Chương 2: Lập tức phải đi lấy vợ
Cha hôm nay có vẻ gì đó rất là kỳ lạ, có lẽ là vì nụ cười mị mị của hắn cứng ngắc, vẻ mặt đầy xấu hổ, “Đi đi! Mẹ ngươi vẫn còn đang vội vàng đi mua sắm, nàng nhắn ngươi đi đường cẩn thận, đừng trì hoãn giờ giấc nữa.”
Xoay người lên ngựa, ta vừa đi vừa nghe tiếng pháo nổ rền vang, chiêng trống náo nhiệt khắp xóm, ta cắn răng chịu đựng cơn đau của dì cả (1) lan đến tận xương, gương mặt để lộ quầng thâm của đôi mắt ngủ không đủ giấc, và khuôn mặt tái nhợt đến mức khiến người người thương cảm.
Khi tới cửa thành hoàng cung, còn phải xuống ngựa, run run tiêu sái đi đến bậc cầu thang trước hoàng cung, quỳ gối xuống hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thảo dân Lạc Dương Trần đến đây để lấy vợ.”
Tuy rằng ta cách Hoàng Thượng xa như vậy, căn bản là nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng nhìn theo ánh thái dương chiếu xuống đang được phản quang lại, thì răng Hoàng Thượng nhất định rất trắng! Hoàng Thượng cười rất vui a! Cuốn hút cả Hoàng Hậu bên cạnh cười theo. Hoàng Thượng nói liên tục, thanh âm mang theo sự vui mừng. “Dương Trần từ nhỏ ta đã biết, hôm nay muốn thành thân, trẫm đương nhiên vui mừng không kể xiết a! Nhớ khi xưa ngươi còn là một đứa nhóc, còn để mặc trẫm nựng mặt!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng ân điển, thảo dân vô cùng cảm kích.” Ta tiếp tục cắn răng chịu đau, trong lòng không ngừng oán thầm Hoàng Thượng để ta quỳ lâu như vậy, bản công tử bị dì cả đột kích, xương sống thắt lưng chân gì đều đau, vậy mà ngài không biết thương tiếc a!
Chắc vì sắc mặt ta thể hiện rõ mình muốn đứng lên quá nên làm cho Hoàng Hậu phát hiện, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng ai biết nàng có thấy được hay không. Hoàng Hậu nói với Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, ngài xem Dương Trần có phải không đợi động phòng nổi nữa, nên mới vội vã đứng dậy thế không?”
Động phòng? Động phòng? Động phòng? Nhắc đến từ này là khiến ta sợ hãi, sợ muốn ch.ết a. Ai biết tối nay người kia nghe ta mở miệng giải thích rồi có sẽ đem ta ăn sống nuốt tươi không? A! Lỡ như nàng là một bà bác háo sắc không nỡ cự tuyệt ta thì... Còn gì là sự trong sạch của ta nữa a!
Không biết ta miên man suy nghĩ có phải khiến cho Hoàng Thượng hiểu lầm bản công tử là một người ɖâʍ đãng tà ác không mà hắn vỗ chân cười to, nói: “Người đâu! Mời tân nương ra đi! Dương Trần mau mau bình thân, dẫn tân nương của ngươi hồi phủ, tối trẫm vẫn còn ngóng chén rượu mừng của ngươi đấy!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng, thảo dân cáo lui.” Xong rồi, vừa muốn lên ngựa đã nghiêng ngả, mệnh đắng a!
Ngoài điện đại đội Hoàng gia thị vệ cao ngất oai hùng từ từ dẫn tân nương ra! Ách, dáng người tân nương không giống ta nghĩ! Đội mũ phượng vào rồi cũng chỉ cao bằng bản công tử, dáng người tuy bị một lớp hỉ phục bao lấy nhưng thoạt nhìn bộ dáng vẫn rất yếu đuối. Đáy lòng ta không khỏi cảnh gác, tuy rằng tân nương có thể là một bà bác, nhưng bà bác này dáng người không giống như đã từng có con.
Bậc cầu thang của hoàng cung khá nguy hiểm, vì muốn tỏ vẻ bản công tử là một quân tử, mặc dù đã có người đỡ tân nương đi, nhưng bản công tử vẫn tốt bụng đưa tay dẫn nàng xuống cầu thang. Có lẽ khăn voan đã che mặt nàng lại nên rất khó thấy được gì, nhưng bà bác này cũng dễ tính, không đẩy tay ta ra, mà đặt tay lên tay ta.
Bản công tử nhìn thấy bàn tay kia không khỏi ngẩn người, tay bác gái này được dưỡng thật tốt, bàn tay tinh tế thon dài lại trắng nõn bóng loáng, dưới ánh nắng nó sáng óng lên, bàn tay không hề dư thừa dù chỉ một khớp xương hay miếng thịt nào, đúng là một đôi tay đẹp!
Bác gái đúng là người có vừa có vóc người đẹp mà vừa có phúc khí a! Không biết dung nhan dưới tấm khăn voan của bác ra sao? Không biết có nên nhân cơ hội trộm nhìn một cái không?
(1): Kinh nguyệt