Chương 12
Lực đạo nặng nhẹ vừa phải, độ ấm thích hợp, từ tay Hiên Trạch chuyển động nhịp nhàng. Chà lau qua đi, da thịt lộ ra ngoài không khí cũng không cảm thấy chút lạnh giá, ngược lại còn giúp cho Xuân Mãn cảm thấy thanh tỉnh. Trách không được quý tộc đại quan này nọ thích rửa mặt bằng nước ấm, hóa ra là thư thái như vậy.
Còn là bởi vì, người giúp y rửa mặt lại chính là Hiên Trạch sao?
Mặt, vành tai, cổ, tất cả đều bị Hiên Trạch lau qua ba lần khăn ấm. Ngay lúc Xuân Mãn nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể chấm dứt loại chuyện vừa làm y cảm động vừa làm y chua xót này thì Hiên Trạch lại đổi thêm một cái khăn mặt, định lau cả tay cho y.
“Này ta tự mình làm là được mà.” Xuân Mãn lùi về sau, muốn cự tuyệt.
Hiên Trạch cũng không nói gì, cứ thế kéo tay y, vén tay áo Xuân Mãn lên, còn chưa làm gì được, hắn đã bị một cái bớt của y kéo tầm mắt vào.
Thấy Hiên Trạch vẫn nhìn vết bớt trên tay phải mình, Xuân Mãn có chút ngượng ngùng nói, “Vết bớt rất kỳ quái đúng không, giống như là dấu răng cái gì cắn qua. Mẹ ta nói ta không chừng là kiếp trước bị cái gì cắn qua mà lưu lại.”
“Kỳ quái? Ngươi là cho là như thế sao?” trong ánh mắt của Hiên có chút thâm ý khó hiểu.
Bị Hiên Trạch nhìn như vậy, Xuân Mãn cho là mình làm sai cái gì, có chút kinh hãi mà trả lời hắn, “Rất nhiều người đều là cho là như thế, nhưng mà… chính ta không thấy vậy, ngược lại ta cuối cùng nghĩ, cái bớt này, là thứ giúp ta tìm ra một cái gì đó rất quan trọng.”
“Vậy sao!” khuôn mặt Hiên Trạch vẫn tươi cười, nhưng lại làm cho Xuân Mãn cảm thấy được hắn so với vừa rồi cao hứng hơn.
Cuối cùng cũng hoàn thành việc tẩy rửa buổi sáng, Linh Linh bưng chậu rửa cất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Nguyệt lại đến gần Hiên Trạch nhẹ nhàng thông báo, “Tông chủ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Hóa ra nãy giờ không thấy bóng dáng của nàng là do phải chuẩn bị bữa sáng.
Hiên Trạch gật đầu với nàng sau đó cười hỏi Xuân Mãn, “Mãn nhi, ngươi có muốn ăn cái gì không?”
“Ta muốn ăn gì á?” Xuân Mãn thật không ngờ hắn lại hỏi như vậy, giật mình một chút, “Không, không cần, tùy tiện chuẩn bị vài thứ là được, ta không khó ăn.”
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt không phải sao? Vì cái gì còn muốn hỏi y?
“Mãn nhi, ngươi nếu muốn ăn gì liền nói đi, không cần kiêng dè gì cả.” Ý nghĩ của y, hắn sao lại không biết, cho nên Hiên Trạch không để ý đến lời từ chối mới vừa rồi của Xuân Mãn.
“Có phải cho đến khi ta nói ra ngươi mới thôi hỏi?” Xuân Mãn cảm thấy tình cảnh này cứ phát sinh hoài.
“Ừ.” Hiên Trạch nhẹ cười thành tiếng, “Mãn nhi, không ngờ ngươi hiểu ta nhanh như thế!”
Hắn thật bá đạo! Ý nghĩ mạnh mẽ xuất hiện trong đầu Xuân Mãn chính là ý này.
Hóa ra hắn vốn là một người hai mặt, không ngờ rằng khuôn mặt tuấn tú thường hay tươi cười của hắn cũng chỉ để che giấu cho cái thái độ bá đạo của hắn.
Nhưng mà, sau khi nghĩ kĩ lại, mới phát hiện hắn đối với mình bá đạo cũng bởi vì hắn chỉ muốn đối tốt với mình. Từ khi còn nhỏ, y cũng chưa từng được đối xử dịu dàng ôn nhu như thế này, ý kiến của y cũng không được coi trọng, mà ngay cả mẫu thân của y, địa vị của y trong lòng người cũng không bằng Vạn phu nhân, chỉ để y tự sinh tự diệt trong tình cảnh mong manh.
“Như vậy, ta sẽ nói.” Được rồi, nếu hắn kiên trì, vậy y liền không khách khí.
“Ngươi cứ nói!” Chỉ cần là y muốn ăn, hắn tuyệt đối sẽ vì y mà nghĩ cách đem về. Hiên Trạch đem nét cười che lại ý chí kiên quyết của mình.
“Ta đây muốn ăn cháo ngô, măng non xào, rau cải muối, bánh bao thịt, bánh hẹ chiên…” Xuân Mãn thật vui vẻ đếm ngón tay, nói ra một loạt những món y thích.
Đều là những món y nhìn thấy trong nhà bếp của Vạn gia, đều là những thứ chỉ quản gia được ăn, nô bộc như y cũng chỉ được nghe qua hương vị mà thôi. Y sớm, sớm đã nghĩ thật tốt nếu có được một bữa cơm no!
Hiên Trạch càng nghe càng cảm thấy khó chịu, đành cắt lời y, “Mãn nhi ——!”
“Làm sao vậy?” Xuân Mãn khó hiểu hỏi.
Có phải là y đòi hỏi nhiều lắm không?
Hiên Trạch vẫn không trả lời y, Linh Linh không biết lúc nào đã quay về liền xen vào, “Xuân Mãn thiếu gia, ngài thế nào lại muốn cùng với chúng ta ăn sáng vậy!” Sau khi nói xong còn che miệng phì cười. Mà Bàng Nguyệt vốn đứng đây nãy giờ cũng đã sặc sụa.
“Làm sao?” Xuân Mãn nghe không ra ý tứ của Linh Linh, y nghĩ thì ra những món y muốn ăn chính là bữa sáng của các nàng sao?
Bởi vậy, y có chút ngượng ngùng, “Vậy sao, ta ăn cái khác cũng được.”
“Trời ạ, Xuân Mãn thiếu gia, ngài thật là ——!” Linh Linh không nghĩ rằng nàng đã nói rõ thế mà Xuân Mãn vẫn không nghe ra, còn vì thế cảm thấy thật có lỗi!
Nhưng nàng chưa kịp nói xong Hiên Trạch đã nhìn nàng cản lại.
Hiên Trạch đưa tay nhẹ nhàng ôm Xuân Mãn, lời y nói lại làm hắn đau lòng.
“Mãn nhi, ngươi đã muốn thức ăn giống Linh Linh, vậy sáng nay cứ ăn thức ăn Bàng Nguyệt chuẩn bị đi. Những thứ ngươi thích thì lần sau có cơ hội sẽ ăn, được không?”
“Được.” Bị ôm vào trong lòng Hiên Trạch,ngực Xuân Mãn cảm thấy ấm áp, y gật đầu đáp ứng. Kỳ thật đối với y mà nói, có đồ ăn sáng ăn đã tốt lắm rồi, y không có ý thích ăn cái gì đặc biệt. Huống chi hiện tại có Hiên Trạch tốt như vậy ở bên cạnh y, làm cho y cảm thấy mãn nguyện đến ch.ết rồi.
Ăn xong bữa sáng còn phong phú gấp trăm lần những món y có thể nhớ, Xuân Mãn kinh ngạc còn chưa dứt đã thấy chính mình ngồi trong phòng khách của Tuyết Dung Cư.
Không để cho Xuân Mãn từ chối nữa, Hiên Trạch lệnh cho thợ may đo người Xuân Mãn tỉ mỉ.
“Hiên Trạch, ta đã có y phục.” Thấy thợ may đã đứng trước mặt mình, Xuân Mãn lại nói lời phản đối với Hiên Trạch đang ngồi kề bên.
“Mãn nhi, y phục ngươi mang đến, ta đã lệnh cho Linh Linh đem đi đốt.” Ý tứ chính là y hiện tại không có quần áo.
“Vì cái gì? Tất cả còn tốt mà!” Có vài bộ còn mới nữa, những thứ đó là do trước khi đến phương Bắc, Vạn lão gia niệm tình bọn họ làm việc trong nhà đã lâu nên sai người ban cho. Y bởi vì luyến tiếc mặc, cho nên tất cả vẫn còn mới mà!
Hiên Trạch cười cười, cũng không trực tiếp trả lời y, “Mãn nhi, chuyện gì ta đã quyết định đều sẽ không thể sửa đổi. Huống hồ, thợ may cũng đến đây rồi, ngươi cũng không thể để cho người ta uổng công vượt xa xôi ngàn dặm đến đây vô ích chứ.”
Thợ may cũng là người trong nhà Hiên Trạch, đi đến Dung Tuyết Cư không mất bao nhiêu thời gian, Hiên Trạch nói như vậy thuần túy chỉ là muốn Xuân Mãn thiện lương có thể ngoan ngoãn để cho người ta đo người.
Hiên Trạch rất bá đạo, chưa hết buổi sáng mà y đã lĩnh giáo hai lần cái tính này của hắn —— Xuân Mãn nhìn thợ may đã sớm đứng trước mặt y, không còn phản đối mà đứng lên.
Đo đạc xong xuôi, còn phải chọn lựa xem xét vải vóc để may.
Chỉ biết một loạt những thước vải xếp trước mặt mình toàn bộ rất trân quý, Xuân Mãn lấy tay nhẹ nhàng sờ vào, nhịn không được phải mở miệng hỏi thợ may sư phụ, “Sư phụ à, vải dệt này nhất định rất quý ha?”
Thợ may sư phụ trước tiên liếc nhìn ánh mắt của Hiên Trạch ngồi một bên rồi mới trả lời Xuân Mãn, “Xuân Mãn thiếu gia, vải dệt này so với loại bày bán ở chợ thì quý hơn một chút. Bất quá, đó cũng là bởi vì chất liệu dệt tốt thôi.”
“Như vậy sao.” Nghe như vậy Xuân Mãn hạ quyết tâm trong lòng, nhất định chọn loại vải mặc vào thoải mái nhất, bằng không từ nay về sau y mặc gì cũng sẽ không tự nhiên.
Chọn nha chọn nha, Xuân Mãn cuối cùng lấy ra một cuộn vải y cho là thoải mái nhất, bởi vì y vừa thấy đã nhìn nó không chớp mắt, vì thế Xuân Mãn nói với thợ may kế bên, “Ta chọn cái này!”
Vừa thấy được loại Xuân Mãn chọn, thợ may sư phụ mừng rỡ, “Ai nha, không hổ là Xuân Mãn thiếu gia! Liếc mắt một cái liền chọn trúng miếng vải chất lượng tốt nhất. Đây chính là cực phẩm tơ tằm a! Nếu muốn dệt ra một cây vải thế này, phải miệt mài tỉ mỉ trên mười năm bên khung cửi mới xong, đừng chê nó trắng thuần nhìn không hấp dẫn, đây chính là sắc màu thật sự của tơ tằm quý! Loại này giá trên hai trăm lượng vàng, không phải người hiểu biết tuyệt đối sẽ nhìn không ra!”
Thợ may sư phụ luyên thuyên, không hề chú ý tới tay Xuân Mãn đã muốn run đến lẩy bẩy