- Chương 1: Bắt đầu
- Chương 2: Rơi xuống biển
- Chương 3: Bắt cóc
- Chương 4: Sự biến đổi
- Chương 5: Yêu nghiệt
- Chương 6: Nghi ngờ
- Chương 7: Ảo giác
- Chương 8: Lén lút
- Chương 9: Oan gia
- Chương 10: Chạy trốn
- Chương 11: Kiếm tìm
- Chương 12: Giăng lưới
- Chương 13: Kinh hãi
- Chương 14: Gay go
- Chương 15: Bữa trưa
- Chương 16: Uy hiếp
- Chương 17: Khúc dạo đầu
- Chương 18: Đúng sai
- Chương 19: Hiểu lầm
- Chương 20: Song song
- Chương 21: Sóng gió
- Chương 22: Băng bó
- Chương 23: Khiêu chiến
- Chương 24: Cạnh tranh
- Chương 25: Tông xe
- Chương 26: Giận dỗi
- Chương 27: Lẻn vào
- Chương 28: Kỳ Lạ
- Chương 29: Sân thượng
- Chương 30: Trợ thủ
- Chương 31: Đi dạo
- Chương 32: Ghen
- Chương 33: Mệt rồi
- Chương 34: Đàm phán
- Chương 35
- Chương 36: Thổ lộ
- Chương 37: Mua
- Chương 38: Thư thái
- Chương 39: Hôn trộm
- Chương 40: Hóa thân
- Chương 41: Mê tung*
- Chương 42: Thẳng thắn
- Chương 43: Đẩy đi
Gặp gỡ tại thế kỷ trước nhưng dành tình cảm cho nhau lại ở cả thế kỷ sau.
Sự si tình và chờ đợi vẫn chẳng thể nào chống lại sự tang thường và luân hồi của thời gian.
Thời điểm khi đó, cô chính là một con thác nhỏ ở Thượng Hải nói không lại Triều Tịch đại tiểu thư.
Thời quá cảnh thiên, sau này khi bạn gặp lại cô ấy của sau này, lại phát hiện ra rằng cô ấy dĩ nhiên không phải như cô ấy đã từng.
Là thất vọng sao? Khi cô ấy chẳng hiểu chút gì về bản thân, là bất khả nhất thế, không quật cường, kiêu ngạo càng không thần tình, nhưng mà...
Sau những lần gặp nguy hiểm, làm cho cô ấy tự mình động viên bản thân, làm cho cô ấy bật cười, bản thân vui vẻ, gan dạ không sợ chết.
Có lẽ vì, Hoa Hi Hạt một lần nữa rơi vào tình yêu của người ấy rồi.