Chương 65: Bình trấn yêu
Trong miếu thần nữ, Mộng Hàm Yên dựa vào vách tường mà ngủ, trong lòng ôm một chiếc thảm lông, đống lửa chập chờn phía trước.
Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, một bóng người đạp tuyết tiến đến, lao vào ngôi miếu thần nữ lạnh lẽo hoang vu này.
- Ai?
Mộng Hàm Yên cảm giác được có người vào, lập tức cảnh giác mở mắt ra, thấy Thanh Ý Dao toàn thân dính đầy hoa tuyết, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đứng dậy đi về phía Thanh Ý Dao:
- Dao, ngươi tới rồi! Sao lại đội tuyết cả đêm mà đến thế?
- Nghe nói cô gặp phiền phức nên ta lập tức chạy tới ngay.
Thanh Ý Dao nghe nói nàng ở chung với người bị yêu quái nhập thì sao có thể đợi tới hừng đông chứ.
Hắn có lệnh thông hành của Quỷ vương nên nửa đêm vẫn có thể vào cung.
- Đa tạ ngươi!
Mộng Hàm Yên thấy toàn thân hắn đều là tuyết, trên người còn tỏa ra hơi lạnh thì biết hắn đi một mạch không hề dừng lại, cảm thấy có chút đau lòng.
- Ngươi qua đây hơ lửa đi, đừng để bị lạnh hư thân thể.
- Ta không sao, cô mau khoác tấm thảm tránh sang một bên đợi đi, ta bắt con yêu quái này trước đã.
Thanh Ý Dao thấy nàng trốn ở nơi bốn bề lộng gió như vầy giữa đất trời băng tuyết thì cực kỳ đau lòng, hận không thể ôm nàng vào lòng.
Mộng Hàm Yên sợ Nguyệt Thiển Mi bị thương, lập tức dặn dò:
- Dao, đừng làm bị thương Nguyệt tỷ tỷ!
- Yên nhi đừng lo lắng, tất cả cứ giao cho ta.
Dung nhan tuấn tú của Thanh Ý Dao hiện lên một nụ cười khiến người khác yên tâm, hắn đi đến bên cạnh Nguyệt Thiển Mi.
- Đúng rồi, khối linh ngọc này cô cứ đeo vào người, ta lấy lại lá bùa bình an kia.
Hắn thả linh ngọc vào tay Mộng Hàm Yên, hắn đã tốn rất nhiều tâm huyết để làm ra nó.
- Lễ vật này quá quý trọng rồi.
Mộng Hàm Yên cảm giác được trong linh ngọc này ẩn chứa linh lực thuần túy thì biết nó không phải vật phàm, vô cùng quý giá.
- Mặc kệ nó quý trọng hay không, chỉ cần cô bình an là được.
Thanh Ý Dao dịu dàng nói, không cho Mộng Hàm Yên cơ hội cự tuyệt.
Nàng thấy thần sắc hắn nghiêm túc thì gật đầu, nhận lấy khối linh ngọc này đeo vào người.
Thanh Ý Dao gỡ xuống lá bùa bình an trấn áp Nguyệt Thiển Mi, lá bùa này vốn không phải dùng để trấn yêu, may mà hắn tới nhanh, bằng không sẽ không trấn áp được yêu quái này lâu.
Vào khoảnh khắc lá bùa bình an được gỡ xuống, Nguyệt Thiển Mi liền nhảy lên, đôi mắt đầy màu đỏ ma quái.
Cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ từ Thanh Ý Dao, nó lập tức đánh về phía hắn.
- Ở trước mặt bần đạo, há cho phép ngươi ngông cuồng?
Tay Thanh Ý Dao tạo ra một ấn quyết đánh về phía nó, trong nháy mắt nó liền không thể cựa quậy.
Liền theo đó, hắn đánh ra một chuỗi phù chú trấn yêu, một cái bóng màu đỏ bị hắn chưởng văng khỏi cơ thể Nguyệt Thiển Mi.
Thân thể Nguyệt Thiển Mi đổ ập xuống đất, Mộng Hàm Yên theo bản năng muốn đỡ nàng ấy.
- Yên nhi đừng qua đây!
Thanh Ý Dao lập tức lớn tiếng kêu lên, lúc này nếu Mộng Hàm Yên chạy qua, e là con yêu quái sẽ nhập vào cơ thể nàng.
Quả nhiên, bóng đỏ ấy lập tức lao tới Mộng Hàm Yên, muốn đoạt lấy cơ thể nàng.
Có điều nó không đạt được ý đồ mà ngược lại bị một luồng sức mạnh đẩy lùi, đồng thời bị khí tức chí dương chí thuần trên người Mộng Hàm Yên làm bị thương.
- Áaa!
Bóng đỏ thét chói tai, hiển nhiên là bị kinh hãi to lớn.
- Bình trấn yêu! Bắt!
Thanh Ý Dao mở bình trấn yêu, bóng đỏ bị thu vào bên trong.
Thấy Mộng Hàm Yên bình an vô sự, hắn thở phào một hơi.
- Ban nãy làm ta sợ muốn ch.ết!
Hắn chưa từng sợ hãi khi bắt yêu quái, là nàng dọa hắn sợ.