Chương 7: Sư phụ kỳ quái
“Cái này thật giống như bánh rán, chẳng lẽ đây chính là Tần Tang đê lục chi? Cũng không giống, tiểu tử!” Lão đạo sĩ từ đầu đến cuối không nói chuyện lắc đầu một cái nói.
“Món này không thể nhìn từ bên ngoài! Đây là rau hẹ thịt bột bao trứng. Trứng này là đặc biệt dùng lá cây dâu làm mồi cho gà mẹ, màu xanh biếc lại tốt, phối hợp với rau hẹ và thịt bột, đồng thời còn thể hiện trong ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi, là ẩn ý của câu thơ này, là muốn biểu đạt nỗi nhớ của tư phụ với phu quân của mình.” Phượng Vô Song lưu loát giải thích, lúc này quanh người Phượng Vô Song giống như xuất hiện một quầng váng, vô cùng quý khí, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Tốt, tốt, tốt!”
“Rất tốt! Rất được lòng lão phu!” Không còn chuyện gì nữa chỉ có thể dùng từ để khen ngợi.
“Tiểu Lão, đồ đệ này của ta thế nào, cơm cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, nên chấm dứt chuyện này thôi!” Lão giả râu bạc trong mắt mang theo vui vẻ cười nói với lão đạo sĩ.
“Được! Hôm nay lão đạo đã giúp huynh đệ giải quyết cọc tâm sự này! Các ngươi lui xuống đi!” Lão đạo sĩ ra lệnh.
Dĩ nhiên Phượng Vô Song không bỏ qua hai chữ đồ đệ mà lão giả kia nói, chẳng lẽ ---
Đợi trong phòng chỉ còn lại Phượng Vô Song và hai vị lão nhân, lúc này lão đạo sĩ mới cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu, còn không quỳ xuống bái kiến sư phụ của ngươi đi!”
Phượng Vô Song ngẩn người một chút, sau đó không chần chừ quỳ xuống đất, dập đầu: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!” Sợ rằng, hai vị lão nhân này đãn nhận ra nàng là nữ giả nam trang từ sớm, nhưng đến bây giờ mới nói, có thể thấy ánh mắt sắc bén, tâm cơ sâu nặng. Mà người vừa ra tay có thể tùy tiện lấy ra một ngàn lượng bạc, thiên hạ này sợ là cũng không có mấy người, mặc dù Phượng Vô Song không phải là người ham tư lợi, nhưng cũng biết ở thế giới này, không có năng lực không có tư cách thì không thể được. Nhưng nếu có một đại nhân vật bản lĩnh dạy mình như vậy, cớ sao lại không làm. Vì vậy, Phượng Vô Song chỉ suy nghĩ một chút sau đó lập tức nhận vị sư phụ này, bởi vì cái gọi là “Đi mòn gót giày không tìm được, lúc có được lại không mất công.”
“Rất tốt, rất tốt, lần này lão phu không có đến không, một ngàn bạc lượng bạc này rất đáng giá!” Lão giả râu bạc uống một hớp rượu lớn, hưng phấn nói, giống như một lão ngoan đồng, không hề có chút biểu hiện nghiêm túc hay nghiêm chỉnh nào của sư phụ, tính tình thẳng thắn như vậy, Phượng Vô Song rất thích vị sư phụ này.
Thì ra là, hai vị lão nhân gia ra đề bài này cho Bách Hoa lâu chính là muốn tìm kiếm đệ tử thân truyền. Từ trước đến giờ Phượng Vô Song vốn không tin vào duyên phận, nhưng hôm nay lại bắt đầu tin, nếu hôm nay nàng nghe theo lời khuyên của Bích Hà và Hồng Liên không ra khỏi cửa, như vậy nàng sẽ bỏ qua một sư phụ tốt, hơn nữa nàng còn bỏ lỡ sự nghiệp phát triển trong tương lai.
“Sư phụ, sao người lại nhận ra con là nữ nhi, rõ ràng con giả trang rất giống nam tử mà!” Phương Vô Song vừa nghi ngờ hỏi, vừa nhìn lại mình lần nữa, muốn tìm ra rốt cuộc là sơ hở ở chỗ nào.
“Đồ nhi, vi sư nói là, toàn thân cao thấp của con không có một chút giống nam tử!” Lão giả vuốt râu bạc của mình cười híp mắt nói.
“Vậy sư phụ có thể dạy con dịch dung không?” Phương Vô Song có chút hơi thất vọng, tự hào của mình bị người ta bỡn cợt không đáng một đồng.
“Nha đầu, ngươi đúng là đã kiếm lời, phải biết sư phụ ngươi là người am hiểu dịch dung nhất, chỉ cần hắn dịch dung, trong thiên hạ không có bất kỳ người nào có thể biết được! Hắn thật ra được xưng...” Lão đạo sĩ ở một bên xem náo nhiệt hưng phấn nói.
Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến một tiếng hết đầy tức giận: “Lão già, đừng tưởng núp trong Bách Hoa lâu là ta không dám đi vào tìm...”
“Nguy rồi, đồ đệ, mau cởi quần áo của ngươi ra!”
“Hả, cái gì? Sư phụ người muốn làm gì? Sư phụ người thích luyến đồng sao?”
“Mau cởi!”
“A a, không muốn!”
“Đừng để lộ, sư phó ngươi muốn chạy trốn!”
“À à!”
Vì vậy, Phượng Vô Song trơ mắt nhìn sư phụ nàng vừa mới nhận, trong nháy mắt từ một lão giả râu bạc biến thành một tiểu nam nhi mười năm tuổi đẹp trai, rồi vội vàng từ cửa sổ bay ra ngoài không còn bóng dáng.
Khó trách, nàng tự cho là nữ giả nam trang tốt, lại bị hắn khinh thường, quả thật so với thuật dịch dung của hắn, Phượng Vô Song cảm thấy nàng tự thẹn kém người rồi.
Nhưng, đây chính là sư phụ của nàng sao? Thậm chí họ tên cũng không nói cho nàng biết? Cứ như vậy biến mất? Không phải là quá tức cười sao? Chẳng lẽ vừa rồi mình nằm mơ, nếu không phải thấy những thứ canh thừa thịt nguội trên bàn, Phượng Vô Song thật cho rằng mình đang nằm mơ.