Chương 43

Sau khi biểu diễn một màn điên cuồng mà oanh liệt cuối cùng trong quán bar ngầm, Nghiêm Hạo Thần cùng Hoàn Á chính thức ký hợp đồng debut. Nghi thức ký hợp đồng đơn giản mà không mất long trọng, ngay cả nữ ca sĩ hạng nhất của Hoàn Á cũng đến cổ động, hấp dẫn không ít ánh mắt của truyền thông. Nơi sân mượn dùng là quảng trường thuộc sở hữu của Hằng Viễn, tổng tài chấp chính trẻ tuổi cùa tập đoàn Hằng Viễn quang minh chính đại xuất hiện tại hội trường, chọn một vị trí không dễ thấy sau lưng đám phóng viên đang giơ máy dài máy ngắn mà ôm tay đứng, lẳng lặng nhìn cậu. Giống như mỗi lần cậu lên sân khấu biểu diễn, ánh mắt của anh luôn chăm chú thản nhiên, Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng như ngày đầu gặp gỡ, vứt cho anh một nụ cười kiêu ngạo: Hãy cứ chờ xem, có một ngày, cái tên Nghiêm Hạo Thần này sẽ nổi tiếng đại giang nam bắc.


So với Thần Tinh, cách làm của Hoàn Á khiêm tốn hơn cũng chắc chắn hơn nhiều. Lẽ ra người mới vừa ký hợp đồng với diện mạo cùng thực lực đều không tầm thường, phải sớm đi hấp thụ ánh đèn sân khấu, nên rèn sắt khi còn nóng đẩy cậu đi mạnh mẽ tuyên truyền mới đúng. Hoàn Á lại làm ngược lại, sau khi ký hợp đồng lập tức đưa Nghiêm Hạo Thần đến trụ sở chính của công ty tiến hành huấn luyện kín trong bốn tháng.


Những tạp chí lá cải hạng ba sôi nổi bàn về việc này, có người đoán Hoàn Á dù sao quy mô cũng không lớn, gần đây dốc lực làm album mới cho vị nữ minh tinh kia không rảnh bận tâm Nghiêm Hạo Thần, than thở Nghiêm Hạo Thần không tìm người mua tốt; có người đoán ngoài Nghiêm Hạo Thần vẻ ngoài ra hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì, trêu chọc Hoàn Á sợ cậu vừa mở miệng sẽ đạp đổ danh tiếng công ty, đành phải đưa đi huấn luyện rồi mới trở ra. Nghiêm Hạo Thần cười trừ, kèo hành lí vào kí túc xá của công ty.


Thẳng thắn mà nói cậu đương nhiên hy vọng sớm lộ diện một chút tạo ra thành tích, nhưng nếu đã ký mình đưa ra ngoài, bắn vào thị trường khai hoả danh tiếng như thế nào cậu liền giao hết cho Hoàn Á, cậu chỉ phụ trách làm tốt âm nhạc của mình, đó cũng là điều mà ba người đều tán đồng buổi chiều hôm ấy. Chẳng qua là bốn tháng, cậu có thể chờ được.


Trên thực tế những gì cậu phải làm trong bốn tháng này cũng vượt qua kì vọng rất nhiều. Huấn luyện kín của Hoàn Á cũng không phải làm cho có, mà là bỏ số tiền lớn thuê danh gia ở các mảng, từ giọng hát, hành vi, vũ đạo đều bắt Nghiêm Hạo Thần tiến hành nghiêm khắc huấn luyện. Chương trình học từ sáng bảy giờ liên tục đến chín giờ tối, sau vài tuần, lại có thể cứng rắn điều chỉnh lịch làm việc nghỉ ngơi ngày đêm lẫn lộn của Nghiêm Hạo Thần.


Danh gia có chỗ độc đáo của danh gia, giống nhau nhất chính là xoi mói hơn người bình thường nhiều lắm. Nghiêm Hạo Thần tự nhận là ở các mặt từ giọng hát đến vũ đạo cũng không tệ, từ khi bắt đầu chơi nhạc đã gặt hái được rất nhiều lời khen, tới tay danh gia, lại thường xuyên bị chê tan tác tơi bời, thậm chí ngay cả lớn lên xinh đẹp cũng thành lí do bị mắng:


available on google playdownload on app store


“Đừng tưởng rằng bộ dáng cậu xinh đẹp, thì không cần cố gắng!”


Tính cách của cậu trước giờ đều không phải loại cúi đầu nhẫn nhịn, có đôi khi kiêu ngạo bốc lên, rất muốn cứ như vậy quăng đàn ghi-ta đi, trở lại giới âm nhạc ngầm. Ít nhất ở đó, không có những người được gọi là chuyên gia mắt cao hơn đầu này chỉ ba nói bốn với cậu, giống như từ khắc tay cậu chạm vào đàn ghi-ta trở đi, thì toàn thân đều là sai lầm.


Nhưng cậu vẫn là nhịn xuống. Khi sắp nhịn không được, Nghiêm Hạo Thần thỉnh thoàng sẽ nhớ tới người đàn ông dẫn cậu đi ngắm biển kia. Nhớ tới người kia cùng cậu sóng vai ngồi trên mặt cát, ánh mắt thâm thúy im lặng nhìn mặt biển xám xịt, kể về quá khứ chật vật của mình. Người đàn ông kia khi vừa tiếp nhận Hằng Viễn không lớn hơn cậu hiện tại bao nhiêu, không biết đối mặt với mọi người nghi ngờ cùng không ủng hộ, anh đã ứng phó thế nào? Theo anh nói thì lái xe chạy đến bờ biển la to là thông suốt? Anh luôn giữ hình tượng nghiêm túc đứng đắn tây trang thẳng thớm, thật đúng là tưởng tượng không được.


Nghĩ như vậy Nghiêm Hạo Thần luôn nhịn không được cười khẽ, giống như những chuyện khó có thể chịu được này cũng có thể nhẫn nhịn. Hoắc Kiếm có thể, sao cậu lại không thể?


Bốn tháng thấm thoắt trôi qua, khi Nghiêm Hạo Thần ra khỏi trụ sở Hoàn Á thậm chí có một loại ảo giác như được ra tù. Nghênh đón cậu chính là ánh mắt trời sáng lạn nơi ngã tư đường, còn có một bó bách hợp màu trắng còn sáng lạn hơn.






Truyện liên quan