Chương 33: Cửu Thiên Băng Tuyền Mộng Hồn Liên
- Tiểu nha đầu yếu ớt quá!
Mặc Cẩn Tà dựa vào vách đá, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, cảm giác như nàng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Người bên cạnh hắn đều là nam nhi mạnh mẽ, ai nấy đều cứng cỏi bền chắc như sắt đá.
Gặp phải tiểu nha đầu yếu ớt như búp bê sứ này, hắn nhất thời không biết phải làm sao.
- Khí tức linh hồn nàng quá yếu.
Cảm nhận được khí tức linh hồn yếu ớt của nàng, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn.
- Mình từng nghe lão tổ nói, sau núi Liên Anh Sơn có Cửu Thiên Băng Tuyền, Mộng Hồn Liên trong đó có thể dưỡng được linh hồn.
Hắn cởi áo khoác ra khoác lên người nàng, sau đó cõng nàng lên lưng.
Gió tuyết vẫn chưa ngừng, hắn mò mẫm trong đêm tối, gió lạnh ập tới khiến Mộng Hàm Yên run cầm cập.
Nàng hình như cảm thấy có ai đó cõng mình nhưng không mở nổi mắt, trước mắt nàng chỉ toàn một màu tối om.
Hơi thở nàng rất yếu nhưng luôn kiên trì, chưa hề từ bỏ sự sống.
Khóa trường mệnh phượng hoàng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng ấy tuy yếu ớt nhưng chưa từng biến mất.
“Yên nhi! Con nhất định phải tìm được mảnh tàn hồn tản mát trong thiên địa! Phụ thân đợi con quay về!”
Bên tai vẳng đến một giọng nói dịu dàng, ánh sáng của khóa trường mệnh phượng hoàng nơi ngực nàng mạnh hơn mấy phần.
- Phụ thân…
Mộng Hàm Yên hình như lẩm bẩm thành tiếng, giọng nói yếu ớt của nàng đầy vẻ quyến luyến và ỷ lại.
Nàng như nhìn thấy một nam tử khẽ gật đầu với mình, ánh mắt cổ vũ.
“Vút! Vút!”
Đột nhiên có những con băng xà lao ra trong đất tuyết, tập kích bọn họ.
- Cút ngay!
Nhuyễn kiếm trong tay Mặc Cẩn Tà bay múa, kiếm khí tung hoành, đẩy lui bọn chúng.
Nhưng số lượng băng xà rất lớn, hợp thành từng bầy tiến tới.
- Muốn ch.ết đến thế à? Bổn đế sẽ thành toàn cho các ngươi!
Trường kiếm trong tay hắn rung lên, kiếm khí như băng tuyết bay múa, băng xà đứt thành từng đoạn rơi lả tả trên mặt đất.
Kiếm trong tay hắn đi đến đâu giết đến đó, sát khí toàn thân hắn nồng nặc, tựa như sát thần.
Cuối cùng hắn tìm được Cửu Thiên Băng Tuyền, đó là một con suối đóng băng, dưới lớp băng là một nụ hoa sen màu vàng sắp nở.
Hoa sen ấy tỏa ra màu vàng chói lọi, chiếu sáng cả Cửu Thiên Băng Tuyền.
- Muốn Mộng Hồn Liên nở rộ, cần dùng dòng máu dương cương làm tan chảy Cửu Thiên Băng Tuyền này.
Một nữ tử vô cùng quyến rũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Mặc Cẩn Tà, áo lông cáo đỏ rực toàn thân khiến nàng ta cực kỳ rực rỡ giữa nơi đất trời băng giá này.
Nàng ta có một đôi mắt câu hồn nhiếp phách, người nhìn vào sẽ bị đắm chìm trong đó.
Khóe môi đỏ của nàng ta cong lên một nụ cười nhẹ như có như không.
- Ngươi là ai? Bổn đế vì sao phải tin ngươi?
Mặc Cẩn Tà thấy nàng ta xuất hiện lặng lẽ không tiếng động giữa nơi trời băng đất tuyết vắng vẻ không một bóng người này thì biết nàng ta không phải là người!
- Ta là ai không quan trọng! Nếu ngươi muốn cứu cô ta thì chỉ còn mỗi cách này. Ta có thể nói cho ngươi biết, linh hồn cô ta quá yếu, không chống đỡ nổi lâu đâu.
Nữ tử quyến rũ ấy ôm một thanh phượng cầm màu đen được làm từ gỗ mun trong tay, dây đàn màu vàng phát sáng trong đêm tối, vô cùng huyền bí.
- Một mảnh tàn hồn cô đọng trong thân thể, tồn tại giữa thế gian, đây vốn đã là một việc nghịch thiên.
- Ngươi nói gì?
Mặc Cẩn Tà nghe không hiểu lời nàng ta nói, muốn bắt lấy nàng ta, nhưng bóng dáng nàng ta lặng lẽ biến mất giữa không trung.
Hắn đặt Mộng Hàm Yên trên lưng xuống, cảm nhận được tình trạng của nàng rất tệ.
Hắn nhìn Cửu Thiên Băng Tuyền, thử dùng kiếm chém vào lớp băng nhưng không chút hiệu quả.
Lớp băng ấy cực kỳ cứng chắc, kiên cố tột cùng, đao kiếm không thể phá vỡ.
- Lẽ nào thực sự như lời nữ tử kia mới có thể lấy được Mộng Hồn Liên?
Mặc Cẩn Tà không xác định mình có nên vì một tiểu nha đầu không quen thân mà hi sinh lớn như vậy hay không, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng vẫn quật cường cầu sống, chưa từng từ bỏ.
Dù hơi thở của nàng rất yếu ớt nhưng trước sau chưa từng đứt đoạn.
Có lúc hắn đã tưởng nàng không chống đỡ nổi đến khi hắn tìm thấy Cửu Thiên Băng Tuyền, nhưng nàng đã làm được.
- Nha đầu! Nếu ngươi đã không từ bỏ chính mình thì ta cũng không từ bỏ ngươi!
Mặc Cẩn Tà lắc đầu, dùng nhuyễn kiếm trong tay cắt lên cánh tay mình.
Máu nhỏ xuống Cửu Thiên Băng Tuyền, mỗi giọt máu đều tạo ra những gợn sóng màu vàng.
Dòng máu nóng rực hòa vào con suối.
Những vết nứt mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy xuất hiện, lan ra như mạng nhện.
“Rắc!”
Một âm thanh vỡ vang lên, một ánh sáng đỏ vọt lên trời theo vết nứt vỡ của Cửu Thiên Băng Tuyền.
- Tiểu tử! Cám ơn ngươi giúp ta giải phong ấn! Bây giờ, ta lại tự do rồi!
Tiếng cười vô cùng quyến rũ vang lên sau núi Liên Anh Sơn, vọng khắp tứ bề.
- Ngươi là đồ lừa đảo!
Mặc Cẩn Tà ý thức được máu của mình đã thả yêu quái bị phong ấn trong cấm địa này ra ngoài thì sắc mặt lập tức khó coi.
- Ta đâu phải lừa đảo? Ngươi muốn cứu tiểu nha đầu này, làm theo cách ta nói không hề sai, chỉ là ta không nói ngươi biết bên dưới có phong ấn ta mà thôi!
Nữ tử áo đỏ cười với hắn khiến hắn giận đến giậm chân.
- Được rồi! Ta đi đây! Động tĩnh nơi đây chắc chắn đã kinh động đến lão bất tử kia, ngươi phải cứu tiểu tình nhân của ngươi nhanh nhanh lên, Mộng Hồn Liên chỉ nở trong một sát na ( ) thôi!
( ) Sát na: từ trong Phật giáo, chỉ một thời gian rất ngắn.
Nàng ta vung ống tay áo, Mộng Hồn Liên trong Cửu Thiên Băng Tuyền nở rộ, nàng ta giải bùa chú cấm linh của Liên Anh Sơn, xé trời rời đi.
Mặc Cẩn Tà thấy Mộng Hồn Liên đã nở, bèn vội vàng bế Mộng Hàm Yên vào trong Cửu Thiên Băng Tuyền.
Vừa vào trong suối, cơ thể nàng tự động hấp thu tinh hoa do Mộng Hồn Liên phát ra.
“Tại sao mình không muốn nàng ch.ết? Có lẽ vì nàng vẫn còn giá trị với mình ư? Ít nhất thì nàng là người mà Quỷ vương hứng thú”.
Hắn không biết giải thích nguyên nhân mình cứu nàng thế nào, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến lý do như vậy mới có thể miễn cưỡng giải thích cho hành vi của mình.
“Hễ là thứ huynh muốn thì ta đều muốn đoạt! Đây là huynh nợ ta!”
Mặc Cẩn Tà nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Nhờ công dụng của Mộng Hồn Liên, linh hồn sắp tan rã của Mộng Hàm Yên một lần nữa ngưng tụ lại với nhau.
Nàng mở mắt, phát hiện mình đang ở trong ngực Mặc Cẩn Tà thì bị dọa vội vàng đẩy hắn ra.
- Ngài….Tôi…..
Nàng không biết giữa hai người hiện tại là tình huống gì, nàng nhớ hình như trước đó nàng không cẩn thận đẩy hắn cùng rơi xuống núi.
Nàng vậy mà còn sống?
- Ngài cái gì mà ngài? Ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy à? Nếu không phải bổn đế nổi lòng từ bi thì ngươi đã ch.ết từ lâu rồi.
Mặc Cẩn Tà nhìn dáng vẻ như thấy quỷ của nàng thì tức mà không chỗ phát tiết, nha đầu này nhìn hắn cứ phải biểu hiện như vậy sao?
Hắn tự nhận thấy mình là một nam nhân vô cùng quyến rũ, sao lọt vào mắt nàng lại thành không chút quyến rũ thế này?
Hay là nàng còn quá nhỏ nên không biết thưởng thức sự quyến rũ của hắn?
- Ngài cứu tôi?
Mộng Hàm Yên có chút không dám tin, nam nhân nguy hiểm này cứu nàng ư?
Nhưng dường như nàng nhớ được mùi trên người hắn, là hơi ấm mà nàng ôm chặt lấy trong cơn giá lạnh!
- Ừ, trừ bổn đế ra, còn có thể là ai?
- Là tôi bị điên? Hay là ngài bị ngốc vậy?
- Nha đầu thối….