Chương 62: Ban đêm
Vào ban đêm, Lục Diêu có một cơn ác mộng đáng sợ. Hắn mộng mình bỏ qua cuộc sống bình thản nhàn nhã, sau đó bỏ sức đi tìm mấy người kia, sau đó cố ý bồi dưỡng họ thành thứ tồn tại thường nhân khó lòng lý giải, gọi tắt là biến thái, để quay lại dằn vặt chính mình.
Từ trên giường bật dậy, Lục Diêu thở phì phò trừng mắt nhìn căn phòng tối đen, qua thật lâu, rốt cuộc xác định vừa rồi chỉ là ác mộng mới nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi lạnh vừa bị dọa chảy ra trên trán, đang định nằm xuống lần nữa, lại bị một cánh tay không thuộc về mình quấn lấy, một thân thể ấm áp dựa vào người hắn, “Gặp ác mộng sao?”
“Ta cho rằng hiện tại cũng thuộc một phần ác mộng.” Lục Diêu quyết đoán dùng lực đẩy kẻ trên người ra, đầu tiên là cúi đầu xác nhận áo ngủ trên người vẫn tồn tại, sau đó mới mở đèn bàn nhìn về phía tên gia hỏa nào đó mặt đầy vô tội – liếc mắt nhìn qua chính là da thịt trắng bóng, hiển nhiên ở đây không chỗ cho đồ ngủ.
“……” Người này quả nhiên có thể khiến nam nhân sinh ra ảo giác trinh tiết gặp nguy cơ, Lục Diêu không kiên nhẫn cào cào tóc, “Lăn.”
“Oanh!”
“!?”
Lục Diêu kinh ngạc nhìn cánh cửa lỏng lẻo lay động, hắn vừa rồi thuận miệng kêu người lăn đi, thực tế trong lòng sớm đã biết cảnh cáo không có kết quả. Làm hắn thế nào cũng không tưởng được là, khi lời hắn vừa nói ra trong chớp mắt, Lục Dật Văn như bị thứ gì đánh bay ra ngoài, cả người đập mạnh lên ván cửa, trực tiếp bay ra ngoài hành lang.
“Khụ, khụ……”
“Uy, ngươi……” Vội vàng xuống giường đi ra cửa, Lục Diêu có chút vô thố nhìn Lục Dật Văn suy yếu dựa vách tường hành lang, thống khổ ho khan, không rõ vừa rồi phát sinh chuyện gì.
“Ta không sao, không cần lo lắng.” Nhìn Lục Diêu lộ ra một nụ cười không quá tự nhiên, Lục Dật Văn đỡ tường muốn đứng lên, mặc dù y đã đem hết toàn lực che giấu, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng thân thể y đang run rẩy.
Xoa xoa huyệt thái dương, Lục Diêu tiến tới đỡ Lục Dật Văn trở về phòng, vốn muốn đỡ người lên giường, nhưng mới vào phòng, Lục Dật Văn lại cau mày lắc lắc đầu, “Rất bẩn, ta đi tắm trước đã.”
“……” Tay Lục Diêu vì câu nói không đúng trọng điểm này mà run lên, bỗng nhiên có chút bội phục bản lĩnh đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể làm người ta muốn cho ăn đập, sau đó vô cùng thuần thục khom lưng, nhẹ nhàng trực tiếp ôm người lên giường. Có lẽ là điểm mấu chốt lần nữa bị kéo thấp, làm tư thế ôm công chúa với Lục Diêu đã không thành vấn đề, về phần động tác này có thể ảnh hưởng đến chỗ đau của đối phương hay không? Ai quản.
Lục Diêu đã thả nhẹ động tác, nhưng vẫn khó tránh khỏi một ít đau đớn, sắc mặt Lục Dật Văn lại mảy may không thay đổi, nhu hòa cười, “Cám ơn…… Thật xin lỗi đã làm bẩn giường Diêu Diêu.” Nhìn qua so với thương thế của mình, y càng để ý là chuyện sẽ làm bẩn giường.
Thực tế mà nói, bên ngoài hành lang thật sự đã sạch sẽ đến dọa người, tuy rằng người này bị đánh ngã trong tình trạng không mặc quần áo…… Thật sự là báo ứng.
“Giải thích một chút vừa rồi là sao?”
“Đúng vậy, sao lại thế nhỉ?” Lục Dật Văn cười tủm tỉm ném lại vấn đề, như vậy tuyên bố y biết rõ nguyên nhân, chẳng qua không định nói mà thôi.
Lục Diêu nhịn không được siết nắm tay, cố gắng tìm cho mình lý do không đánh người, “Hình như có người hôm nay đã nói sẽ không gạt ta.”
“Ân, cho nên ta sẽ không tùy tiện bịa lý do gì lừa dối cho qua, bởi vì Diêu Diêu sớm muộn gì cũng sẽ biết a.” Nhẹ nhàng động động thân mình, Lục Dật Văn cười cười với Lục Diêu, “Ta đi tắm một chút, giờ mới hai giờ, con ngủ tiếp đi.”
“Ta không muốn buổi sáng nhìn thấy thi thể quỷ dị trong phòng tắm.” Thấy đối phương nhất quyết không hé lộ, Lục Diêu cũng không truy vấn, khẽ hừ một tiếng, tắt đèn, trong phòng lại lâm vào một mảnh hắc ám, “Chỉ đêm nay, cho phép ngươi ngủ ở đây, ngậm miệng, quản tốt tay chân, ngủ!” Nói xong, Lục Diêu từ đầu bên kia nhấc chăn nằm vào, đưa lưng về phía Lục Dật Văn nhắm mắt lại không muốn nói thêm gì nữa.
“Ha ha……” Trong bóng tối, truyền tới tiếng cười khẽ mà người bên cạnh nhịn không được phát ra, chỉ luận thanh âm thì rất dễ nghe, “Cứ như vậy mà ngủ? Kỳ thật ta không sao, đại khái lưng sẽ có chút bầm tím, nghe nói mang theo dấu vết như vậy mà làm sẽ có cảm giác lăng ngược nha? Chỉ cần Diêu Diêu muốn mặc kệ thế nào ta cũng có thể phụng bồi……” Nói, thân thể ấm áp từ phía sau ôm chặt Lục Diêu, đối phương ở bên tai hắn dùng thanh âm tràn ngập thuận theo cùng dụ hoặc nỉ non, nhiệt khí quanh quẩn bên tai.
Lục Diêu không thèm quay đầu rút một cái gối ôm bên giường dùng lực ấn lên mặt Lục Dật Văn chặn lời đối phương, hiện tại hắn đối mặt với loại khiêu khích này đã vô cảm rồi, trấn định đến ngẫu nhiên còn lo lắng mình có phải càng ngày càng không bình thường hay không.
Lục Diêu ngủ không yên, có lẽ dùng biến đổi bất ngờ để hình dung cũng không đủ. Bảy giờ sáng, Lục Diêu cảm thấy bên người có tiếng sột soạt mặc quần áo, mở mắt ra liền nhìn thấy Lục Dật Văn đứng nghiêng người ở bên giường, tay đang xuyên vào ống tay áo sơmi trắng, thấy hắn tỉnh lại liền cười cười xin lỗi,“Xin lỗi đã đánh thức con, dường như lại có tang thi không thành thật ý đồ xâm nhập nơi này, ta đi xem một chút.”
Đối phương quần áo còn chưa mặc, ánh mắt Lục Diêu xẹt qua lưng Lục Dật Văn, thoáng thấy một mảng bầm lớn, cảm thấy người này có lực nhẫn nại thật kinh người. Về phần tang thi y nói Lục Diêu ngược lại có chút hứng thú, đối với thứ chỉ xuất hiện trên điện ảnh trong tiểu thuyết, hắn cũng có chút tò mò, “Ta cùng đi.”
“Muốn nhìn diện mạo thứ kia sao? Vậy cùng đi đi, trong phòng kiểm soát mạn tây có thể xem camera theo dõi bên ngoài, tuy rằng cũng không có gì hay để xem.”
Vì thế Lục Diêu dưới ánh mắt nóng cháy không chút che giấu của người nào đó thay quần áo, thấy hắn chuẩn bị xong, Lục Dật Văn liền hướng về cửa làm động tác ‘mời’, “Đi thôi, có điều mấy thứ kia bộ dạng có chút ghê tởm, nếu nhìn thấy mà cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết.”
“Đã biết.”
Sau đó Lục Dật Văn dẫn Lục Diêu rẽ mấy vòng trên hành lang, đưa hắn vào một thứ nhìn qua như là thang máy, ở bên tường ấn một cái trong một dãy nút sau đó giải thích,“Đây là thiết bị di chuyển, cũng tương tự như thang máy nhà cao tầng, chẳng qua cái này có thể đi ngang.”
Ngay cả thang máy di chuyển ngang cũng có, Lục Diêu cảm giác thứ này quả thực rất tiện, ít nhất hắn không cần đi tới chỗ nào đó mà mất tới hai ngày.
Ước chừng nửa phút sau, của thang máy mở ra, ra khỏi thang máy liền đối diện một cánh cửa rất nặng, Lục Dật Văn lấy ra một tấm thẻ từ quẹt lên máy từ cạnh cửa, cánh cửa không biết tạo từ chất liệu gì liền tự động mở ra, hai người đi vào trong.
Trong phòng lớn hơn so với nhìn từ bên ngoài, tiến vào nơi giống như phòng khách, mà mấy vách tường đều có bốn cánh cửa, Lục Dật Văn dẫn Lục Diêu đi tới cánh cửa tận cùng bên phải.
Nơi này đại khái chính là phòng theo dõi, tiến vào rồi đập vào mắt chính là màn hình chiếm toàn bộ vách tường, trên đó giờ phút này đang chiếu vô số khung hình nhỏ, Lục Dật Văn tiến lên vài bước nhìn bàn điều khiển dị thường phức tạp tiến hành một ít thao tác, vô số khung hình nhỏ kia liền biến thành ba khung hình, mà nội dung ba màn hình có thể nói là giống hệt –
Lục Diêu thấy được quái vật không đếm nổi vây quanh tường kim loại cắn cắn cào cào, bộ dáng kia tuy rằng còn mơ hồ nhìn ra được hình thái nhân loại, nhưng thật sự là ghê tởm cực kỳ, cơ hồ trên người mỗi tên đều có thể nhìn được da thịt hư thối cùng giòi bọ như ẩn như hiện, từ đống thịt thối mơ hồ lộ ra tầng tầng xương trắng.
Hôm nay đại khái không cần ăn sáng rồi.