- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
Bạn đang đọc truyện Phát Súng Tình Yêu của tác giả Thập Tam Xuân Hạ. Cả đời này có một chuyện mà Nhạc Ngưỡng tuyệt không hối hận, chính là khi mười bốn tuổi, cô nói rằng sau này mình phải làm vợ Trần Bạc Viễn.
Trên người Trần Bạc Viễn là bộ quân trang chỉnh tề, cả người đều là hơi thở nghiêm nghị chính khí, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ôn hòa, dịu dàng khó tả.
Câu mà anh nói nhiều nhất với Nhạc Ngưỡng chính là:
“Trẻ con thì biết cái gì mà suốt ngày lấy với không lấy.”
Nhiều năm sau, Nhạc Ngưỡng được gả cho Trần Bạc Viễn như ý nguyện.
Cô cứ mở miệng là lại ngọt ngào gọi anh một tiếng “Chồng yêu”.
Gọi đến nỗi cuối cùng anh cũng phải tin là thật.
•••
Trần Bạc Viễn vẫn luôn cất giấu một bí mật khó nói ở trong lòng.
Thời niên thiếu, anh từng hôn trộm một cô gái nhỏ dưới tàng cây long não.
Mà cô gái nhỏ ấy chính là người mà anh luôn coi như em gái.
Trên người Trần Bạc Viễn là bộ quân trang chỉnh tề, cả người đều là hơi thở nghiêm nghị chính khí, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ôn hòa, dịu dàng khó tả.
Câu mà anh nói nhiều nhất với Nhạc Ngưỡng chính là:
“Trẻ con thì biết cái gì mà suốt ngày lấy với không lấy.”
Nhiều năm sau, Nhạc Ngưỡng được gả cho Trần Bạc Viễn như ý nguyện.
Cô cứ mở miệng là lại ngọt ngào gọi anh một tiếng “Chồng yêu”.
Gọi đến nỗi cuối cùng anh cũng phải tin là thật.
•••
Trần Bạc Viễn vẫn luôn cất giấu một bí mật khó nói ở trong lòng.
Thời niên thiếu, anh từng hôn trộm một cô gái nhỏ dưới tàng cây long não.
Mà cô gái nhỏ ấy chính là người mà anh luôn coi như em gái.