Chương 44

Nghiêm Hạo Thần mệt mỏi nhếch miệng với đường cong gương mặt rõ ràng sau hoa bách hợp kia:
“Cho dù không có bó hoa này, em cũng đã đủ giống người ra tù.”
Hoắc Kiếm nhướng mi nhẹ nhàng cười, sau lại nghiêm mặt nói:
“Không nên nói lung tung, đây là chúc mừng em học thành nghề.”


Anh hơi hơi ngẩng đầu lên dưới ánh mặt trời, vẻ mặt kiêu ngạo làm cho người ta khắc sâu ấn tượng:
“Em sẽ trở thành một ca sĩ rất xuất sắc”
Bách hợp thuần trắng trong tay dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng rạng rỡ, Nghiêm Hạo Thần đón ánh mắt anh kiên định cười toe:
“Đúng vậy, em sẽ.”


Trở lại nhà trọ, Nghiêm Hạo Thần lần đầu tiên không có ném bó hoa vào thùng rác ở góc cầu thang. Có lẽ là do sau khi cùng anh ăn uống no đủ hóng gió biển nên tâm tình nhẹ nhàng, cậu nhịn không được trong bóng đêm nhếch khoé miệng với bó bách hợp đặt bên cửa sổ kia, chúc mừng học thành nghề sao? Giữ làm kỷ niệm cũng không tệ.


Nhờ lời vàng ý ngọc của Hoắc tổng tài, Nghiêm Hạo Thần phát triển thật thuận buồm xuôi gió. Truyền thông vẫn còn chút ấn tượng với thiếu niên bởi vì chuyện của Kelvin lúc trước mà bị chú ý này, cộng thêm thiếu niên tuấn mỹ này từ diện mạo đến giọng hát đều vô cùng hấp dẫn, tần suất xuất hiện của ba chữ “Nghiêm Hạo Thần” ở giải trí truyền thông càng ngày càng cao, trong lúc nhất thời nhận được rất nhiều sự quan tâm.


Tuy rằng quy mô của Hoàn Á không thể so với Thần Tinh, hoạt động Nghiêm Hạo Thần nhận được cũng ít hơn Kelvin, nhưng sức nặng cũng không nhẹ. Sau khi biểu diễn ở vài chương trình TV cùng radio âm nhạc tương đối có ảnh hưởng, giọng hát của Nghiêm Hạo Thần cùng biểu hiện trên sân khấu sân đều nhận được không ít tán dương của người có thâm niên âm nhạc, cũng tích lũy được độ nổi tiếng nhất định.


Biểu diễn trong trường quay khác với quán bar ngầm, người xem không nhiều lắm, không khí cũng không bốc lửa sôi động như vậy. Nhưng đứng trên sân khấu mà âm thanh và ánh sáng đều chuyên nghiệp hơn rất nhiều, được mấy cái máy quay phim cùng vây quanh, cũng là một loại trải nghiệm tuyệt vời không thể tả. Nghiêm Hạo Thần thích ứng thật sự mau, trước đây là dựa vào phản ứng dưới sân khấu mà điều chỉnh động tác tứ chi cùng thanh âm của mình, bây giờ lại càng nhìn màn ảnh nhiều hơn, sau vài lần lên sân khấu, Nghiêm Hạo Thần rất nhanh liền học được phối hợp máy móc biểu diễn mặt tốt nhất của mình. Ngay cả người đại diện bên cạnh cũng kinh ngạc cảm thán người mới debut mà lên sân khấu biểu hiện kinh nghiệm như vậy cũng không nhiều lắm, lại còn là người mới trẻ tuổi như vậy.


available on google playdownload on app store


Ngoài hưởng thụ sung sướng mà sân khấu chuyên nghiệp mang lại, cũng không phải không có chỗ không quen. Lúc đầu khi đàn hát xong một bài, Nghiêm Hạo Thần luôn không hiểu sao cảm thấy cô đơn, sau đó mới phát hiện ra thiếu cái gì. Không có ánh mắt chăm chú nghiêm túc, luôn tại góc sáng sủa phía trước nhìn chăm chú vào cậu. Cũng không có bó hoa bách hợp trắng noãn, khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống được đưa lên sân khấu. Thực ra là chuyện cực kì dĩ nhiên, một khi trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, biểu diễn sẽ không còn mở cho mọi người ai xem cũng được. Làm sao có thể trông cậy vào Hoắc tổng tài của tập đoàn Hằng Viễn sáng đang làm việc lại phải xuất hiện trong trường quay?


Chỉ là vẫn là khó tránh khỏi cảm thấy không quen. Nghiêm Hạo Thần nghĩ, có lẽ là bởi vì người đàn ông không hiểu âm nhạc lắm kia, là người duy nhất trong những khán giả thật tâm nghe cậu biểu diễn hơn nữa không giữ chút tình cảm nào mà vạch ra khuyết điểm trong đó, cái loại ánh mắt thản nhiên nhưng hết sức chăm chú này, thật sự rất khó làm cho người ta quên. Bất quá âm nhạc chính quy có quy tắc hoạt động khác với âm nhạc ngầm, sau khi đi vào cũng có nhiều thứ cần phải bỏ đi. Không quen một chút như vậy, lại có gì đâu?


Không biết anh về sau có thể hoàn toàn quên mất bộ dáng khi cậu hát hay không, Nghiêm Hạo Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ngũ quan rõ ràng đang gần trong gang tấc kia, hơi hơi nheo mắt phượng. Bộ dáng anh hơi nghiêng mặt dựa vào người cậu rất gợi cảm, anh nhẹ nhàng hôn hôn môi Nghiêm Hạo Thần, thấp giọng hỏi:


“Đang nghĩ gì thế?”


Tuy rằng không tới xem cậu biểu diễn, nhưng hai người vẫn một tuần gặp mặt một lần. Đã không còn phần tới nghe Nghiêm Hạo Thần hát, cũng chỉ còn lại có ăn cơm, đi dạo, ngắm biển, làʍ ȶìиɦ. Như vậy càng giống mối quan hệ Nghiêm Hạo Thần dự đoán khi kí hợp đồng, cũng tốt, cậu sẽ không nhầm lẫn giới hạn của hai người. Anh là người ra tiền, cậu là người bán đứng thân thể bị bao dưỡng, vốn nên là mối quan hệ đơn giản sáng tỏ như thế này.


Trên đỉnh đầu là trần nhà quen thuộc của phòng thương vụ, dưới người là cảm giác mềm mại của giường, Nghiêm Hạo Thần không chút để ý cười cười:
“Không có gì.”
Hoắc Kiếm hơi hơi chống người dậy, cau mày cúi người nhìn cậu:


“Nếu như là tài chính Hoàn Á cung cấp cho em không đủ, anh có thể…”
Nghiêm Hạo Thần nâng cổ lên hôn cậu, che lại câu nói kế tiếp:
“Trên giường không được nói loại chuyện giết phong cảnh này.”


Cậu trước giờ đều là có thể lợi dụng thì ra sức lợi dụng, lúc trước nguyện ý ký hiệp ước với Hoắc Kiếm, chủ ý cũng là muốn dùng thân thể đổi tiền tài, mưu cầu có thể phát triển nhanh hơn. Bây giờ anh chủ động đưa ra có thể cung cấp tài chính cho cậu, cậu hẳn nên sảng khoái mà gật đầu mới đúng, vậy mà bây giờ lại không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cũng không muốn nghe anh đề cập đến tiền. Dù sao không có tiền của anh, dựa vào thực lực của mình, cũng nhất định rất nhanh có thể bùng nổ tên tuổi. Nghiêm Hạo Thần buông tha cho suy nghĩ loạn thành một đống, mặc kệ bản thân chìm đắm trong miệng lưỡi nhiệt tình của anh.


Nụ hôn ẩm ướt dịu dàng từ bên gáy dời đi, đi thẳng đến bên cạnh xương quai xanh. Cảm giác được anh nhẹ nhàng cắn ɭϊếʍƈ, Nghiêm Hạo Thần kháng nghị mà “Ê” một tiếng:
“Sẽ để lại dấu vết đó.”


Da thịt bị cắn càng dùng sức, anh ngẩng đầu khỏi hõm vai cậu, vẻ mặt kia cậu rất quen thuộc, cũng rất lâu không có nhìn thấy, trong âm trầm mang theo chút nghiến răng nghiến lợi oán hận:
“Nếu em mặc quần áo bình thường thì sẽ không.”
A? Có ý gì? Nghiêm Hạo Thần khiêu khích nhướng mắt phượng nhìn anh:


“Em vẫn đều ăn mặc rất bình thường.”
Anh không chút nào yếu thế mà trừng lại:
“Mấy bộ quần áo diễn của em, không phải lộ ngực thì là lộ đùi, cái đó mà bình thường à?”


Chỉ là quần đùi và áo cổ V mà thôi, bất quá trọng điểm không ở chỗ này, Nghiêm Hạo Thần nhướng mi:
“Anh có xem em biểu diễn?”
“Đương nhiên, cái nào anh cũng lưu trong máy.”
Tâm tình mới vừa rồi còn có chút lo lắng lập tức trở nên sung sướng, Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe môi:


“Vậy anh cảm thấy biểu hiện của em thế nào?”
“Hát rất tốt, hiệu ứng âm thanh tốt hơn nhiều so với lúc trước nghe em hát trong quán bar.”
Khoé môi Nghiêm Hạo Thần nhếch càng cao hơn một chút, anh sau đó còn nói:


“Bất quá quần áo rất không ổn. Không cài nút được thì mua cái nào to to ấy, hở hang như vậy cái gì cũng thấy được.”
Chậc, người này ghen sao lại ngây thơ như đứa nhỏ vậy? Nghiêm Hạo Thần nghe thấy tiếng mình nghiến răng nghiến lợi:


“Người.ta.thiết.kế.như.vậy.đó. Hơn nữa, em không phải phụ nữ, cho dù bị thấy được cũng… A!”


Điểm trước ngực bị trừng phạt mà hung hăng cắn một cái. Hoắc đại tổng tài hoá ngây thơ hoàn toàn đoạn tuyệt nói chuyện với cậu, bắt đầu dùng cả tay và miệng tạo ra càng nhiều dấu vết trên người cậu. Quên đi, tuỳ anh vậy, Nghiêm Hạo Thần phát ra một tiếng rên rỉ mờ ám, vươn chân dài câu lấy thắt lưng anh.






Truyện liên quan