Chương 39

Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Đến giờ nghỉ trưa, Nhạc Ngưỡng vừa vặn xử lý xong nhiệm vụ cuối cùng, cùng Tiểu Từ lái xe trở về đơn vị.


Vốn dĩ hôm nay cô trực ca đêm nên ban ngày có thể nghỉ ngơi một chút. Nhạc Ngưỡng hiện tại chỉ có thể về sở, do không có thời gian nghỉ ngơi nên Tiểu Từ cũng buồn ngủ như cô.
Vừa về đến sở cô liền nằm gục lên bàn làm việc.


Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy một hộp cơm giữ nhiệt ở trên bàn. Đôi mắt vẫn còn mơ màng vì chưa tỉnh ngủ, đang định mở miệng hỏi, Tiểu Từ đột nhiên chạy tới, cả người chua xót như ngậm một quả chanh: “Chị Ngưỡng Ngưỡng, bạn trai chị vừa mới đích thân đưa tới đây, anh ấy còn dặn bọn em nhất định phải nhắc chị ăn hết.”


Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Nhạc Ngưỡng không che giấu nổi, nhất là qua đôi mắt thâm thúy của Tiểu Từ, trong lòng thì ngượng ngùng, nhưng lại muốn khoe khoang.
Ngay khi cô vừa mở nắp, một khuôn mặt quen thuộc bước vào.
“Ngưỡng Ngưỡng.”


Nhạc Ngưỡng ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động, phát hiện người tới thật sự là Tôn Lãm. Lúc này, ánh mắt của Tôn Lãm rơi vào hộp cơm trên bàn Nhạc Dương, sau đó cười lắc hộp cơm trong tay: “Hình như tôi đã mang thừa.”


Những người khác nhìn thấy tình huống này đều thấy có gì đó kì quái, Tiểu Từ khẽ động lông mày, dịch dịch đến đứng ở máy in bên cạnh Tống Dịch, khẽ nói với âm lượng mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Người đàn ông này chính là người đang theo đuổi chị Nhạc Ngưỡng?”


available on google playdownload on app store


Tống Dịch nghe vậy, khẽ nhướng mi, liếc cô một cái.
Lúc này Nhạc Ngưỡng hết sức kinh ngạc, xem tình hình này có lẽ Tôn Lãm là tự mình mang đồ ăn đến, đây là giao đồ ăn sao? Cô cười ngượng ngùng không hiểu.


Chỉ thấy Tôn Lãm đặt hộp cơm lên chỗ bàn làm việc của cô, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe mẹ cậu nói rằng hôm qua cậu tăng ca đến tận bây giờ. Chắc rất vất vả, nên tôi mang cho cậu ít đồ ăn, có các món ăn do mẹ tôi làm. Tuy cậu đã có rồi, nhưng cậu cũng có thể thử qua. “


Mặc dù Tôn Lãm không nói gì khác, nhưng Nhạc Ngưỡng vẫn cảm thấy được điều gì đó.
Đang nghĩ tới đây, Tôn Lãm định chuẩn bị rời đi, Nhạc Ngưỡng liền chạy theo, gọi lại: “Tôn Lãm.”
Tôn Lãm quay đầu lại, dừng bước chân.


Nhạc Ngưỡng dừng một chút, không biết mở miệng như nào mới tốt, cô có thể nhìn ra Tôn Lãm tựa hồ đối với cô giống như còn có ý khác, cái chính là cậu ta không nói ra, Nhạc Ngưỡng sợ là lại tự mình ảo tưởng thì rất xấu hổ?


Vì vậy cô quyết định làm rõ trước, kẻo suy nghĩ nhiều sẽ không hay.
Cho nên cô lắc đầu cười cười: “Cảm ơn cậu, còn cố ý đưa cơm đến đây cho tôi.”


Có đôi khi giữa người với người chỉ cần cảm nhận qua bầu không khí nói chuyện là có thể hiểu mà không cần lời nói, giống như bây giờ, cho dù Nhạc Ngưỡng không có nói gì, nhưng Tôn Lãm vẫn cảm nhận được.


Vì vậy, anh đến gần Nhạc Ngưỡng một chút và nghiêm túc nói với cô: “Nhạc Ngưỡng, mặc dù nói ra những điều này ở đây có hơi quá vội vàng, nhưng tôi vẫn muốn nói rõ với cậu. Nếu có thể, tôi mong cậu cho tôi thêm một cơ hội khác. Tất nhiên, bây giờ cậu không thích tôi cũng không sao. Tôi tin rằng tình cảm có thể được vun đắp từ từ, hơn nữa tôi thực sự thích cậu. “


Nghe vậy, trái tim Nhạc Ngưỡng bỗng đập nhanh một nhịp, khóe miệng nở một nụ cười xấu hổ, do dự một lúc, cô quyết định nói rõ với Tôn Lãm: “Thật ra tôi không có gạt cậu, tôi đã có bạn trai rồi. Chỉ là chúng tôi vừa mới xác nhận mối quan hệ. “


Tôn Lãm hơi giật mình sửng sốt, nhưng rồi lập tức khôi phục vẻ mặt ban đầu: “Cậu…đã có bạn trai rồi sao? Vậy thì…xin lỗi.”
“Không sao, người nên cảm thấy có lỗi là tôi, đã làm phụ tâm ý của cậu rồi.”


“Tình cảm không có gì sai. Thích là thích, không thích thì không thể miễn cưỡng. Chắc cậu cũng đang rất bận, cho nên tôi không quấy rầy nữa.”
Tôn Lãm khóe miệng khẽ cười, nhìn cô một cái rồi quay đầu lên xe.
Nhạc Ngưỡng nhìn theo Tôn Lãm rời đi, trong lòng như trút được một gánh nặng.


Lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, là điện thoại của Lộ Tĩnh Chi, vừa nhấc máy, bên kia đã nóng lòng hỏi: ” Ngưỡng Ngưỡng, Tiểu Lãm gửi đồ ăn cho con. Con có thấy cậu ấy không?”
Nhạc Ngưỡng hiểu ra, bất lực nói với mẹ: “Mẹ, Tôn Lãm hiện tại đã đi rồi.”


“Đã đi rồi ư? Con cũng không giữ cậu ấy lại nói vài câu sao? Mẹ nói này, Tiểu Lãm thật sự không tệ, đối với con cũng rất tốt, lần này mẹ có thể nhìn ra, nó nhất định là nghiêm túc với con. Con hãy cho cậu ấy một cơ hội, hai đứa thử xem sao! Viễn Viễn nói đúng, trai chưa cưới gái chưa gả, đương nhiên có thể thử xem.”


Nghe được hai từ Viễn Viễn này, Nhạc Ngưỡng lập tức mở to hai mắt: “Trần Bạc Viễn ở nhà chúng ta sao?!”
Lộ Tĩnh Chi không phản bác nói: “Đúng vậy, hôm nay Bạc Viễn mua một chiếc bồn ngâm chân cho ông Trần, nhân tiện cũng mua luôn cho chúng ta một cái. Cũng không tệ nha.”


Nói cách khác, Tôn Lãm tận tay đưa cơm cho cô, anh cũng biết.
Nhạc Ngưỡng trong lúc nhất thời thật sự không biết nói như thế nào, bất quá cũng tự trách mình, cô và Trần Bạc Viễn quan hệ một ngày không công khai, một ngày đều có khả năng gặp những chuyện như vậy.


Nhạc Ngưỡng nắm chặt tay, ở trong lòng hạ quyết tâm.
Nhưng hiện tại cô không muốn nói rõ quan hệ giữa bọn họ qua điện thoại, chuyện này nhất thời sẽ không rõ ràng, cho nên cô phải tìm một thời điểm thích hợp để giải thích cho người lớn.


Vì vậy Nhạc Ngưỡng cũng không nói nhiều, cúp điện thoại rồi bắt đầu quay lại làm việc.
Lúc cô kết thúc ca làm việc và rời khỏi đơn vị đã là chín giờ rưỡi tối.


Cô định gọi điện nói chuyện với Trần Bạc Viễn một lúc rồi bắt taxi về nhà, không ngờ vừa bước ra khỏi sân của đơn vị, bên cạnh đã có tiếng còi xe vang lên.


Nhạc Ngưỡng vô thức nhìn qua, thấy chiếc xe việt dã của Trần Bạc Viễn đang đậu dưới tán cây tường vi ở góc tường, vì vậy cô vui vẻ chạy tới, lên xe ngạc nhiên hỏi anh: ” Trần Bạc Viễn, sao lại ở đây? Anh đến lâu chưa? Sao không nói trước với em một tiếng? “


Cô còn tưởng rằng Trần Bạc Viễn đang ở nhà.
Trần Bạc Viễn nhìn cô, cũng không lái xe đi ngay mà đem ánh mắt dừng lại ở hai hộp cơm giữ nhiệt mà Nhạc Ngưỡng cầm trên tay.
Một cái là của Trần Bạc Viễn, một cái là của Tôn Lãm.


Nhạc Ngưỡng thấy thế, nhanh chóng nhận ra anh đang suy nghĩ gì, liền cười đầy ẩn ý, định đổi chủ đề: “Chiều nay anh ở nhà em sao?”


Trần Bạc Viễn ôn hòa lắc đầu, vươn tay cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt của Tôn Lãm, ném vào ghế sau xe, sau đó nhét hộp cơm giữ nhiệt của mình vào tay Nhạc Ngưỡng, nhìn cô chằm chằm, anh nói từng chữ: “Chưa đến được bao lâu, vừa vặn nghe được dì nói Tôn Lãm đã mang cơm đến cho em.”


Không biết vì sao, Nhạc Ngưỡng trong lòng hoảng hốt, nhưng lại có vài phần vui mừng.
Cô cẩn thận nhìn biểu cảm của Trần Bạc Viễn, trong không khí dường như tràn ngập mùi vị dấm chua, cô không nhịn được mà cười hỏi anh: ” Trần Bạc Viễn, anh ghen à?”


Trần Bạc Viễn bị nhìn thấu tâm can, nhanh chóng ngoảnh mặt đi, nhìn ra cửa sổ bên trái, cười che giấu: “Không có, không có gì.”
Bộ dạng của anh càng kích thích sự tò mò của Nhạc Ngưỡng, cô hơi nghiêng người đối mặt với anh: “Có thật không?”


Giữa lúc trêu đùa náo nhiệt, Nhạc Ngưỡng bị mất trọng tâm, nửa người ngã nhào lên người Trần Bạc Viễn, bàn tay rộng lớn của anh liền đỡ lấy lưng cô, không khí ái muội khó giải thích nhanh chóng lan khắp không gian chật hẹp. Nhạc Ngưỡng nhìn khuôn mặt của Trần Bạc Viễn gần trong gang tấc, không tự chủ nuốt nước bọt.


Trái tim Trần Bạc Viễn đột nhiên như có một luồng điện cực lớn, ấm áp chạy qua, trong giây tiếp theo anh đỡ lấy gáy Nhạc Ngưỡng, hơi dùng lực kéo cô lại gần mình, ngay sau đó liền tiến về phía trước, đặt lên môi cô một nụ hôn.


Trước khi rời khỏi đơn vị, Nhạc Ngưỡng đã ăn một viên kẹo vị quýt của Tiểu Từ cho, lúc này mùi chua chua ngọt ngọt tràn ngập khoang miệng, theo dấu vết của anh tràn vào.
Cuối cùng, Bạc Viễn ɭϊếʍƈ môi, thích thú không giải thích được, nhếch miệng cười nói với Nhạc Ngưỡng: “Ngọt thật.”


Không chỉ có kẹo mới ngọt mà người cũng rất ngọt.
Điều này khiến Trần Bạc Viễn lập tức nhớ lại trước kia Nhạc Ngưỡng thường hay ăn kem vani trong phòng ngủ của anh.


Vào buổi trưa mùa hè nóng nực, anh mang chiếc quạt điện duy nhất trong nhà từ phòng của ông Trần, nhưng Nhạc Ngưỡng đang ngồi học trên bàn vẫn kêu nóng. Cho đến khi Trần Bạc Viễn lấy một que kem vani từ trong tủ lạnh đưa cho cô, cái nóng mới giảm đi một chút.


Lúc đó, Trần Bạc Viễn đang dựa vào tủ sách bên cạnh, tận tình giúp Nhạc Ngưỡng học bài, còn Nhạc Ngưỡng không chút để ý chỉ tập trung ăn kem, trời nóng kem bị chảy, nước kem chảy qua kẽ ngón tay của cô.


Vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Bạc Viễn bỗng có ý nghĩ xấu, và cứ thế sự bồng bột của cậu thiếu niên trẻ tuổi trỗi dậy như vậy!
Anh tự xấu hổ về bản thân, thậm chí quên cả giảng bài.


Nhạc Ngưỡng cho rằng anh thèm ăn kem của cô nên đưa cây kem đang ăn dở tới trước mặt anh, tùy tiện dò hỏi: “Anh Bạc Viễn, anh có muốn ăn một miếng không? Rất ngon đó.”
Trần Bạc Viễn căng thẳng nắm chặt tay, ma xui quỷ khiến thế nào cắn một miếng.


Mùi hương vani mềm mại, tràn ngập khoang miệng trong chốc lát, rõ ràng là một món giải nhiệt, nhưng nó lại trở thành thủ phạm thổi bùng lên ngọn lửa trong cơ thể anh…Giống như bây giờ, Trần Bạc Viễn, người bình tĩnh và tự chủ, lại không kiềm chế được vì một viên kẹo.


Nhạc Ngưỡng đang nửa nằm trên người anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể anh, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, vẻ mặt rất xấu hổ, liếc Trần Bạc Viễn một cái, ngây ngốc hỏi một câu: ” Trần…… Trần Bạc Viễn, chúng ta nên làm gì bây giờ? “


Hỏi xong cô liền hối hận.
Còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở trong xe hành sự sao?
Nhạc Ngưỡng ảo não, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho đỡ mất mặt!
Trần Bạc Viễn sờ sờ mũi, điều chỉnh lại dáng ngồi, hơi hơi mỉm cười: “Không có gì, anh đưa em về nhà.”


“Chờ đã…hay là…tối nay em không về nhà nữa?”
Trần Bạc Viễn sắc mặt cứng đờ vài phần, không khí lại ngưng trệ.
Sau một lúc bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nghiêng người trước mặt Nhạc Ngưỡng, cố ý hạ giọng hỏi cô: “Em đang gợi ý cho anh sao?”


Nhạc Ngưỡng sắc mặt ửng hồng, theo bản năng muốn phản bác, nhưng bản tính hảo hán lại không muốn chịu thua, cô thu hồi ánh mắt, không chút khách khí mà thản nhiên hỏi: “Anh không muốn sao?”






Truyện liên quan