Chương 37: Nhật ký chế tạo mỹ nữ võ lâm 5
Mục An nhìn Thất Nguyệt vài cái, trong lòng thầm suy đoán xem lời Thất Nguyệt nói muốn hòa ly. Lần này nghe nói Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương qua đây, hắn ta mang theo một bụng lửa giận đi tới đây, bị hai người này ép buộc cưới cái người xấu xí kia thì thôi đi, bây giờ còn muốn quản cách hai người ở chung nữa, chẳng lẽ họ còn muốn ép hắn ta viên phòng với cô nương xấu xí kia sao?
Mục An cũng rất bi thảm, hắn ta là nhi tử duy nhất của Mục trưởng lão phái Côn Luân, đáng tiếc là năm đó, Mục trưởng lão đã bị giáo chủ Ma giáo giết ch.ết, còn mẫu thân của Mục An cũng tự sát theo sau đó. Theo lý thuyết, phái Côn Luân không nên bỏ mặc hắn ta không quan tâm, tiếc là chưởng môn hiện tại lại từng có mâu thuẫn với cha Mục An nên sau khi Mục trưởng lão qua đời, Mục An trở thành kẻ ‘cha không đau, mẹ không thương’. Trong môn phái, Mục An bị cô lập, không còn cách nào khác nên hắn ta mới tự bước chân vào giang hồ vì hắn ta có võ công cao, diện mạo lại đẹp nên cũng tạo nên danh tiếng của riêng mình. Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, vừa nổi tiếng không lâu, hắn ta đã bị Thủy Phong Khinh coi trọng, đại ca hắn ta lại bị đe dọa tới tính mạng nên cần phải mượn bảo vật trấn phái của phái Thủy Nguyệt để cứu mạng, còn phải lập lời thế trong một năm, không được bước chân vào giang hồ, phải ở lại với bà mập này. Mục An là kẻ tâm cao khí ngạo, không ra tay giết Thủy Phong Khinh đã là khoan nhượng lắm rồi, sao còn chịu bảo vệ nàng cơ chứ!
Thủy Hạo Nguyệt đánh vỡ không khí im lặng trước, ông mở miệng nói:
-Lần này ta tới là vì nữ nhi của ta muốn hòa ly với ngươi, hôn sự này vốn dĩ là sai lầm! Hôm nay cũng coi nên kết thúc nó, mọi người lấy vợ gả chồng sẽ không liên quan tới nhau nữa!
Tiêu Thất Nương hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì, thấy Thất Nguyệt còn đang nhìn Mục An thì hận sắt không thành thép mà dùng ngón tay chọc đầu cô một cái.
Thất Nguyệt vô cùng oan ức, cô chỉ muốn xemt hử vẻ mặt của Mục An thôi! Theo lý thì Mục An nên vui vẻ mới phải!
Thực tế cũng đúng như Thất Nguyệt dự đoán, Mục An có danh hiệu Lãnh Diện công tử (công tử mặt lạnh) mà hiện tại, vẻ mừng rỡ lại hiện rõ trên gương mặt hắn ta.
Thấy Thất Nguyệt nhìn qua, Mục An còn kinh ngạc hỏi lại:
-Thật sao?
Thất Nguyệt cố gắng rặn ra vẻ mặt đau thương mà gật đầu.
Thịt trên mặt nàng cũng run lên theo, nhìn rất buồn cười.
Nếu là ngày xưa, Mục An nhất định rất chán ghét gương mặt này nhưng hôm nay, hắn ta lại cảm thấy từng mảng thịt rung động lại đáng yêu đến thế!
-Ngươi sẽ không đổi ý chứ?
Hỏi xong, Mục An lại hối hận, lỡ mà đối phương nói là hối hận thì hắn ta làm sao đây? Bây giờ, hắn ta chỉ muốn thoát khỏi bà mập này thôi, nó đã trở thành ma chướng của hắn ta rồi, ở chung với Thủy Phong Khinh nửa năm, nơi này đã trở thành Địa Ngục nhân gian đối với. Dù năm đó, cha mẹ hắn ta đều qua dời, bị đồng môn xa lánh thì hắn ta cũng không thống khổ như thế này.
-Không đổi ý! Bây giờ viết thư hòa ly đi!
Thất Nguyệt vẫn gật đầu.
Mục An sợ Thất Nguyệt không chịu hòa ly nữa nên nhanh chóng múa bút, dùng nét chữ rồng bay phượng múa viết thư hòa ly.
Sau khi nhìn Thất Nguyệt ấn dấu tay lên, cả người Mục An như hồi sinh lại lần nữa.
Nhìn Mục An tràn đầy sức sống rời đi, Thủy Hạo Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Thất Nương còn đang an ủi Thất Nguyệt còn giả vờ đau lòng.
-Hòa ly cũng tốt! Tí nữa thu dọn đồ đạc rồi theo cha mẹ về môn phái. Tổ mẫu con rất nhớ con đấy! Nếu không phải là đường xá xa xôi thì bà đã theo tới rồi! Trước khi đi còn đưa bao thịt khô do bà làm mang tới, sợ con bị đói tới gầy!
Tiêu Thất Nương vuốt gương mặt tròn vo của Thất Nguyệt, đau lòng nói.
Nghĩ tới Thủy lão thái thái, Thất Nguyệt rùng mình một cái, cô quyết định mình không thể quay về môn phái, nếu không Thủy lão thái thái sẽ nuôi cô như nuôi heo mất, như vậy, hoàn thành nhiệm vụ sẽ trở thành mục tiêu vĩnh viễn không thể đạt được.
-Nương, con nhớ ngoại công (ông ngoại) có một căn phòng trong khu rừng nhỏ ở Bách Hoa Cốc, con muốn tới đó ở một thời gian, coi như là để khuây khỏa, giải sầu!
Thất Nguyệt kéo tay Tiêu Thất Nương, thân mật nói.
-Con không về à? Vậy không biết tổ mẫu của co sẽ àm ầm ĩ cỡ nào đâu!
Tiêu Thất Nương không đồng ý, lắc đầu.
-Nương, lần này hòa ly xong con đã thông suốt rồi! Con muốn ốm lại, muốn luyện võ, mấy năm nay con hồ đồ làm người giang hồ chê cười, khiến cha mẹ bị bọn họ chê cười, nói xấu trên đầu. Nếu giờ con trở về, tở mẫu khẳng định sẽ không nỡ!
Thất Nguyệt đong đưa cánh tay Tiêu Thất Nương, nhõng nhẽo với bà.
Tiêu Thất Nương bị cô làm chóng mặt nên nói:
-Ta kêu con ăn ít lại thì con không nghe, hiện tại trưởng thành, con cũng hiểu chuyện rồi đó! Có điều về môn phái cũng được mà, con đi Bách Hoa Cốc thì ai dạy võ ccông cho con, không bằng trở về môn phái, nương sẽ tự taydạy dỗ, tuy giờ luyện thì có chút trễ nhưng tư chất của con khi còn bé giống cha con nên rất tốt!
Tiêu Thất Nương cũng chưa đồng ý, vừa bị Thất Nguyệt lắc vừa nói.
-Ta thì nghĩ ra ngoài một khoảng thời gian cũng tốt!
Thủy Hạo Nguyệt nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Thấy Tiêu Thất Nương khó hiểu nhìn mình, ông còn cười nói với Thất Nguyệt:
-Khinh Khinh có thể chất cực âm, còn là thân thân thể thuần âm trăm năm khó gặp, Ma giáo thích loại lô đỉnh này nhất vì có thể làm ít được nhiều. Năm đó, chúng ta đưa con đi là vì có người muốn bắt con, hiện tại Ma giáo lại trỗi dậy, con tới Bách Hoa Cốc ở một khoảng thời gian cũng tốt! Bách Hoa Cốc có tầng tầng cơ quan kín đó, có cơ quan bảo vệ, người bình thường cũng sẽ không đến đươc bên ngoài cốc, đợi cha và nương giải quyết xong chuyện này thì sẽ đến đón con!
Thất Nguyệt không ngờ nguyên chủ lại có thể chất như thế nên khi còn bé mới bị đưa đi. Kiếp trước, nguyên chủ không biết cũng không hòa ly, cha mẹ của nàng cũng không ngờ hai người không viên phòng. Nếu thể chất thuần âm mất đi trinh tiết thì cũng mất đi hiệu quả thải bổ.
Tiêu Thất Nương nghe xong cũng thấy có lú, vì vậy bà chuẩn bị cho Thất Nguyệt một xe vật dụng, còn cho cô hai quyển bí kiếp gia truyền rồi đóng gói Thất Nguyệt đưa tới Bách Hoa Cốc.
-------------
Trong một chỗ nước sâu lạnh lẽo trong phòng băng, một nam tử tuấn tú mặc đồ trắng đang ngồi, hắn bất động rất lâu, thậm chí còn không có hô hấp, cả người giống như đã hòa vào trong hàn băng nghìn năm, không có chút sinh khí nào, kết hợp với tướng mạo thoát tục của hắn, nhìn như hắn đã phi thăng thành tiên.
Qua hồi lâu, Thượng Quan Vân Mộng mới chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn vẫn không thể đột phá tầng thứ bảy, trong giáo (Ma giáo) đã có nhân tâm dao động, mấy người gọi là nhân sĩ chính phái cũng đã rục rịch, nếu hắn tiến vào tầng thứ bảy thì có thể giải quyết mọi việc dễ dàng rồi, nhưng hiện tại lại như đang làm hắn.
Cửa động vang lên âm thanh của chuông gió, Thượng Quan Vân Mộng ấn một cơ quan bên cạnh, cửa động bên ngoài mở ra, một nữ tử mặc đồ trắng tiến vào.
Nữ tử có mái tóc màu tím, mắt cũng màu tím.
-Giáo chủ!
Nữ tử khom người qùy xuống hành lễ.
-Có chuyện gì? Bản tọa đã nói khi ta bế quan thì không được làm phiền ta sao?
Giọng Thượng Quan Vân Mộng rất bình thản nhưng nữ tử đối diện lại bắt đầu run rẩy.
Nàng ta đã thấy thủ đoạn của Thượng Quan Vân Mộng, nếu hắn không vui, chỉ sợ một khắc sau đó, nàng ta đã thành người ch.ết.
-Giáo chủ, lần này là có việc gấp! Có thuộc hạ bẩm báo là đã phát hiện nữ tử có thân thể thuần âm!
Nữ tử vội vàng nói, nàng ta sợ tên ma đầu vì khó chịu mà giết mình.
-Hử?
Thượng Quan Vân Mộng lộ ra tia hứng thú trong ánh mắt.
-Ở đâu?
Hắn hỏi.
-Chính là nữ nhi của Tiêu Thất Nương và Thủy Hạo Nguyệt! Nàng ta tên Thủy Phong Khinh, năm nay mười sáu, bọn họ đang định đưa nàng ta tới Bách Hoa Cốc, có lẽ hiện tại đã ở trên đường! Chỉ là…
Nữ tử kia ngừng nói, không biết nên nói tiếp thế nào.
-Chỉ là cái gì? Đừng ấp a ấp úng nữa!
Thượng Quan Vân Mộng có hơi mất kiên nhẫn.
-Nhưng Thủy Phong Khinh này khá khó coi!
Nữ tử cẩn thận nói, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.
-Cũng không phải là muốn tướng mạo của nàng ta, đẹp hay không cũng không qua trọng! Bản tọa muốn ra ngoài một chuyến, kêu tả hữu hộ pháp quản lý việc trong giáo đi!
Thượng Quan Vân Mộng dặn dò một câu, lời còn chưa dứt, người đã ra khỏi cửa động.