Chương 23: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (12)
Tiền bối đã nhường nhưng sòng bạc thì tôi cũng thể tiếp nhận được! Hay là chúng ta cược thứ khác đi ạ! Thất Nguyệt chắp tay, khách sáo nnói, khóe miệng kéo ra một nụ cười, nhưng bởi vì thống khổ trong lòng mà ai cũng nghỉ cô cười khiêm tốn.
Thất Nguyệt không dám trở mặt, lỡ àm làm đối phương nóng nảy mà muốn giết mình thì dù cô có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát được.
-Hừ…
Thất Nguyệt vừa nói xong thì A Tinh đứng bên cạnh trào phúng một tiếng. Triệu Thiên Nghĩa nhhìn thoáng qua A Tinh, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo nhưng lại không nói gì.
Triệu Thiên Nghĩa lại nhìn về phía Thất Nguyệt:
-Sao làm như vậy được! Triệu Thiên Nghĩa tôi luôn dám chơi dám chịu, sòng bạc này coi như là lễ gặp mặt tôi tặng cho cậu. Cậu bé ngoan, về sau cứ gọi tôi là chú Thiên, sau này chúng ta đều là người một nhà!
Triệu Thiên Nghĩa vỗ vai Thất Nguyệt cười ha ha, tất cả đều biết ông ta đang tính toán cái gì, chỉ có Thất Nguyệt là không biết.
-Anh Thiên, cũng lâu rồi chúng ta không có gặp Jasmine, chắc bây giờ cô bé cũng trưởng thành rồi nhỉ! Đứa bé Jasmine này đã học giỏi từ nhỏ rồi, bề ngoài cũng xnh đẹp, nếu không phải thằng nhóc nhà tôi già hơn Jasmine quá nhiều thì cho dù phải lấy cái mặt mo này ra thì cũng phải đón cô bé về làm con dâu!
Một người có chút mập mạp rất biết quan sát sắc mặt, thấy Triệu Thiên Nghĩa hài lòng Thất Nguyệt nên cũng dời câu chuyện lên người Jasmine.
-Còn không phải sao! Ha ha, để tôi kêu người gọi con bé tới để ra mắt mấy vị chú bác các người một chút! Mấy người không được keo kiệt lễ gặp mặt đấy!
Triệu Thiên Nghĩa rất hài lòng sự thức thời của người mập mạp kia, mặt mày hớn hở cười nói, sau đó nhanh chóng kêu người gọi Jasmine đến.
-Đúng rồi! Phải thế chứ!
Người mập mạp kia ân cần cười nói phụ họa theo.
-Jasmine nhà tôi cũng muốn đi học trong vài nagỳ tới, vậy thì tôi sẽ chuyển con bé qua trường cậu, cậu phải quan tâm con bé nha! Nha đầu nhà tôi rất nhát gan, còn hay thẹn thùng nữa, nếu con bé bị bắt nạt thì tôi sẽ hỏi tội cậu đó!
Hiện tại, trong lòng Triệu Thiên Nghĩa rất vui vẻ, ông ta càng nhìn Thất Nguyệt càng cảm thấy thuận mắt, tuy bề ngoài có chút bình thường, nhưng dù sao cũng là đàn ông mà! Vẻ ngoài đẹp quá để làm gì chứ, quan trọng nhất là phải có trách nhiệm, Triệu Thiên Nghĩa rất hài lòng điều này ở Long Tam. Bây giờ chỉ cần xem hai đứa nhỏ có khả năng tiến tới hay không,vì thế ông ta mới chuyển Jasmine tới trường của Thất Nguyệt, tuổi này thì rất dễ nảy sinh tình cảm.
Hiện tại, Thất Nguyệt còn chưa biết là mình đã thành con rể nuôi từ bé, cô chỉ nghĩ là Jasmine= có thể thường xuyên ở chung= bạn bè, như vậy thì mình có được xem là hoàn thành nhiệm vụ tìm bạn rồi không, mặc dù có chút cưỡng ép nhưng dù chỉ một người thì cũng là bạn mà.
Thất Nguyệt và Triệu Thiên Nghĩa nhìn nhau cười, nhưng suy nghĩ trong lòng hai người lại khác nhau một trời một vực.
Thời điểm nhìn thấy Jasmine, Thất Nguyệt có chút sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ đại ca xã hội đe như Triệu Thiên Nghĩa lại có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp mà lại có khí chất thư hương như dòng dõi đọc sách thế này. Jasmine rất gầy, tóc dài được xõa tự do, cô ấy mặc một chiếc váy liền áo màu tìm, mắt to, lông mi dài, trên mặt mang theo vẻ e lệ, thấy nhiều người thì phản ứng đầu tiên là đỏ mặt, chào hỏi xong mấy vị chú bác thì lui lại núp sau lưng Triệu Thiên Nghĩa.
-Jasmine, gần đây em làm gì thế, sao không chịu nhận điện thoại của anh?
A Tinh thấy Jasmine thì hai mắt sáng lên, vội vàng chen lên bắt chuyện với cô ấy.
Jasmine thấy A Tinh thì giật mình, có chút bối rối trả lời:
-Em bận đi học!
Jasmine rõ ràng không quen nói dối nên khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ lên thành vẻ hồng nhuận, ngón tay bấu vào một chỗ, cắn môi không dám nhìn A tinh.
A Tinh thấy Jasmine như thế thì càng hăng hái, muốn tiến lên nói chuyện tiếp nhưng lại bị Triệu Thiên Nghĩa chặn lại, Triệu Thiên Nghĩa hung dữ trừng cậu ta một cái thì cậu ta mới chịu yên lặng.
Cha A Tinh là thuộc hạ cũ của Triệu Thiên Nghĩa, đã ch.ết sớm, chỉ còn có đứa con trai duy nhất là A Tinh nên Triệu Thiên Nghĩa cũng vô cùng quan tâm, chăm sóc cậu ta. Từ nhỏ, A Tinh đã thích quấn quít Jasmine, Triệu Thiên Nghĩa không phải chưa từng nghĩ tới việc gả Jasmine cho A Tinh nhưng vừa nghĩ tớ thì nhanh chóng phủ quyết. Mặc dù A Tinh không tệ nhưng thằng nhóc này là người thích mạo hiểm.
Nếu không thì cậu ta cũng sẽ không lập một bang đua xe, Triệu Thiên Nghĩa cũng từng khuyên bảo vài lần nhưng cậu ta vẫn cứ làm theo ý mình nên Triệu Thiên Nghĩa cũng chả thèm quan tâm nữa, cũng bỏ luôn suy nghĩ muốn gả con gái cho A Tinh. Ai biết lúc nào đó A Tinh bị tông ch.ết thì lại liên lụy con gái mình thành quả phụ thì sao?
Ve mặt sửng sốt của Thất Nguyệt vừa rồi cũng không thoát khỏi ánh mắt của hồ ly già Triệu Thiên Nghĩa. Trong lòng lòng ông ta rất cao hứng, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy đây là hi vọng hoàn thành nhiệm vụ còn trong mắt Triệu Thiên Nghĩa thì lại cảm thấy đây là vẻ mặt vừa gặp đã yêu.
Thất Nguyệt muốn rời đi như Triệu Thiên Nghĩa làm sao có thể để cô đi như thế, ông ta đánh Thái Cực cũng đã vô cùng quen thuộc rồi nên rất dễ dàng níu Thất Nguyệt ở lại uống rượu.
Thất Nguyệt chỉ có thể nhìn mấy đại ca xã hội đen nâng ly cạn chén trên bàn rượu, không phải nói chuyện súng ống đạn dược thì nói sang chuyện buôn lậu ma túy. Cô là người nhỏ tuổi nên họ cũng không kéo cô uống chung, Thất Nguyệt cũng mừng rỡ vì được thanh nhàn, cô bắt đầu lấy bài tập ra làm.
Thất Nguyệt có cảm giác rất cấp bách không chỉ vì nhiệm vụ lần này mà cũng là vì cô biết nhiệm vụ càng về sau thì sẽ càng khó, nếu có kiến thức nhiều hơn một chút thì trong tương lai càng chắc chắn hơn một phần.
Mặc dù mấy vị đang ngồi đây từng nghe nói ngôi sao mới nổi này vô cùng khác người nhưng thái độ chăm chỉ, tranh thủ thời gian học tập như thế này vẫn khiến đầu bọn đầy vạch đen. Học tập nghiêm túc như thế cũng là một biểu hiện của việc không làm việc đàng hoàng, nếu như là một đại ca có lòng cầu tiến thì không phải nên chu ý tới tình hình buôn lậu ma túy hay sao? Cậu thích học tập như thế ba cậu ở trong tù có biết không? Chẳng lẽ cậu muốn thi Trạng Nguyên sao?
Đám người kia nhìn cô một chút, thức thời mà không nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu với nhau. Họ không nói gì với Thất Nguyệt, nhưng có một người lại chú ý tới Thất Nguyệt.
Jasmine ngồi bên cạnh Thất Nguyệt, thấy Thất Nguyệt cứ làm đi làm lại mà vẫn làm sai một lỗi thì thật sự không thể nhịn được mà thăm dò nói:
-Đề này thì nên thay cái này vào sau đó là thế này… còn như vậy này…
Giọng nói Jasmine rất êm tai, cô ấy đưa tay cầm lấy bút của Thất Nguyệt, gỉai trên vở.
Thất Nguyệt xem xong thì hiểu ra, còn hỏi Jasmine mấy vấn đề nữa. Mặc dù Thất Nguyệt đã tìm bạn học để học bù nhưng học sinh trường cô cũng chả giỏi bao nhiêu, dù là lớp trưởng cũng chưa được điểm tuyệt đối, dao động chỉ trên trung bình thôi.
Jasmine chính là học sinh giỏi cấp ba hàng thật giá thật, nhưng vì tính chất công việc của Triệu Thiên Nghĩa nên ông ta luôn sợ kẻ thù tới tìm Jasmine, thế là mỗi ngày Jasmine đi học đều có mười vệ sĩ đi theo. Từ nhỏ tới lớn, không có bạn học nào dám lại gần cô ấy, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy giảng bài cho người khác, nghe Thất Nguyệt hỏi xong thì trong lòng Jasmine sinh ra một cảm giác vô cùng thỏa mãn, dạy dỗ Thất Nguyệt càng thêm tận tình, sự thẹn thùng bình thường cũng chả còn chút gì.
Hai người thì một người vui vẻ giảng, một người thì chăm chú nghe, hoàn toàn quên mất kế bên còn có một đại ca xã hội đen hung thần ác sát đang đứng bên cạnh, vui sướng tiến vào hình thức học kèm.
Triệu Thiên Nghĩa thấy hai người tiếp xúc với nhau thoải mái thì nghĩ: cái gì là duyên phận, đây chính là duyên phận! Trông con gái của ông ta nũng nịu như vậy nhưng ít khi tỏ ra nhiệt tình với ai, xem ra hôm nay xem mắt con rể vô cùng thành công.