Chương 22
Nhạc Ngưỡng không biết buổi tối hôm đó đã trôi qua như thế nào, càng không biết bản thân khi nào đã ngủ say rồi.
Ngày hôm sau, giọng của mẹ già nhà cô vang lên bên ngoài phòng bệnh: “Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng, sao con lại khóa trái cửa phòng bệnh lại vậy?”
Lúc này, Lộ Tĩnh Chi mang một bát canh nóng đến, bà cố ý đẩy cửa, kết quả phát hiện cửa căn bản đã bị khóa trái rồi. Vì thế bà kéo tay nắm cửa một vài cái, rồi gọi người bên trong, nhưng không nhận được phản hồi nào từ Nhạc Ngưỡng cả.
Sau đó bà lại cao giọng gọi một lần nữa: “Nhạc Ngưỡng con mở cửa ra đi, có phải vẫn chưa tỉnh ngủ không?!”
Cứ thế Nhạc Ngưỡng bị mẹ già gọi tỉnh luôn rồi.
Cô mở mắt ra rồi nhưng đầu óc vẫn chưa kịp hoạt động, theo bản năng xốc chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất ra mở cửa, mà sau đó liền trở lại giường ngủ tiếp, nhưng Lỗ Tĩnh Chi không muốn để cô tiếp tục ngủ, lập tức xốc chăn của cô lên, liên tục nói: “Con xem xem bây giờ đã mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ hả? Bác sĩ dặn con bình thường phải hoạt động nhiều một chút con có nghe thấy không”
Lúc này đầu óc Nhạc Ngưỡng mới từ từ hoạt động, những kí ức về ngày hôm qua cũng dần dần hiện lên trong suy nghĩ. Gương mặt cô mỗi lúc càng trở nên cứng nhắc, mà Lộ Tĩnh Chi ở bên cạnh bày cho cô một cái bàn ăn nhỏ lên giường bệnh, cũng không hề thấy sự khác lạ trên mặt cô, tự làm tự nói: “À đúng rồi, sáng hôm nay mẹ có gặp Viễn Viễn đấy, thằng bé bảo có việc bận nên chiều nay không đến đón con ra viện được. Này, sao con lại phát ngốc ra thế?”
Nói nói một hồi Lộ Tĩnh Chi mới nhìn thấy Nhạc Ngưỡng đang ngồi ngây ngốc, vỗ vỗ cánh tay cô rồi nói: “Sao cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ vậy? Tối qua đã làm cái gì rồi?”
Nhắc đến tối hôm qua, tất cả ký ức của Nhạc Ngưỡng lặp lại trong đầu một lần nữa, đôi môi nóng bỏng của Trần Bạc Viễn, thậm chí là mùi máu trên môi anh, cô đều nhớ rất rõ. Trong phút chốc Nhạc Ngưỡng giống như bị điểm huyệt vậy, không cử động nổi.
Lộ Tĩnh Chi nhíu mày: “Con có nghe thấy gì không thế? Mẹ bảo là hôm nay Viễn Viễn không đến đón con được.”
“Mẹ, mẹ đừng có nhắc đến Trần Bạc Viễn nữa!”
Cô phản ứng lại trong nháy mắt, ngắt lời Lộ Tĩnh Chi rồi kéo chăn trùm kín đầu mình. Lộ Tĩnh Chi nhìn bộ dáng của cô, vô cùng hoang mang mà dò hỏi: “Con sao vậy? Lại bất bình với Viễn Viễn cái gì vậy?”
“Ai ya mẹ đừng nhắc đến nữa! Coi như con cầu xin mẹ đấy!”
Cô có chút không kiên nhẫn mà giọng có chút lớn, Lộ Tĩnh Chi vẫn còn muốn hỏi han thêm, nhìn thấy cô đang bịt kín đầu rồi, bà nghĩ rằng cô và Trần Bạc Viễn lại có xảy ra mâu thuẫn gì đó, vì sáng nay lúc bà gặp Trần Bạc Viễn đã cảm thấy có chút gì đó không đúng cho lắm rồi, nhưng chỗ nào không đúng thì bà lại không thể nói rõ được. Nhưng nhìn thấy Nhạc Ngưỡng không muốn nhắc đến thằng bé như vậy, Lộ Tĩnh Chi cũng thu lại lời của mình, không tiếp tục nhắc đến nữa, mà giục cô dậy ăn cơm.
Ở bên kia Trần Bạc Viễn với vẻ mặt nặng nề đi đến Xạ Kích Quán, mấy người chào hỏi anh kia nhìn thấy bộ dạng của anh, một câu ‘chào anh Viễn’ còn chưa thốt ra khỏi miệng, đã thấy anh thất thần đi vào văn phòng của mình rồi, tay của mấy người định chào hỏi anh vẫn còn đang bất động, vẻ mặt cứng nhắc, nhìn nhau mà hỏi: “Viễn ca hôm nay làm sao vậy?”
Người còn lại cũng không hiểu, liên tục lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, đây là lần đầu tôi thấy anh ấy như vậy đấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?”
Mấy người bên cạnh cũng lắc lư cái đầu, từng người từng người đều e ngại trong lòng.
Vô cùng rõ ràng, hôm nay Trần Bạc Viễn rất trầm tĩnh, chẳng ai dám hỏi anh gì cả.
Mãi cho đến chiều tối, sau khi Trần Bạc Viễn về đến nhà, ông Trần nói với anh: “Viễn Viễn, hôm nay Ngưỡng Ngưỡng xuất viện, bây giờ chắc cũng đã về đến nhà rồi, không phải con bảo là làm một bữa thịnh soạn cho con bé ăn sao? Vừa lúc bố cũng sẽ làm hai món con bé thích ăn nhất, coi như để con bé đổi gió đi! Bây giờ con qua nhà Nhạc Ngưỡng nói với mọi người luôn đi, bảo mọi người qua nhà chúng ta ăn cơm.”
Ông Trần nói đến đây, Trần Bạc Viễn lặng người đi một hồi, bất giác nhìn ánh mắt của ông Trần. Ông Trần thấy anh không có phản ứng gì, khó hiểu mà hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Suy nghĩ của Trần Bạc Viễn bị âm thanh đột ngột ấy kéo trở lại, chỉ thấy anh liên tục lắc đầu rồi rời đi tầm mắt, trả lời: “Không có gì ạ, bây giờ con qua nói với mọi người.”
Nói rồi đi vào phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại đứng trước gương tỉ mỉ cạo râu, còn mở một hộp sữa rửa mặt mới ra nữa.
Cả một ngày một đêm không ngủ rồi, thật sự nhìn lôi thôi luộm thuộm rất đáng sợ.
Nhanh chóng sửa sang xong, anh mới đi về phía nhà Nhạc Ngưỡng.
Suốt dọc đường, anh đều nhớ lại hình ảnh tối hôm qua.
Trước khi vào nhà Nhạc Ngưỡng, anh hít thở sâu một hơi, sắc mặt ổn định rồi mới nhấn chuông cửa. Lúc này bố mẹ Nhạc Ngưỡng đang đoán già đoán non, vì cả ngày nay Nhạc Ngưỡng đều trầm tĩnh, vừa về đến nhà đã vào phòng khóa cửa lại, bọn họ nói gì cũng không có phản ứng.
Nhìn thấy tình trạng này, Nhạc Thừa Du không thể không hỏi: “Mẹ con bà lại cãi nhau đấy à?”
Lộ Tĩnh Chi nhíu mày, phản bác lại theo bản năng: “Tôi không có cãi nhau gì với nó đâu đấy, hình như là có mâu thuẫn gì đấy với Bạc Viễn, còn không cho tôi nhắc đến thằng bé nữa.”
Nhạc Thừa Du suy nghĩ kĩ càng một hồi, đang định mở miệng thì tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Tĩnh Chi đi ra mở cửa, nhìn thấy Trần Bạc Viễn, gương mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Viễn Viễn đấy à, con có chuyện gì vậy? Đúng lúc chú dì đang định nấu cơm đây, con ở nhà dì ăn cơm luôn đi, mau đi gọi bố con qua đây luôn.”
Trần Bạc Viễn cười, lịch sự lại khách khí nỏi: “Dì, con đến để mời mọi người qua nhà con ăn cơm, bố con nói là để Nhạc Ngưỡng đổi gió, định là chút nữa đặc biệt làm hai món cô ấy thích ăn nên bảo con qua gọi mọi người sang ăn cơm.”
Lộ Tĩnh Chi vừa nghe xong liền vẫy tay nói: “Lão Trần không tiện nấu cơm, chú dì nấu là được rồi, đừng khách sáo, đừng có khác sáo, vào đây đi.”
“Dì à, không có gì đáng ngại cả, từ khi Nhạc Ngưỡng nhập viện bố con vẫn luôn nhắc đến cô ấy, cô ấy vừa ra viện đã muốn để cô ấy ăn chút đồ ăn ngon rồi. Tâm ý này dù sao cũng mong mọi người nhận lấy.”
Nhạc Thừa Du cũng từ bên cạnh đi đến, nụ cười hiền từ trên gương mặt cũng phụ họa một tiếng: “Nếu đã như vậy, chút nữa bọn chú qua giúp một tay, đến nhà cháu ăn cơm.”
Trần Bạc Viễn gật gật đầu, lúc nói chuyện ánh mắt có rơi xuống bên trong phòng khách, không thấy Nhạc Ngưỡng đâu bèn hỏi Lộ Tĩnh Chi: “Dì ơi, Ngưỡng Ngưỡng đâu rồi?”
Lộ Tĩnh Chi chỉ vào phòng Nhạc Ngưỡng nói: “Cũng không biết nha đầu này có chuyện gì nữa, vừa về đến nhà đã vào trong phòng rồi, cũng sắp ba mươi đến rồi mà vẫn còn giống đứa trẻ mười mấy tuổi vậy, đợi chút nữa chú dì và Ngưỡng Ngưỡng qua đó nha.”
Tất nhiên Trần Bạc Viễn biết tại sao Nhạc Ngưỡng lại như vậy, ở trong tình huống này, anh đành gật đầu với Lộ Tĩnh Chi, nói rằng mình đi mua thức ăn trước.
Lộ Tĩnh Chi biết rằng nếu chỉ có Trần Bạc Viễn và ông Trần nầu cơm thì chắc chắn sẽ gặp khó khắn, vì vậy bà cũng ở nhà không lâu liền qua đó giúp một tay, thuận tiện dặn Nhạc Thừa Du một tiếng: “Chút nữa ông gọi Nhạc Ngưỡng qua đó, còn có Nhạc Nho nữa, ông nhớ gọi cho nó, hỏi nó xem có về không. Cái thằng nhóc này lúc thì bảo sẽ về nhà, lúc lại nói phải tăng ca, cũng chẳng biết có về không nữa! Nếu muốn về bảo nó chuẩn bị một chút.”
Trước những lời lải nhải của vợ, Nhạc Thừa Du liên tục gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, bà mau đi đi.”
Vốn dĩ ông tưởng rằng hai chuyện này đều có thể dễ dàng giải quyết, nhưng khi ông đang định gọi Nhạc Ngưỡng dậy ăn cơm thì đã gặp vấn đề khó khăn rồi, bởi vì dù ông có gọi thế nào, Nhạc Ngưỡng từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một câu: “Bố, con không đi đâu, bố bảo với ông Trần là con thấy không khỏe nên không muốn ăn cơm, đợi con có thời gian sẽ qua đó làm một bữa thịnh soạn để đền tội!”
Vừa nghe Nhạc Thừa Du đã biết con gái mình không phải vì do vấn đề sức khỏe, vì thế đổi giọng khuyên cô vào câu: “Lão Trần cũng đã nói như vậy rồi, con cứ qua xem xem, nếu không lão Trần sẽ cứ trông mong đấy. Hơn nữa Viễn Viễn cũng đã đến tận nhà mời chúng ta qua đó, mẹ con cũng đã đồng ý rồi, nếu giờ con không đi bà ấy chắc chắn sẽ không vui.”
“Con không đi đâu.”
Không cần biết là Nhạc Thừa Du nói như thế nào, dù sao Nhạc Ngưỡng vẫn chỉ có một câu ấy, mười con bò cũng không kéo nổi cô.
Ở trước mặt con gái, ông thực sự khuyên không nổi rồi, cuối cùng vừa đi vừa gọi cho Nhạc Nho, nhưng Nhạc Nho cũng không nhận điện thoại, làm ông tức đến độ cả người bốc khói luôn rồi.
Lúc đến nhà họ Trần, Lộ Tĩnh Chi đang bận rộn trong bếp, lão Trần vừa thái rau vừa nói chuyện với Lộ Tĩnh Chi, nhìn thấy ông đến liền nhìn sang bên cạnh, nhưng lão Trần không thấy bóng dáng Nhạc Ngưỡng đâu: “Ấy? Ngưỡng Ngưỡng đâu?”
Nhạc Thừa Du ngại ngùng nếu nói Nhạc Ngưỡng không đến, chỉ tìm một lý do: “Vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, chút nữa nó sẽ qua.”
Ngay sau đó liền nháy mắt với Lộ Tĩnh Chi một cái, Lộ Tĩnh Chi lập tức hiểu ra, khẳng định là Nhạc Ngưỡng đã từ chối rồi, thế rồi ánh mắt trầm xuống, bà đưa cái thìa canh cho Nhạc Thừa Du, bản thân lau tay xong rồi nói muốn về nhà lấy gia vị rồi lại qua.
Nhưng giữa đường thì gặp Trần Bạc Viễn vừa đi mua rau về.
Trần Bạc Viễn nhìn sắc mặt Lộ Tĩnh Chi không tốt, đại khái cũng đoán được là chuyện gì rồi, vì thế thử hỏi Lộ Tĩnh Chi một tiếng: “Dì, Ngưỡng Ngưỡng đã qua chưa?”
Lộ Tĩnh Chi ngượng ngùng cười: “Bây giờ dì đang đi gọi con bé đây.”
“Để con đi cho.”
Trần Bạc Viễn đột nhiên mở miệng, Lộ Tĩnh Chi nghe thấy lời này, nhìn anh một cái, trong lòng nghĩ ngợi rồi gật đầu đáp ứng, tiện tay cầm lấy túi rau trên tay Trần Bạc Viễn: “Được thôi, Viễn Viễn con qua gọi con bé giúp dì nha.”
Bà nghĩ vấn đề giữa hai người bọn họ vẫn là nên gặp mặt giải quyết sẽ tốt hơn, Trần Bạc Viễn đã chủ động, chắc chắn là thằng bé đã có dự tính riêng rồi.
Trần Bạc Viễn đi thẳng đến nhà Nhạc Ngưỡng, khi anh gõ cửa phòng ngủ, Nhạc Ngưỡng vẫn tưởng rằng Nhạc Thừa Du lại đến gọi cô, cô trực tiếp từ chiếc ghế đứng dậy rồi kéo mở cửa: “Bố, con đã nói là con không đi rồi mà! Sao bố…”
Nhưng lời của cô còn chưa nói xong đã nhìn thấy Trần Bạc Viễn đứng ở trước mặt, gương mặt bình tĩnh mang theo vài phần ôn hòa. Ánh mắt của cô rơi xuống vết thương trên môi anh, trong lòng đột nhiên xao động, một loại cảm xúc kì lạ dâng lên, cô tỏ ý muốn đóng cửa, nhưng không ngờ Trần Bạc Viễn đã nhanh tay trực tiếp chặn cánh cửa, ngăn không cho cô đóng lại.
Nhạc Ngưỡng dùng thêm lực, nhưng cánh cửa kia vẫn chẳng hề động đậy.
Lời của tác giả: Hôm nay tôi viết gấp chương này, bởi vì sổ ghi chép sáng nay đã ngấm nước mất rồi….
Vì vậy tạm thời chưa có phần tiếp theo, đợi hai ba ngày sau sổ khô rồi xem tình trạng như thế nào, rồi lúc đó tôi sẽ đền bù cho mọi người. Hai ngày tới các bạn nhỏ của tôi không cần phải đợi nữa, tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện cho quyển sổ của tôi không có mệnh hệ gì! Đợi khô rồi tôi sẽ viết tiếp để đền bù.