Editor: Mi Mi, Lặng, Ngô Trúc Ngọc Trâm, Vĩ Vĩ
Beta: Ame
Thể loại: cổ đại, cung đình, cường cường, HE
Thụ trên đường đi hòa thân thì bị té ngựa cũng may được anh công cứu giúp. anh công tự nhận mình là đại phu. Mà anh công còn đem luôn em thụ đi theo mình đánh giặc. Khi cuộc chiến tranh giành giữa các bộ tộc kết thúc cũng là lúc hai người sống hạnh phúc bên nhau. Trung khuyển công x Vương gia thụ.
Văn án
Editor: Ngô Trúc Ngọc Trâm
Beta: Ame
Hoàng thất không tồn tại tình phụ – tử!!!
Vì để trấn an ngoại bang, Vĩnh Thặng Lục Hiền vương – Nhiếp Dao không may bị phụ vương đá sang cho công chúa Khương Nguyệt tộc. Ai ngờ hôn lễ còn chưa thành, y đã đụng phải tên sắc lang này… ách, không phải, là Thiên Lang, kẻ sở hữu dòng máu sói cuộc chảy trong thân thể.
Hơn nữa, chỉ là một hình xăm trên vai mà thôi, tại sao y liền ù ù cạc cạc trở thành người của hắn rồi? Người nọ còn dám to gan lớn mật kéo y chạy tới gặp người trọng yếu trong gia tộc, kết quả khiến cho cả hai bị sói đuổi riết một đường. Thế nhưng, tục ngữ nói cũng thực là hay – Tái Ông mất ngựa không hẳn đã là cái họa, trên đường bị sói truy đuổi, cư nhiên hai người lại có may mắn thu được thanh kiếm Trung Châu có thể thống nhất thiên hạ ở trong truyền thuyết kia.
Sự xuất hiện của thanh kiếm nọ khiến cho các gia tộc trên thảo nguyên bắt đầu tranh dành gay gắt. Rốt cuộc là nên dây dưa dính dáng vào trong đó, hay là thông minh mà dứt khoát bỏ mặc ngoài tai?
– Tín nhiệm, đôi khi, dù chỉ một lần cũng là đã xa xỉ.
Lừa dối và bị lừa dối, âm mưu và chân ý, rốt cục hắn nên giữ chặt hay từ bỏ đây?
Ba năm trước, một hồi tương ngộ tựa như hồng nhạn lướt nước giữa chốn kinh thành, hắn đã khóa tâm tư của mình vào nơi ấy. Mà nay, vị thần số mệnh chiếu cố, dẫn lỗi đưa đường để người kia xuất hiện ở đây, ngay trước mặt hắn. Hắn biết, lần này mình sẽ không thể buông tay, không cần quan tâm người nọ có phải là phò mã của tộc Khương Nguyệt hay là không, thứ mà Thiên Lang hắn muốn, không ai có khả năng cướp đoạt được!
“Tín nhiệm, đôi khi, dù chỉ một lần cũng đã là quá xa xỉ rồi…”
“Cho dù ngươi gạt ta một trăm lần, thì đến lần thứ một trăm lẻ một ta vẫn sẽ tin ngươi, bởi vì — ta yêu ngươi!”