- Chương 1: Quan tài Cửu Hoàng Thiên Ngọc
- Chương 2: Tân nương trong quan tài
- Chương 3: Mỹ nhân lạnh lùng hàn anh ngàn trượng
- Chương 4: Anh Hoa Lâu
- Chương 5: Tuyết U
- Chương 6: Quả Nghê Hồng
- Chương 7: Nàng là nữ nhi của bổn tôn
- Chương 8: Nạp Lan Phong Ngâm
- Chương 9: Bế một cái thì chết à?
- Chương 10: Sau này con nuôi người
- Chương 11: Có ta ở đây
- Chương 12: Tuyết Anh
- Chương 13: Lồng cũi trái tim
- Chương 14: Mứt quả
- Chương 15: Thuộc về con
- Chương 16: Long Tuyết Tiên Ba
- Chương 17: Rung động
- Chương 18: Cánh cửa thời không
- Chương 19: Quỷ vương
- Chương 20: Công chúa Nguyệt tộc hòa thân
- Chương 21: Phụ cả thiên hạ thì sao chứ?
- Chương 22: Yêu kính khổng tước
- Chương 23: Vào cung
- Chương 24: Cầm Hầu Mai Hàn Sênh
- Chương 25: Miếu cổ anh đào tím trong hoàng cung
- Chương 26: Tuyết Trần Phong
- Chương 27: Đúng là cực phẩm nhân gian
- Chương 28: Muội muội của bổn công chúa
- Chương 29: Điệp Vũ Sơn Trang
- Chương 30: Cô cảm thấy ta dễ bắt nạt?
- Chương 31: Chỉ là muốn quay về
- Chương 32: Liên Anh Sơn
- Chương 33: Cửu Thiên Băng Tuyền Mộng Hồn Liên
- Chương 34: Vùng đất phong ấn thượng cổ
- Chương 35: Chờ con quay về
- Chương 36: Vẫn còn một người
- Chương 37: Ra oai phủ đầu
- Chương 38: Đồng ngôn vô kỵ
- Chương 39: Biên niên sử thiên địa
- Chương 40: Đêm không thể chợp mắt
- Chương 41: Vô Nhai
- Chương 42: Chiếc quạt thời gian
- Chương 43: Lam Mộng Hoa Lộ
- Chương 44: Tuyết Mộng Thiên Nữ
- Chương 45: Yên ổn chưa từng có
- Chương 46: Hơi ấm duy nhất
- Chương 47: Đây tuyệt đối là nghiệt duyên
- Chương 48: Nguyệt Ẩn Hàn Sương Diệc Mộng Lưu Ly
- Chương 49: Đại Trận Tỏa Thiên Khốn Long
- Chương 50: Tuyết hoa mai
- Chương 51: Linh hồn chí dương chí thuần
- Chương 52: Thanh Ý Dao
- Chương 53: Như tắm gió xuân
- Chương 54: Bát tự không hợp
- Chương 55: Bị yêu quái bám người
- Chương 56: Đừng tổn thương tỷ ấy
- Chương 57: Cừu nhỏ đợi làm thịt
- Chương 58: Lòng nam nhân như kim đáy biển
- Chương 59: Huynh không sợ muội sao?
- Chương 60: Bị oan lớn
- Chương 61: Pho tượng bạch ngọc
- Chương 62: Cây nến màu tím
- Chương 63: Nguyện vọng của nến ước nguyện
- Chương 64: Hàm tuyết nhiễm khê trần
- Chương 65: Bình trấn yêu
- Chương 66: Giao dịch với yêu quái
- Chương 67: Lãnh Vân Thương
- Chương 68: Nhà đế vương vốn vô tình
- Chương 69: Quỷ vương ghen
- Chương 70: Vô cương cung
- Chương 71: Tướng làm cung nữ
- Chương 72: Nữ nhân của bổn đế
- Chương 73: Mệnh mỏng như tờ giấy
- Chương 74: Tiểu nhân tới hộ giá
- Chương 75: Ngự Long Cung
- Chương 76: Sắc phong Mộng quý phi
- Chương 77: Phong hào Mặc quý phi
- Chương 78: Tôi là tân nương của ngài
- Chương 79: Gọi bổn vương là phu quân
- Chương 80: Vẫn là bắt yêu quái đi
- Chương 81: Quý nhân hay quên
- Chương 82: Thầy may y phục - Lạc Đình
- Chương 83: Họa hồn sư
- Chương 84: Phu thê kết tóc
- Chương 85: Cung yến tuyển phi
- Chương 86: Sự dịu dàng của Quỷ vương
- Chương 87: Dạ tiệc Khinh Vũ Cung
- Chương 88: Tình không do tâm
- Chương 89: Mình là ai
- Chương 90: Giai nhân như mộng
- Chương 91: Thần khí biến mất
- Chương 92: Cứu tinh định mệnh
- Chương 93: Vốn là người bạc mệnh
- Chương 94: Nai trắng Thiên Chức
- Chương 95: Mực máu vẽ tranh
- Chương 96: Tình yêu không già
- Chương 97: Đọa Thiên Ma Cung
- Chương 98: Tế tự cổ xưa
- Chương 99: Kiếp này không thể bên nhau
- Chương 100: Đại kết cục
Thể loại: huyền huyễn, HE hoặc OE tùy độc giả
Editor: Thùy Lam
Độ dài: 100 chương
Đêm động phòng hoa chúc lại chẳng thấy tân nương trên tường lại dán mấy chữ vô cùng nổi bật:"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nữ tử báo thù một ngày đã muộn"
Hoàng Thiên Ngọc nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm. Nàng rốt cuộc là ai?
Mặc giá y đỏ thẫm, dung nhan khuynh thành, nơi trước kia nàng sống là cổ đại nay một giấc mộng thiên cổ, bãi bể hóa nương dâu.
Khi nàng gặp được nửa kia trong sinh mệnh, được hắn dốc hết yêu thương cưng chiều trong thiên hạ, băng tuyết trong lòng dần dần tan ra.
Rung động chẳng qua là chuyện của một giây, chỉ cần gặp đúng người.
Một thoáng kinh hồng, nàng đã mê hoặc ánh mắt ai? Lại rối loạn tâm ai?
Khi tầng tầng sương mù trong mộng được vạch ra, nàng lại đi đâu về đâu?
Hắn không nhiễm bụi trần, làm say đắm muôn nghìn nữ tử nhưng chỉ độc sủng một mình nàng.
Hắn phụ hết người trong thiên hạ, cam nguyện vì nàng mà bước vào hồng trần tử mạch (2), dốc hết mọi cưng chiều.
Hắn nắm cả thiên hạ, chỉ nở nụ cười tao nhã vì nàng.
Cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.
Một điệu múa nghiêng nước nghiêng thành, một khúc nhạc thiên hoang địa lão.
Tam sinh tam thế luân hồi khổ, chỉ nguyện cùng chàng lại gặp nhau.
Nửa bầu tuyết hoa mai, một ly lệ ráng bình minh.
Cả đời này, người nguyện cùng ta mơ một giấc mơ dài, say hoài không tỉnh…….
Giải thích tên truyện:
‘Phi’ đại diện cho thân phận của nữ chính. ‘Tuyết’ đại diện cho nam chính. ‘Mộng’ đại diện cho nữ chính.
‘Mộng hoa’ là chỉ một giấc mộng Hoa Tư (3). ‘Phi Tuyết’ (妃雪 – tên truyện) đồng âm với ‘Phi Tuyết’ (飞雪 – nghĩa là ‘tuyết bay’), có cảm giác tuyết bay như mộng ảo.
(3) Giấc mộng Hoa Tư: theo ghi chép trong “Liệt tử - Hoàng đế”, vua Hoàng buồn phiền vì quốc gia đại loạn, đêm chiêm bao chu du đến nước Hoa Tư nhìn thấy một vương quốc lý tưởng, khi tỉnh giấc ông trị vì đất nước theo những gì nhìn thấy trong mộng, khiến thiên hạ thái bình, đất nước phồn vinh. Về sau, “giấc mộng Hoa Tư” dùng để chỉ một giấc mộng ảo.
Thông tin về tác giả:
Tiên Mị, sinh năm 1990, là tác giả rất nổi tiếng của Tiêu Tương, tốt nghiệp khoa Kinh tế chính quy, bắt đầu ký hợp đồng với Tiêu Tương ngày 15/5/2011. (Theo baike.baidu.com)
Trên baike chỉ có nhiêu đó thông tin, tác giả này viết tổng cộng chín truyện (đến thời điểm này được biết), chủ yếu là cổ đại và huyền huyễn.
Truyện "Phi Tuyết Mộng Hoa" này được đăng chương 1 vào ngày 5/5/2016 và chương cuối (chương 100) ngày 21/12/2016.
Lời tác giả:
Người bất mãn với tác giả, xin tự trồng một chậu thủy tiên, ở nhà từ từ ngược!
Người ném gạch, toàn bộ cấm phát ngôn! Delete, không giải thích!
Các người chỉ thấy văn chương của tôi mà không thấy sự kiên trì của tôi;
Các người có chất vấn của các người, tôi có ý chí của tôi;
Các người phủ định con đường của tôi, tôi quyết định cứ tiến về phía trước;
Các người cười nhạo tôi không có tài văn chương, vừa nhàm chán vừa tiểu bạch,
Tôi thương hại các người vạch lá tìm sâu không đáng yêu;
Các người có thể khinh thường tôi viết nhi nữ tình trường không sắc bén,
Tôi sẽ chứng minh ba tấc bút cũng viết nên chỗ đặt chân,
Sáng tác đã định là con đường lữ hành cô độc, dọc đường sẽ không thiếu lời chửi mắng và phê bình,
Vậy thì sao chứ, dù cho sét đánh cũng phải sống thật xinh đẹp!
Tôi là Tiên Mị, tôi phát ngôn cho chính mình!