Chương 61: Ôn nhu thiện lương

“......” Người này tựa hồ không có chút ý chột dạ nào.


Lục Diêu thật sự không hiểu lối suy nghĩ của đối phương, về mọi góc độ. Vì cái gì rõ ràng xóa đi trí nhớ của mình, nhìn qua lại như đang chờ mình nhớ lại? Trên thực tế chính hắn cũng đang mâu thuẫn, lý trí rất muốn tìm được đáp án, nhưng trực giác lại luôn nói rằng, đáp án có thể so với trong tưởng tượng còn càng thêm khó chấp nhận.


Hắn không thể không cảm thán thứ tâm tình thần kỳ này, nhất là khi bỗng nhiên biết được chuyện gây sốc như vậy, mình thế nào lại không cảm thấy đang gặp rắc rối.


“Quậy đủ rồi thì đứng lên, tuy rằng không rõ lắm hình thức ở chung của chúng ta trước kia, nhưng đáng tiếc ta hoàn toàn cảm thấy áp bách.” Đứng lên, Lục Diêu mặc kệ bàn tay Lục Dật Văn vẫn vuốt ve trên người mình, lách người khỏi ghế, thảnh thơi vỗ vỗ đầu đối phương, “Vô dụng như vậy đừng có đốt lửa.” Lời này ý rõ ràng là y động thủ động cước với người khác, mà ngược lại chính mình lại hưng phấn trước.


Đến giờ không sai biệt lắm có thể tổng kết ra, đại khái là cha mình là mục tiêu nhiệm vụ…… Lực nhẫn nại bằng 0, giá trị vũ lực không biết nhưng hẳn sẽ không quá thấp, tự kỷ nghiêm trọng, chỉ số tiết tháo là số âm, cộng thêm mặt người dạ thú.


“Hiện tại có thể giải thích một chút tình huống thế giới này không, cùng với việc vì sao người nơi này lại sợ ngươi như vậy?” Đứng thẳng hơi dựa vào đàn dương cầm, Lục Diêu thoáng ngáp một cái, bên khóe mắt tràn ra giọt lệ, hỏi.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng vừa bị cho một đánh giá vô dụng, nhưng Lục Dật Văn cũng không để tâm chút nào, người không rõ chân tướng có lẽ sẽ nghĩ tính y rất tốt, “Tình huống nơi này rất đơn giản, chỉ là thế giới bình thường bị tang thi bệnh độc xâm hại mà thôi, bởi vì nếu bị ta đuổi ra khỏi nơi này, không bị bệnh độc đồng hóa thành quái vật thì cũng bị ăn thịt luôn, không có kết cục khác, cho nên tất cả mọi người đều thực ngoan.” Lục Dật Văn hiển nhiên không hứng thú với đề tài này, có lẽ với y mà nói đây chỉ là chuyện râu ria, “Vốn ta không tính cho đám người đó vào đây, thế nhưng trang bị hệ thống dọn phòng tự động thực phiền toái, cho nên mới cho bọn họ vào tị nạn.” Ngụ ý chính là y coi những kẻ ở đây là người hầu quét tước phòng.


“Đừng có làm bộ chính nhân quân tử khi nói những lời ấy. Ngươi không lo lắng sẽ bị vài kẻ mưu đồ gây rối liên hợp giết ch.ết sao?” Vừa mới hỏi ra miệng, Lục Diêu liền phát hiện câu này thực vô nghĩa, “Cũng đúng, dù sao ngươi cũng không phải người bình thường.”


Nghe hắn nói như vậy, Lục Dật Văn lại đồng ý mà gật đầu, “Ân, ta không có khả năng bị những kẻ đó giết, tuy rằng bọn chúng quả thực hy vọng ta ch.ết. Thế nhưng cũng chỉ là vì lực lượng chênh lệch, nếu bị trọng thương ta cũng sẽ ch.ết.”


Lục Dật Văn luôn thích mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chăm chú vào Lục Diêu, tầm mắt kia cũng không phải khiến kẻ khác khó có thể chịu được, nhưng Lục Diêu vẫn cảm thấy bị nhìn như vậy thật sự không được tự nhiên, vì thế liền vươn tay che khuất hai mắt đối phương, “Bất ngờ đấy, ta còn nghĩ ngươi rất biết thu mua lòng người.”


Thoải mái mà cười, Lục Dật Văn mặc cho tay Lục Diêu che trước mắt mình, chớp mắt nhìn, Lục Diêu liền cảm giác được hàng mi thật dài của đối phương khẽ quét qua lòng bàn tay mình, “Quả thật là như vậy, Diêu Diêu quả nhiên vẫn thực hiểu ta. Muốn nắm suy nghĩ của kẻ khác trong tay rất đơn giản, nhưng lúc không nhìn thấy Diêu Diêu ta lại không có tâm tình làm người tốt, chỉ có thể ủy khuất bọn họ.”


“Vậy ngươi thu lưu bao nhiêu người?”
“Ân...... Nhớ không rõ, đại khái có mấy vạn đi.”


Tay Lục Diêu vốn đang chắn hờ trước mắt Lục Dật Văn đột nhiên ‘ba’ một tiếng vỗ một phát lên trán đối phương, xoay người bước dài không chút do dự rời khỏi phòng này —— hắn nghĩ có cần tìm một tờ giấy dán lên người mình, viết lên đó “Không quen tên bệnh thần kinh kia”. Người chuyện bé xé ra to có rất nhiều, nhưng hắn lần đầu tiên thấy người kéo mấy vạn người tới nhà mình để quét tước vệ sinh.


“Đau quá, Diêu Diêu con giận sao?” Xoa xoa chỗ bị đánh, Lục Dật Văn vội vàng đứng dậy đuổi theo Lục Diêu, đi theo phía sau thấy hắn một câu cũng không nói, cũng đành yên lặng đi theo.


Kỳ thật Lục Diêu không hề giận, chẳng qua không thể lý giải được hành vi của y, lúc này thấy đối phương không nói lời nào tự nhiên cũng vui vẻ mà thanh tĩnh, đi về phía trước là nơi Lục Dật Văn còn chưa kịp dẫn hắn đi, đồng thời trong lòng yên lặng nhớ kỹ lộ tuyến nơi này. Lượng công việc này thực không nhỏ, bởi vì nơi này thật sự quá lớn, hắn quả thực không thể tưởng tượng được kiến trúc như vậy dựng lên kiểu gì.


Lục Diêu vẫn yên lặng đi phía trước đang muốn mở cửa một gian phòng, Lục Dật Văn bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại, “Nơi đó tạm thời không thể đi vào.”
Động tác mở cửa ngừng lại, Lục Diêu hỏi: “Vì sao?”


“Ta nuôi vài thứ trong phòng đó, người lúc trước gặp hẳn là đang muốn đi cho chúng nó ăn, hiện tại chúng nó hẳn rất đói, đi vào sẽ có chút nguy hiểm.” Lục Dật Văn giải thích.


Nghe y nói như vậy, Lục Diêu cũng không có hứng thú vào xem, hắn còn chưa muốn nhìn phải sinh vật lạ hình thù kỳ quái đến nỗi ghê tởm làm ăn uống không ngon, vì thế quyết đoán xoay người, vừa lúc đối mặt với Lục Dật Văn phía sau. Thấy cái trán y còn hồng, trên làn da trắng nõn càng thêm rõ ràng, làm thần sắc hắn hòa hoãn hơn nhiều. Vừa rồi xuống tay tựa hồ hơi nặng, tuy rằng y đáng bị thế……


Chú ý tới tầm mắt của Lục Diêu, Lục Dật Văn liền nâng tay che trán, tươi cười thập phần nhu hòa, “Rất khó coi sao? Để ta tìm vài thứ che đi. Nhưng thực buồn a, bởi vì là dấu vết Diêu Diêu lưu lại, vốn muốn để lâu vài ngày……”


“Vết đỏ như vậy căn bản không lưu được đến một giờ đi.” Vừa rồi hơi chút áy náy chắc chắn là do não mình hỏng.
“Vậy sao, như vậy lần tới cho ta một ít ký hiệu có thể bảo tồn lâu hơn không?” Lục Dật Văn thập phần nghiêm túc đề nghị, nhưng nội dung không hiểu sao lại làm kẻ khác hiểu sai.


“……” Lục Diêu giật mình phát hiện, bản thân đã rời xa cuộc sống bình thường thật lâu.
Lại đi một hồi, Lục Diêu lại dừng bước, nhìn hành lang dài không thấy điểm cuối còn có rất nhiều ngã rẽ, xoay người hỏi một câu: “Ta còn bao nhiêu nơi chưa đến?”


“Nếu đi tất cả trong một lần, đại khái khoảng hai ngày đi, nếu không tính thời gian ăn uống nghỉ ngơi.”
Làm sao mình lại nghĩ nơi này còn có chỗ bình thường chứ ORZ ← đây là hình ảnh nội tâm Lục Diêu giờ phút này.


“Ha hả, để về sau từ từ xem đi, Diêu Diêu hẳn là đói bụng rồi đi? Chúng ta đi ăn một chút gì đó.”


Ngồi ở bàn ăn ấm áp, Lục Diêu chống đầu nhìn về phía người quấn tạp dề bận rộn trong phòng bếp, cảm giác đã muốn ch.ết lặng. Người này ít nhất hẳn nên cởi tây trang ra chứ? Cho dù không cởi, cũng đừng mắc ói đến độ dùng tạp dề phấn hồng đi?


Mùi đồ ăn dần tỏa ra từ phòng bếp, Lục Diêu nhìn nhìn thời gian, phỏng chừng sắp xong rồi, liền đứng dậy tới toilet rửa tay, ánh mắt chạm đến chồng khăn mặt vẫn gấp chỉnh tề đặt một bên, Lục Diêu do dự  một lát, cuối cùng vẫn cầm lấy một cái. Mở tủ lạnh trong nhà ăn lấy chút nước đá, Lục Diêu dùng nước đá ngâm khăn mặt một lát, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Lục Dật Văn, mới cầm khăn mặt vắt nước, mang ra ngoài.


Lục Dật Văn đã ngồi xuống bàn đợi hắn, Lục Diêu tùy ý nhìn lướt qua, trên bàn có sáu, bảy món, tính ra hai người cũng không thể ăn hết. Hơn nữa mỗi một món đều là đồ ăn ưa thích của Lục Diêu, mùi vị tạm thời không biết, nhưng màu sắc và hương vị thì không thể bắt bẻ.


Không biết là bởi thể chất cá nhân hay là hắn xuống tay quá nặng, màu đỏ trên trán Lục Dật Văn vẫn chưa biến mất. Đi qua người Lục Dật Văn, Lục Diêu thuận tay ấn khăn mặt lên trán đối phương, vừa vặn đúng nơi hồng hồng kia.


Theo bản năng nâng tay đè lại khăn mặt trên trán, Lục Dật Văn khi phát hiện khăn mặt lạnh thì sửng sốt, dùng tay rảnh kia cầm hai tay Lục Diêu, sau đó liền nhịn không được nhăn mi, “Tay thực lạnh.”


Lục Diêu không biết nên nói người này không bắt đúng trọng điểm hay lối suy nghĩ nhảy quá nhanh, tâm tình còn một chút áy náy nhất thời tan thành mây khói, có điểm hối hận mình làm điều thừa, “Không muốn thì vứt.”


Lục Dật Văn cười cười, một tay đè lại khăn mặt trên trán, một tay kia cố chấp nắm tay trái Lục Diêu sưởi ấm cho hắn.


“Chỉ là ngâm nước lạnh mà thôi, ngươi không thể nghiêm chỉnh mà ăn cơm sao?” Lục Diêu cũng không hi vọng việc y sẽ thành thật nghe lời, nói xong liền tự cố tự cầm dùng đũa bắt đầu thưởng thức đồ ăn trên bàn. Mùi vị quả không tệ, đều thực hợp khẩu vị của mình.


Mà Lục Dật Văn vẫn lẳng lặng nắm tay trái Lục Diêu, mỉm cười nhìn hắn ăn, cứ như vậy y liền không có tay rảnh để ăn cơm, nhưng nhìn qua tựa hồ làm vậy còn khiến y khoái trá hơn là ăn no. Im lặng giằng co hồi lâu, đợi đến khi tốc độ ăn cơm của Lục Diêu rõ ràng chậm lại, Lục Dật Văn vẫn không buông bàn tay đã sớm khôi phục độ ấm của hắn ra, dùng âm lượng thấp nói, “Ngươi có biết vì sao luôn bị quấn lấy không?”


“Không biết.” Lục Diêu liếc mắt nhìn đối phương, tay trái thử giật giật, thấy đối phương không chịu buông tay cũng không cố rút nữa. Nếu trên người hắn thật sự có thể chất đặc biệt gì hấp dẫn biến thái, vậy từ nay về sau mục tiêu của hắn chính là sửa lại thể chất ấy.


“Bởi vì Diêu Diêu luôn quá mức thiện lương và ôn nhu.”


“……” Lục Diêu nhất thời nghẹn đồ ăn, phun không được nuốt không xong, cuối cùng rốt cục khó khăn nuốt xuống bụng, mới quay ra nghi ngờ thính lực của mình. Đây tuyệt đối không phải hắn tự coi thường mình, nếu hắn có thể xứng được với từ thiện lương ôn nhu, vậy tất cả người trên thế giới đều là thiên sứ rồi. Nga, có lẽ mình trong đánh giá của đám biến thái miễn cưỡng coi là thiện lương, về phần ôn nhu thì khỏi bình luận.


Nói trắng ra là mình đối với bọn họ quá tốt?
“Nếu ta là Diêu Diêu, bị thứ ti tiện như bọn ta dây dưa không ngớt, đã sớm tr.a tấn đối phương sống không bằng ch.ết rồi.” Lục Dật Văn khoái trá cười nói.


Lục Diêu không biết là tinh thần không bình thường đến độ nào mới có thể nhìn nhận bản thân như vậy, ít nhất cho dù là người hơi chút bình thường, hẳn cũng không là dùng từ ti tiện để hình dung bản thân, hơn nữa còn trong tình huống bản thân không thể bị vây vào thế yếu.


“Ngươi có thể câm miệng, ta còn chưa muốn bị ô nhiễm tinh thần.”






Truyện liên quan