Chương 48: Duẫn Tuyệt Ca (Hai mươi bốn) Bối rối

Vân Yên cô nương ngồi trên ghế, bị điểm huyệt nên thân thể không nhúc nhích được. Giờ phút này không còn nhìn thấy nỗi u oán, sầu não, châm chọc, sắc bén trong mắt nàng nữa. Giọng nói nghe có vẻ có ý muốn trả thù, nhưng kì thực vẻ mặt nàng lại rất bình thản, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ta.


Ta đáp không được, lời chất vấn của Vân Yên cô nương vừa dữ dội mà lại vừa bình thản, nhưng đã đánh ta một cước rất mạnh. Trong lòng ta xao động dữ dội, có đắng, có ngọt, có bất an mà lại có cả bình thản, lo lắng suy nghĩ mãi về câu hỏi đó, khiến chút lý trí còn sót lại cũng dần bị gặm nhấm đi mất.


Lúc đầu là ta tò mò về Lạc Dương Trần, đến khi biết “hắn” là “nàng” lại thất vọng; Đến khi vào ở Lạc phủ lại đau lòng vì người đó; Khi xem nhật kí và cả vẻ mặt bát quái đó thì cảm thấy vô cùng đáng yêu; Nhớ tới nàng bị ám vệ nhốt trong nhà vừa bực mình vừa buồn cười; Cảm thấy xấu hổ tức giận vì lời nói của hai nữ tử trên đường, rồi lại âm thầm tức giận vì phản ứng chậm chạp của nàng; Thấy nàng thân thiết với Vân Yên cô nương cảm thấy chướng mắt khó chịu, đến khi nghe Vân Yên cô nương kể lại chuyện xưa thì lại vui mừng không lý do.


Thâm tâm ta vì Lạc Dương Trần mà dời sông lấp biển, đã sớm vượt qua phạm vi mình có thể khống chế, rốt cuộc là từ khi nào nó lại trở thành như vậy?


Vân Yên cô nương nói có mấy câu đã ép ta vào tận chân tường. Bí mật luôn được chôn giấu nay lại bị đào lên, ta muốn phủ nhận nó, nhưng lại không nỡ lắc đầu làm điều trái với lương tâm, càng không thể mở miệng thốt ra chữ “Không” được.


“Ta nên gọi ngươi Duẫn công tử, hay là Duẫn cô nương?” Vân Yên cô nương thấy ta không đáp lời, tiếp tục lãnh đạm truy vấn.


available on google playdownload on app store


“Ta giả thành nam trang vì để tiện hành tẩu bên ngoài, Duẫn Tẫn Hoan cũng chỉ là cái tên giả cho thân phận nam trang này mà thôi, việc này ngay cả Lạc Dương Trần cũng không biết. Ta họ Duẫn, Duẫn Tuyệt Ca.” Ta không còn sức để mà kinh ngạc nữa, vì câu hỏi vừa rồi ta vẫn chưa giải đáp được.


“Ta còn tưởng ngươi lại không trả lời, hoặc là muốn phủ nhận chứ. Ngươi đã nguyện ý thẳng thắn thừa nhận thì ta đây sẽ cung cấp cho ngươi một tin tình báo mà ngươi hẳn là sẽ thích.” Nàng cười yếu ớt, sắc mặt không còn cứng ngắc nữa, ngược lại dịu dàng động lòng người.


“Quen biết nàng ba năm qua đã làm ta phát hiện những chuyện ngay cả chính Lạc Dương Trần cũng chưa hẳn đã biết. Lạc ngốc tử trừ người nhà và những hạ nhân đã lớn lên với mình ra, thì căn bản không hề tiếp xúc với những nam tử khác. Có mấy lần trong thành có vài tên công tử nhà giàu có học thức, con cái quan gia phái hạ nhân đưa thiệp mời cho tam vị công tử Lạc gia, mời bọn họ ra dạo hồ ngắm cảnh, nhưng lúc nào nàng cũng từ chối cả, còn chạy tới chỗ của ta la hét than phiền, thậm chí đích thân người ta đến mời nàng cũng giả vờ bệnh không đi, sau đó lại chuồn ra cửa sổ chạy tới chỗ ta, lúc nào cũng chỉ có hai đệ đệ của nàng đi dự mà thôi. Chuyện này làm ta cảm thấy rất kỳ lạ, nàng là người thích những nơi náo nhiệt, vì sao lại không chịu đi? Đến khi quen biết nàng lâu một chút mới để ý dù là nàng ở cạnh nam tử nào đi nữa thì theo bản năng cũng cau mày che mũi lại, ngay cả các nha hoàn và cô nương ở đây nàng nhiều lắm cũng chỉ giận mùi son phấn của người ta quá nồng mà thôi, nói tới nói lui, cũng chưa từng bịt mũi lại.”


“Có lần ta không cố ý sai vài gã sai vặt đưa cơm vào đây, nàng liền lập tức lui về phía cửa sổ, nhưng đến chiều khi nha hoàn đưa cơm tới nàng còn cùng người ta cười đùa vui vẻ. Thử đi thử lại nhiều lần đều có kết quả giống nhau. Mãi mới biết Lạc Dương Trần không thích mùi của nam tử, thậm chí là ghét đến mức muốn trốn đi thật xa, nếu cùng đi bơi hồ với bọn công tử kia chẳng khác gì tr.a tấn cả. Nếu không phải vì trên người ngươi không có mùi của nam tử, thì chỉ sợ muốn nàng tới gần ngươi nửa bước là cả một vấn đề a.”


“Thanh lâu người đến người đi, ta đã nhìn thấy rất nhiều tỷ muội rồi, làm sao có thể không biết ngươi là nữ nhân được? Hơn nữa Lạc Dương Trần rất mẫn cảm với mùi vị như thế, nếu như ngươi thật sự là Duẫn công tử, cho dù có quan hệ thân thiết với nàng đến mức nào đi nữa ta cũng chẳng phải lo lắng. Nhưng ngươi lại là một cô nương, nam trang đã tuấn mỹ, nếu khôi phục nhân dạng thật chắc chắn sẽ là một mỹ nhân khiến người khác ghen tị. Nể ngươi là bằng hữu của nàng, hơn nữa nguyện ý nói cho ta thân phận nữ nhân của mình, nên tin tình báo này coi như tặng ngươi, từ nay về sau cũng không có cơ hội thứ hai đâu, ta sẽ không tặng cho ngươi cơ hội cướp nàng đi khỏi tay ta.”


Ta nhớ mình đã vội vàng giải huyệt cho Vân Yên cô nương, nhưng lại quên mất mình rời khỏi đó như thế nào, khi lấy lại được ý thức, ta đã ôm chân vùi mình vào trong chăn.


Ngày hôm nay thật dài, ban đầu đến thăm Vân Yên cô nương mục đích không hiểu đã đạt thành chưa, lại còn chột dạ để đối phương phản công, khiến ta bất an. Tính đến nay, đây là lần thất bại đầu tiên của ta.


Càng nguy hiểm hơn là khi biết được tin tức liên quan đến du côn cắc ké, ta lại cảm thấy vui sướng việc mình đã che giấu bí mật hơn nữa.
Hắn rõ ràng là nàng, như thế nào lại... Lại...


Ám vệ gõ cửa kéo ta khỏi mớ gút mắc đó, hội báo với ta Lạc Dương Trần đã tắt đèn đi ngủ ít nhất nửa canh giờ, tối hôm qua bị phạt, hôm nay nàng lại nhốt mình trong phòng cả ngày, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật mệt mỏi.


Không ngủ được, nhớ tới cuốn nhật kí dưới gối, ta nhẹ nhàng mở cửa phòng nàng ra, rón ra rón rén trả nhật kí lại. Xoay người muốn rời khỏi, không biết vì nguyên nhân gì mà ta lại dừng lại, lại xoay người cầm cuốn nhật kí tiếp theo của nàng giấu vào trong ngực.


Đi đến trước giường, nàng đang ngủ rất an ổn, tim của ta lại rung động điên cuồng, lời nói của Vân Yên lại lặp lại vô cùng sinh động trong trí nhớ. Cứ như ma xui quỷ khiến, ta vươn cánh tay xoa mặt của nàng, từng chút một, những rung động truyền khắp đầu ngón tay, cuối cùng nhịn không được, môi ta từ từ áp lấy môi của nàng.


Ta lập tức lui người lại, cảm thấy kinh sợ, trong lòng vừa xôn xao vừa nóng lên, hít một hơi thật sâu, ta kéo chăn lại cho nàng.


Ta gần như tông cửa xông ra ngoài, ngay khi ta đặt một bàn chân ra khỏi phòng, có một bàn tay đặt lên cổ của ta, tay kia thì bóp lấy gáy ta từ sau lưng. Ta không dám động đậy, dưới ánh trăng sáng đó có thể thấy rất rõ đối phương, Điệp Thúy và Mặc Yên đương nhiên cũng thấy rõ đó là ta.


“Duẫn công tử, tùy tiện mạo phạm ngài, Điệp Thúy, Mặc Yên cảm thấy thật có lỗi. Nhưng phòng của Đại công tử từng có kẻ cắp xâm nhập, tuy rằng Đại công tử không bị tổn thương lông tóc nào, Lạc phủ cũng không mất gì cả, nhưng chúng ta rất lo lắng cho an nguy của Đại công tử, mới ở đây trông chừng, không ngờ thiếu chút nữa đã làm Duẫn công tử bị thương, xin Duẫn công tử trách phạt. Điệp Thúy, Mặc Yên sẽ không oán hận câu nào cả.” Lúc này bọn họ mới nới lỏng tay ra, quỳ xuống đất xin ta xử lý.


“Mau đứng lên đi! Ta không sao, ta chỉ muốn tới tìm Đại công tử nói chuyện phiếm thôi, không ngờ hắn đã ngủ mất rồi. Ta không định trách phạt các ngươi, các ngươi không sai, không chỉ không nghỉ ngơi, mà còn tận tâm ở đây trông chừng, khó trách Lạc lão gia và Lạc phu nhân giao trọng trách bảo hộ Lạc công tử cho các ngươi.” Ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói dối để che đậy cho hành vi của mình, đưa tay ra đỡ bọn họ đứng dậy.


“Duẫn công tử khoan hồng độ lượng, Điệp Thúy Mặc Yên tạ ơn Duẫn công tử không phạt, không quấy rầy Duẫn công tử nghỉ ngơi nữa. Điệp Thúy, Mặc Yên xin cáo lui.”


Ta trở về phòng, thở dài, đến bây giờ ta đã nói dối về chuyện của Lạc Dương Trần bao nhiêu lần rồi? Lúc xưa ta nói dối Hoàng Hậu nương nương mình vì quá mệt mỏi mà không thể ngồi dậy ăn cơm được, nhưng sự thật là khi đó trong lòng ta không vui; Ám vệ phải nói dối Hoàng Thượng thay ta là ban đêm xuất thành ra ngoài để luyện thân thủ nên không được khỏe, che giấu cho việc ta đã vì nàng mà đêm hôm ra ngoài cung thăm dò chân tướng trong Lạc phủ; Cùng nàng ở cùng một mái nhà ta lại không dám xưng tên thật ra, phải dùng tên giả; Ngay cả với Điệp Thúy Mặc Yên ta cũng nói dối là vào phòng tìm nàng nói chuyện phiếm; Cầm nhật kí của nàng đọc ta lại kiên quyết phủ nhận việc mình bị nàng hấp dẫn; Thậm chí còn tung cửa phòng chạy ra ngoài. Ta có thật sự muốn trả lại cuốn nhật kí đó cho nàng không? Hay chỉ viện cớ để gặp nàng thôi? Lấy trộm cuốn nhật kí tiếp theo thuần túy chỉ vì tò mò, hay vì ta muốn có cơ hội để gặp nàng nữa?


Nói dối, chỉ toàn là ta đang tự gạt mình. Ta đang muốn lừa người khác hay đang tự lừa mình đây? Có thể lừa gạt người khác nhưng liệu có thể lừa mình không?
Ta còn phải tự lừa mình điều gì nữa? Từ khi nghe Vân Yên cô nương chất vấn, sự kiên định trong lòng ta đã tan thành mây khói.


Ôm thật chặt cuốn nhật kí trong lòng ngực, đêm nay ta sẽ mơ thấy giấc mộng mà ở đó ta sẽ ôm nàng ngủ, ở nơi mà ta sẽ gắn bó sinh tử với nàng.
Ở trong mộng ta biết, mình đang trầm luân không còn lối thoát.






Truyện liên quan