Chương 30: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (18)
Phan Chương vô cùng tự hào, quả nhiên là đại ca đã bắt đầu sự nghiệp vĩ đại cả đời người rồi!
Nghỉ hè đúng hẹn lại đến, đúng lúc Thất Nguyệt muốn ở nhà nghỉ ngơi, hàng ngày đọc sách, xem tivi, hưởng thụ một mùa hè bình yên. Rất nhiều vị khách không mời mà đến như Long Đại, Long Nhị và cả ba Long vừa mới ra khỏi tù, cộng thêm cả bạn gái của ba Long nữa.
Khi Long Đại và Long Nhị giới thiệu ba Long cho Thất Nguyệt thì cằm cô như muốn rớt xuống đất, cái ông già mặc đồ giống cây thông noel này chính là ba Long sao? Quan trọng nhất là, khi cô gặp mấy người này thì cũng là lúc ba Long đang cướp một gói kẹo Thái Phi của một đứa học sinh tiểu học.
Trong trí nhớ của Long Tam thì y chỉ gặp qua ba Long lúc còn nhỏ, mà lúc đó Long Tam còn nhỏ quá nên không nhớ được gì nhiều, khi Thất Nguyệt đọc trí nhớ của hắn thì chỉ biết rằng ông ta là một kẻ không thể tin mà thôi, khắc sâu nhất trong trí nhớ chính là câu nói mà ông ta dạy cho Long Tam: khi đánh người thì đừng có để ý tới người đó là ai! Gia tộc nhà ta nhiều thế hệ là lưu manh, nếu mày lớn lên mà làm cho cái nhà này mang ô nhục thì lúc đó tao sẽ gửi mày đi ở đợ đấy. Cướp bóc là nghề nghiệp của Long gia, mày dùng sức đánh người và bị đánh thì đó chính là sự chuyên nghiệp trong công việc của mày!
Những danh ngôn kiểu như thế của ba Long nhiều vô số kể, giáo dục thời nhỏ của Long Tam cứ như thế mà được tiến hành.
Kiếp trước, trước khi ch.ết Long Tam chưa từng gặp ba Long một lần nào nữa, nghe nói sau khi ông ra tù thì ch.ết vì hút heroin quá liều. Kiếp này không biết sao mà lại gặp phải ông ta sớm thế? Bộ dạng lúc này của ba Long giống như đang ở trong tù vậy. Thằng khùng nào thả lão tai họa này ra sớm như vậy?
Bên trong tòa biệt thự xinh đẹp bên bờ biển, Triệu Thiên Nghị hắt xì hơi một cái, ông dụi dụi cái mũi của mình.
- Ba, ba bị cảm rồi à? Mặc dù thời tiết bây giờ nóng nhưng ba cũng nhiều tuổi rồi, không được để bị lạnh đâu.
Jasmine bưng một bình trà tới cho Triệu Thiên Nghị, cướp lấy ly rượu whisky có đá trong tay ông và phàn nàn.
- Biết rồi, biết rồi! Con đấy! Sắp trở thành bà quản gia rổi!
Triệu Thiên Nghị vuốt mũi Jasmine một cái, chơi đùa cùng Jasmine, trong lòng vô cùng ấm áp.
Thực ra Thất Nguyệt nghĩ là biết ngay, chắc chắn là Triệu Thiên Nghị đã yêu cầu thả ba Long trở về, chứ chẳng có ai có bản lĩnh đó đâu!
Ba Long nhìn thấy Thất Nguyệt thì vui mừng, vồ vập bốc lấy mấy cục kẹo Thái Phi đưa cho cô, mặc kệ cái tháng bé bị cướp mất kẹo khóc rống lên đang đứng bên cạnh.
- Tiểu tam đã lớn thế này rồi cơ à, lúc ba vào nhà giam, con mới có sáu, bảy tuổi, Tiểu Tam của chúng ta đúng là có tiền đồ!
Ba Long cao hứng, ra sức vỗ Thất Nguyệt bôm bốp, vỗ mạnh đến nỗi cô chỉ muốn hộc máu.
- Đúng ạ, tiểu tam nhà chúng ta giỏi giang lắm, con và anh cả vừa về thì đã nghe nói em ấy giờ đã có cả bang phái riêng rồi.
Long Nhị cũng chạy tới ôm lấy bả vai Thất Nguyệt, họ xúm lại xoa xoa đầu cô.
Long Đại thì nhìn Thất Nguyệt bằng ánh mắt vui mừng, thỉnh thoảng lại trực trào nước mắt của sự tự hào.
Thất Nguyệt hoàn toàn cạn lời, xem ra thế giưới quan của cái gia đình này là đã có sẵn rồi, nó vặn vẹo một cách bất bình thường.
- Khụ khụ…
Cô gái đứng bên cạnh từ nãy giờ bắt đầu ho khan vài tiếng, nhắc nhở mọi người là cô ta còn đang tồn tại sờ sờ đây này. Cô gái mặc một chiếc váy liền thân, ngực khóet sâu, váy ngắn đến độ nhìn thấy cả quần trong, cổ váy trễ tới mức cúi một cái là nhìn thấy hết không còn sót cái gì, mặt thì trang điểm sặc sỡ, gọi là Toa Toa bởi vì mắt cứ đảo ngoáy liên tục, nhìn không khác gì một con Khổng Tước xù lông, thấy mọi người bị mình hấp dẫn, ả ta liền vuốt vuốt mái tóc dài, làm bộ như kiểu chị đây xinh đẹp số zách vậy đó.
- À! Đúng rồi, ba giới thiệu một chút về bạn gái mới của ba, Toa Toa! Thấy đẹp chứ?
Ba Long – cái ông già háo sắc dê xồm này cảm thấy vô cùng hưng phấn, lông mi, lông mày cứ gọi là nhảy tưng tưng khắp mặt.
Ông ta hớn ha hớn hở giới thiệu cho Thất Nguyệt.
- Xin chào, tôi là Toa Toa, mới hai mươi tuổi thôi! Cũng chẳng lớn hơn mấy cậu bao nhiêu!
Toa Toa ỏn ẻn nói chuyện, tiện thể liếc mắt với Thất Nguyệt một cái.
Thất Nguyệt giật bắn người! Hai mươi tuổi? Lừa con nít à! Nếp nhăn ở khóe mắt sắp kẹp được cả một con ruồi rồi mà có thể nói thế à!Thất Nguyệt quẹo đầu qua chỗ khác, cô không muốn con mắt mình bị tra tấn thêm nữa, nghĩ đến việc sớm chiều phải ở cùng đám ngườinày suốt mùa hè, cô cảm thấy thật đau khổ.
Quả nhiên dự cảm của Thất Nguyệt không hề sai, ba Long ở trong tù nhịn lâu qua, về đến nhà là mở party hai tư trên bảy, Thất Nguyệt cảm thấy cô như bị rơi vào cái vũng đầy cặn bã vậy, cả cơ thể đều cảm thấy không ổn chút nào hết.
Cô vốn định tận dụng thời gian này để học bài nhưng dù cho cô có đóng cửa ở trong phòng cũng vô ích, loa âm thanh với âm độ cao khiến cả căn phòng rung lắc, có tên của Thất Nguyệt thì đến ngay cả cảnh sát cũng không bén mảng tới, khiến cô hận đến nỗi chỉ muối tự mình đi báo cảnh sát.
Cuối cùng thì sau một tuần, đám người cuồng loạn kia cũng chấm dứt việc tr.a tấn đối với Thất Nguyệt.
Trong phong dơ dáy, bẩn thỉu như vừa trải qua chiến tranh vậy. Đồ ăn, vỏ chai rượu, những mảnh quần áo, những miếng gỗ cửa ngập tràn trên nền nhà, còn có cả những miếng pizza trên tường nữa.
Trông chờ hai thằng anh và ông ba Long kia dọn dẹp là điều không thể, mấy người bọn họ uống nhiều đến độ sắp trúng độc cồn rồi,đang nằm la liệt trong bếp ngủ như một lũ heo vậy.
Thất Nguyệt chán, chẳng buồn để ý đến bọn họ, cô trừng mắt nhìn rồi mặc kệ họ nằm ở đó mà tự sinh tự diệt. Bận rộn cả ngày thì cuối cùng những khu vực khác cũng đã dọn sạch, chỉ còn lại trong bếp là hỗn loạn, bởi vì mở tiệc nên Long Đại đã đi cướp sạch thức ăn ở chợ gần nhà, còn ba Long thì cướp hết mọi thứ trong bếp hàng xóm, Thất Nguyệt không chỉ thầm mặc niệm cho hàng xóm của mình mà cô cảm thấy thật xui xẻo khi ở cùng đám người này.
Nhìn căn bếp chẳng khác gì bãi rác, Thất Nguyệt giận dữ hết sức, dùng sức đá một cước vào ba Long đang nằm rạp trên đất, nhưng đối phương đến kêu cũng chẳng có sức mà kêu.
Trong bếp chẳng còn thức ăn gì, những thứ còn dư lại đều được cướp từ chợ về gồm có thịt, xương, còn có lòng lợn, để cả mấy ngày, thối hết cả rồi. Thất Nguyệt cầm lên ngửi, cảm thấy thật buồn nôn, cô nhìn ba Long nằm dưới đất mà càng thấy tức. Mấy ngày này cô bị bọn họ làm ồn đến mức sắp phát điên rồi, giờ còn phải thu dọn tàn cục cho họ, cô tức quá liền vứt hết đám lòng lợn, xương thịt còn lại lên đầu ba Long cùng với Long Đại và Long Nhị.
Nhìn đám người ba Long nằm trong đống thịt thối mới khiến Thất Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Đây là gì?
Khi Thất Nguyệt thu dọn bát đĩa trong nà bếp thì phát hiện ra có một cái túi màu đen, bên trong đều là chất lỏng gì đó. Thất Nguyệt nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra đây là thứ mà mấy ngày trước khi ba Long say rượu cướp về. Ông ta say rồi đi làm càn, nói là muốn ăn canh huyết vịt, thế là nửa đêm cùng đám bạn bè lâu la của ông ta mò đi cướp trại gia cầm của nhà người ta, giết ch.ết hơn một trăm con vịt ngay trước mặt chủ trang trại, lấy huyết rồi xách về một túi. Thất Nguyệt sau đó tức muốn ch.ết, phải kêu Phan Chương đi tới bổi thường tiền cho chủ trang trại đó.
- Không ăn, cướp về nhiều làm gì không biết, không đâu giết hại bao nhiêu là vịt.
Thất Nguyệt trừng mắt, lấy cái túi quen thuộc ra.