- Chương 1: Gió vàng sương ngọc, lần đầu gặp*
- Chương 2: Đầy thành xuân sắc, bền tường liễu xanh*
- Chương 3: Ngày lành tháng tốt đang cười nói*
- Chương 4: Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào*
- Chương 5: Gió xuân đã để người xem mặt*
- Chương 6: Chiếc thuyền để nhớ trên lầu trăng soi*
- Chương 7: Muốn kiếm quế hoa cùng chở rượu*
- Chương 8: Ngọn đèn góc phố, hương trần tán (1)*
- Chương 9: Ngọn đèn góc phố, hương trần tán (2)
- Chương 10: Gươm thiêng trong hộp còn tanh máu người (1)*
- Chương 11: Gươm thiêng trong hộp còn tanh máu người (2)
- Chương 12: Thông bách núi Mang đượm khói sầu*
- Chương 13: Đêm xuân đốt lửa “Cửu vi”*
- Chương 14: Cùng chàng đêm nay ta túy lúy*
- Chương 15: Dưới bóng cây xanh chỉ hai người*
- Chương 16: Biết bao the thắm chuốc mua tiếng đàn*
- Chương 17: Hồng về tiếng dứt mây xanh vẳng* (1)
- Chương 18: Hồng về tiếng dứt mây xanh vẳng (2)
- Chương 19: Trước thềm hoa mai rơi tựa tuyết*
- Chương 20: Đồng xanh, cò trắng, muôn tùng trúc*
- Chương 21: Về ân ân oán oán không được đề cập đến trong chính văn
Thể loại: Nhất thụ nhất công, cung đình hầu tước, hào môn thế gia, HE.
Thực hiện: Liêu Dương Ca (飂杨歌)
Ở chốn triều đình xưa cũ có chia thành hai bên quan một là quan văn, hai là quan võ. cũng vì thế trong mắt quan văn thì quan võ được ví như mãng phu, chê bọn họ suy nghĩ giản đơn, tứ chi phát triển, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Quan võ gọi quan văn là hủ lậu, chê bọn họ miệng lưỡi ngọt xớt chỉ biết tâng bốc người trên, ức hiếp kẻ dưới, không làm nên bất cứ chuyện gì.
Trong triều đình quan văn, quan võ nhìn nhau ngứa mắt, Ngọc Khanh Thư gặp Dương Hoành Tu, dưới cơn mưa lất phất cùng đón trận gió xuân se lạnh đầu tiên.
Theo văn án, truyện là một tầng mây bi thương lờ lững.
Thực ra đây là chuyện cũ về một kẻ bắt nạt người thành thật, kết quả lại bị người thành thật ăn sống nuốt tươi XD