Chương 38
Đoàn người trùng trùng điệp điệp, mấy ngày hôm trước vừa lại tới nơi này.
Mai Tuyết Tình cùng Ngạo Mai đứng trông coi, mấy người tiểu cô nương hăng hái hào hứng nhổ cây khô.
Công chúa so với các chủ tử khác thật tốt, biết quan tâm lo lắng đến sự ấm lạnh của hạ nhân, các nữ hài tử cũng hết sức ra sức làm việc.
“Đinh đinh đang đang…” Tiếng kim loại va chạm truyền tới.
“Âm thanh gì vậy?” Mai Tuyết Tình tiến tới hai bước quay mặt qua hai bên, tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.
“Cùng một chỗ phía bên kia có một chỗ đất rộng bằng phẳng, có thể là hoàng huynh cùng Hàn Thanh lại ra đấy tập võ!”
Nhắc tới tập võ, Mai Tuyết Tình lại nổi khí anh hùng lên.
Trước kia, từng theo Hạng Ngạo Thiên đề cập qua, nguyện vọng của nàng là muốn được học hai chiêu.
” Đi, chúng ta qua đó xem một chút…” Mai Tuyết Tình kéo Ngạo Mai không khỏi phân trần, hướng về nơi phát ra tiếng động đi đến.
Hạng Ngạo Thiên cùng Hàn Thanh đúng là đang luyện tập, hừng hực khí thế, thấy hai vị công chúa đi tới, nhân tiện ngừng lại.
“Các ngươi như thế nào lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Hạng Ngạo Thiên tiếp nhận khăn lau mồ hôi Hàn Thanh đưa qua, vừa lau mồ hôi vừa hỏi.
Bao phủ dưới ánh tà dương, Hạng Ngạo Thiên trông có vẻ khỏe khoắn hơn, cao ngạo cùng mạnh mẽ kiên cường.
Trên khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan phân minh thể hiện sự sắc sảo, lấm tấm từng giọt từng giọt mồ hôi.
Mai Tuyết Tình nhìn có chút ngẩn người, phát giác chính mình đang thất thần, trống ngực đập bình bịch như nai con nhảy dựng lên.
“Chúng ta ở bên kia đang hái cây ngãi, nghe bên này có tiếng động, vội lần tới đây xem sao!”
Mai Tuyết Tình vội vàng trả lời, cố lấp ɭϊếʍƈ che dấu sự thất thố mới rồi của mình. “Hàn Thanh, lại đây, dạy ta hai chiêu đi chứ!” Mai Tuyết Tình tiến đến bên người Hàn Thanh, nàng không dám nói với Hạng Ngạo Thiên, sợ trái tim mình tiết lộ nỗi lòng của mình.
“Lại hồ đồ nữa rồi, nữ hài tử học cái gì?”
Hạng Ngạo Thiên khẽ quát: “Không có nền tảng, nhất thời sẽ không học được!”
“Ai nói ta không có nền tảng?”
Mai Tuyết Tình không chịu thua, tính khí trẻ con lại nổi lên, nàng chặn ngang đoạt thanh trường kiếm trong tay Hàn Thanh, “Ta luyện hai chiêu, các ngươi xem qua một chút…”
Mai Tuyết Tình từ nhỏ từng xem qua cha mình luyện tập Thái Cực kiếm, mục đích để thân thể khoẻ mạnh, hàng ngày vào lúc sáng sớm, cha nàng lúc nào cũng đến công viên gần nhà tập luyện một hồi.
Nàng cũng thích động tác vận động kiểu nàyc, nhìn những động tác nhẹ nhàng chậm rãi trông giống như là đang thư giãn, được cha mình tận tình chỉ bảo, Mai Tuyết Tình quấy quá cũng có thể múa được một chiêu nữa thức.
Bên cạnh ba người đứng nhìn Mai Tuyết Tình múa may không chớp mắt, mặc dù động tác chậm chạp, thong thả ung dung, nhưng mỗi chiêu mỗi thức trong đó như lại mang theo khí phách. Chính là trong nhu có cương, trong cương có nhu.
Hạng Ngạo Thiên tay xoa nhẹ cằm, chăm chú nghiên cứu, cân nhắc.
Đây là công phu gì? Như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua?
Nữ nhân này quả thật không đơn giản!
Mai Tuyết Tình thu kiếm lại, điều tiết hô hấp, hỏi: “Thế nào?”
“Tốt lắm… Tốt lắm…”
Hạng Ngạo Thiên vỗ tay tán thưởng.
Hàn Thanh thì nghi hoặc càng nhiều hơn, công chúa từ lúc nào cũng biết múa đao lộng võ rồi?
Chẳng lẽ Hoàng thượng không có phát hiện công chúa khác thường sao?
Còn có Ngạo Mai công chúa hàng ngày thường xuyên tiếp xúc, như thế nào đối với những hành vi cổ quái của Ngạo Sương, cũng không có bất cứ phản ứng gì?
Không được, hắn phải tận dụng cơ hội may mắn này chú ý đến nhấtt cử nhất động của Ngạo Sương, không để nàng làm ra những chuyện quá trớn.
Mai Tuyết Tình như phát hiện ra Châu lục mới, đã lâu rồi không có được cao hứng như vậy, sau này khi nhàm chán, có thể lại làm cái động tác này.
“Còn nữa nè! Xem kiếm…”
Mai Tuyết Tình như một người tiểu hài tử hưng phấn mỉm cười.
Kiếm vung lên, mũi kiếm chĩa thẳng về hướng Hạng Ngạo Thiên!
Nhanh như chớp trong lúc đó, Hàn Thanh một thân nhanh chóng tiến lên phía trước, dùng một tay vung lên chặn lấy thanh kiếm vô cùng sắc.
Thời gian khẩn cấp, hắn cũng không có lo lắng chính mình có thể bị thương hay không!
Ngạo Mai hoảng sợ hét lớn: “Tỷ tỷ… Đừng…”
Hạng Ngạo Thiên đứng ở đó chỉ cách vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, làm cho nàng tâm tình lạnh lẽo giống như bị bỏ vào một khối hàn băng.
Bọn họ đều là làm sao vậy?
Như thế nào đều dùng cùng loại ánh mắt lạnh lẽo như vậy nhìn nàng khiến cho nàng trong lòng cũng cảm thấy băng giá?
Tại sao Hàn Thanh tay không cầm kiếm?
Hắn không sợ đả thương đến chính mình sao?
Hạng Ngạo Thiên, cái tên nam nhân kia đối với chính mình luôn hết sức quan tâm chăm sóc, như thế nào cũng dùng cùng loại ánh mắt căm ghét này chăm chú nhìn vào nàng?
Phảng phất trong ánh mắt kia vẫn còn tràn ngập sự chán ghét?
Như thế nào giống như nàng vốn là một người xấu xa, một người phạm tội ác tày trời không thể dung tha?
Nàng cũng không làm chuyện gì sai hả?
Mai Tuyết Tình cúi đầu, phát hiện trên mặt đất đã có một vũng máu.
Còn có tiếng máu nhỏ giọt tí tách rơi xuống mặt đất, khẽ làm vương lên rất nhỏ bụi đất.
Nhìn theo hướng máu rơi, vốn là nơi Hàn Thanh đang đứng.
Hàn Thanh tay nắm chặt thân kiếm, không buông tay.
Hắn cầm kiếm làm gì?
Chẳng lẽ là…
Chẳng lẽ là tưởng rằng, nàng muốn mưu hại Hạng Ngạo Thiên?
Mai Tuyết Tình nhìn về phía Hạng Ngạo Thiên, Hạng Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt không có một chút cảm tình nào, ngay cả phẫn nộ cùng hoảng sợ cũng không có, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chú…
Ánh mắt nàng vừa lại hướng về phía Hàn Thanh…
Ngày trước khi bắt gặp ánh mắt nàng thì Hàn Thanh lập tức đỏ mặt cúi đầu, nhưng giờ đây vẫn chính là gương mặt ấy nhưng với ánh mắt đầy phẫn nộ và đằng đằng sát khí đang hướng nhìn về phía nàng.
Nàng phảng phất như nghe được tiếng kêu thảng thốt đầy hoảng sợ của Ngạo Mai :
“Tỷ tỷ… Đừng…”
Đúng vậy, bọn họ đều hiểu lầm nàng !
Bọn họ đều hiểu lầm nàng !
Nàng không hề nghĩ muốn làm thương hại Hạng Ngạo Thiên!
Cho tới bây giờ cũng hoàn toàn không nghĩ tới muốn đả thương cái tên nam nhân đối với nàng hết sức quan tâm chiếu cố kia…
Chưa từng có… Chưa từng có…
“Ta…”
Nàng nghĩ muốn giải thích, nàng có chút không ổn rồi.
Cúi đầu nhìn thấy từng giọt từng giọt máu vẫn còn tí tách không dứt rơi xuống làm vung lên bụi đất, phản ứng đầu tiên của nàng chính là ném kiếm xuống…
Đồng thời cũng ngay lúc đó, trong nháy mắt, Hàn Thanh một tay dùng sức hất văng thanh kiếm đang nắm trong tay Mai Tuyết Tình, tay kia vung lên…
Hướng về phía ngực Mai Tuyết Tình vung lên một chưởng…
“Ba…” Một tiếng chói tay vang lên…
Mai Tuyết Tình văng lên bay ra ngoài!