có dự tính viết bộ mới không bla bla bla…
Lâm Hưởng đọc thư xong, mở file truyện của mình ra, thấy hình ảnh cuốn tiể thuyết nho nhỏ có dấu khóa, trong lòng không hiểu sao cứng lại, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu, cảm giác này ngay cả lúc cậu tự tay khóa truyện cũng chưa từng có.Cậu nhìn đến thất thần.
Cậu từng nghĩ không ra làm sao để sửa lại cốt truyện, giờ đột nhiên trong lòng lại có ước muốn vô cùng mãnh liệt.