Quyển 2 - Chương 11: Đại chiến cùng đông li duệ phàm

Lưu Nhã Cư.
- Thì ra là các ngươi! - Đây là câu nói đầu tiên của Đông Li Duệ Phàm.


Hắn cho người điều tr.a biết được kẻ ẩu đả cùng với nhị vị tiểu thư Cao gia là người đi cùng với đệ nhất mỹ nam Đông Li - Mạc Tư Kỳ, cũng phần nào đoán ra người còn lại là ai nhưng hắn hoàn toàn không muốn tin đó là Tư Đồ Ngạo, tới khi Cao Thiết Linh nói ra những lời này còn có thể không tin được sao?


Tư Đồ Ngạo cảm thấy vô cùng oán, tại sao lại nói “Trời đánh, tránh bữa ăn” lại không nói cho nàng biết “Ôn thần đánh liền trúng bữa điểm tâm của nàng vậy chứ?“. Mặc kệ, Tư Đồ Ngạo phải dùng thực để vực đạo, nghĩ vậy liền trực tiếp kéo Mạc Tư Kỳ ngồi xuống, ăn cơm.


Ăn cơm a ăn cơm... nàng cứ như vậy điềm đạm ăn cơm, những người còn lại đứng đó cũng không biết phải làm sao, còn Mạc Tư Kỳ thì ngơ ra luôn. Tư Đồ Ngạo ăn xong một vòng các món, cũng không ngó xem có bao nhiêu người nhìn nàng, chỉ thấy Mạc Tư Kỳ không động đũa nên gắp thức ăn vào chén của hắn, bảo hắn ăn đi.


- Hỗn đoản, ngươi dám không xem lời bản vương ra gì? - Duệ vương gia thật sự nổi nóng, còn dám ở trước mặt hắn âu yếm kẻ khác.
Chẳng mấy khi thấy Duệ vương gia to tiếng, Công Tôn Trường Khanh, Đông Li Tử Huân cùng Dạ Lâm Vũ có dự cảm chẳng lành.


Tư Đồ Ngạo vẫn tiếp tục gắp thêm một vòng thức ăn.
Oanh... - tiếng nổ vang khi chưởng lực của Đông Li Duệ Phàm bị ngăn lại bởi chưởng lực của nàng.
Lúc này, Tư Đồ Ngạo mới hạ đũa xuống, ngước nhìn Duệ vương gia, ai oán nói:


available on google playdownload on app store


- Vương gia, lần sau nếu ngài có đến, vui lòng báo trước cho ta một đoạn thời gian có được hay không? Ta thật sự phải nạp đủ lực lượng mới có thể tiếp đón nổi ngài đó!
- Thừa lời! Nói, có phải ngươi ra tay với nàng ta?
- Có lẽ vậy.


- Nàng ta đã làm gì ngươi mà ngươi lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy? - Mặc dù hỏi nhưng Đông Li Duệ Phàm đã biết rõ mọi điều, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Mạc Tư Kỳ ngồi bên cạnh nàng.


Tư Đồ Ngạo nghe tr.a hỏi mới nhìn qua khuôn mặt Cao Thiết Linh bị che đi sau miếng vải cũng không giấu được rằng nó đang sưng to. Nàng cũng tự hỏi là tại sao mình lúc đó lại vô thức ra tay nặng đến như vậy? Không nghĩ rằng, mỗi người đều có một giới hạn của mình, cư nhiên giới hạn đó của nàng lại nằm trên người của người khác. Mạc Tư Kỳ, chính là người đầu tiên!


- Lỡ tay. - Câu trả lời không thể nào ngắn gọn súc tích hơn. Người khác có thể nghĩ Tư Đồ Ngạo đang chạy tội còn Tư Đồ Ngạo chỉ đơn thuần thấy mình ra tay mạnh thật.


- Lỡ tay? Một câu này của ngươi còn dám nói ra được? Ngươi không biết, các nàng đều là nữ nhi của Đại thần tiền triều Cao lão tướng quân, không thể ai muốn động liền động thủ. - Duệ vương gia đanh giọng.
- Đánh người còn phải hỏi gia phả hay sao? - Tư Đồ Ngạo thú vị hỏi lại.


- Cũng không thể động ai cũng đánh! - Đông Li Duệ Phàm âm lãnh.
- Vậy ta cũng đánh ch.ết vài tên khất cái rồi, cớ sao lại chưa có ai được Duệ vương gia đến đòi công đạo vậy?
- Ngươi...! - Đông Li Duệ Phàm thực không thể nào nói lại nàng.


Nếu như có ước muốn nào đó trong cuộc đời này thì chắc hẳn những người còn lại rất là mong muốn có thể lập tức biến mất khỏi chỗ này. Nhưng mà nhiều khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, bọn họ dù không muốn cũng không thể tham gia vào chuyện này được.


Liên quan đến trọng thần triều đình, Công Tôn Trường Khanh đành phải lên tiếng:
- Vương gia trước hết khoan hãy nổi nóng, có gì xin hãy ngồi xuống từ từ làm rõ mọi chuyện.


- Xin Duệ ca ca bớt giận. - Cao Thiết Lan lên tiếng, nàng ta không ngờ kẻ kia lại có quen biết với Duệ vương gia, tâm cũng bắt đầu lo sợ nhưng ngoài mặt vẫn giữ đúng phép tắc chuẩn mực nên có. Nàng ta bước lên trước hướng mọi người cất lời chào hỏi muộn màng:


- Cao Thiết Lan gặp qua Thất vương gia, gặp qua Công Tôn đại nhân; nhị vị công tử, Cao Thiết Lan xin có lễ.
Màn chào hỏi bắt đầu:
- Cao Thiết Linh gặp qua Thất vương gia, gặp qua Công Tôn đại nhân; nhị vị công tử, xin có lễ.


Tư Đồ Ngạo thật muốn chửi thề, nhìn muốn mòn mặt chào để làm cái gì nữa đây a! Cũng không quên hướng Cao Thiết Lan cấp nàng ta ánh mắt tán thưởng, còn không nhìn ra tâm cơ của nàng ta hay sao? Nàng ta càng tỏ ra tri thư đạt lễ càng cho thấy rằng Tư Đồ Ngạo ngang ngược, ngông cuồng, không hiểu phép tắc.


- Muộn một chút nữa còn có thể nói luôn lời từ biệt. - Tư Đồ Ngạo dĩ nhiên không để người khác đắc ý cũng không muốn nhìn cảnh chào chào hỏi hỏi rườm rà.


- Công tử cớ sao ngài lại nói như vậy, chúng ta cũng là không có cơ hội. Dù gì cũng tại... - Lời này là của Cao Thiết Linh, còn chưa kịp nói hết đã bị ngăn lại.
- Linh muội! - Cao Thiết Lan nhìn nàng ta, rồi sau quay sang Tư Đồ Ngạo thái độ học hỏi:
- Công tử dạy phải. Là chúng ta không hiểu phép tắc.


”Không có cơ hội, chẳng phải ta cũng đã dùng xong bữa rồi hay sao? Lúc đó các người rất thừa cơ hội đó chứ”, nghĩ là vậy nhưng Tư Đồ Ngạo cũng không muốn cùng các nàng đôi co thêm. Có điều có thể nhìn ra tỷ muội bọn họ một kẻ ngu ngốc, một kẻ lòng dạ thâm sâu rất biết lợi dụng kẻ khác.


- Đủ rồi. - Duệ vương gia bước đến ngồi vào bàn, đối diện nàng.


Như vậy, trên bàn chỉ ba người ngồi là Tư Đồ Ngạo, Đông Li Duệ Phàm cùng Mạc Tư Kỳ, những người khác cũng không dám ngồi. Mạc Tư Kỳ cảm thấy vô cùng bức bách, hắn có thân phận gì đây chứ, còn có thể ngồi ngang hàng với Ngũ vương gia hay sao? Nhìn thấy ánh mắt của Đông Li Duệ Phàm, hắn thật sự chỉ muốn biến ra xa thật xa nhưng nhìn lại Tư Đồ Ngạo, hắn có thể đứng lên được hay không đây?


- Nói, tại sao lại ra tay? - Giọng nói thâm trầm nguy hiểm của Duệ vương gia.
- Là họ ra tay trước. - Tư Đồ Ngạo giọng tỉnh bơ.
- Ta lại thấy ngươi lại không hề có một chút tổn thương nào.
- Tổn thương nội tâm, không thể nhìn thấy. - Tư Đồ Ngạo rất tỉnh.


- Nhàm chán! - Thật ra Đông Li Duệ Phàm rất muốn nói: “Là tổn thương trong lòng sao?”, cho nên giọng nói phát ra vô thức nhu hòa đi rất nhiều.
Mọi người choáng váng, cái này là đang tr.a hỏi hay sao? Cảm giác thật sự không đúng một chút nào hết vậy?


Tử Huân thì lại thấy như hai con người này không hề chống đối nhau mà là đang gây chú ý với đối phương thì đúng hơn. Quả thật ánh mắt của Ngũ ca nhìn Ngạo có điều gì đó không thể lý giải được.


- Vương gia, thật sự là lỗi của bọn muội, cũng không thể hoàn toàn trách công tử. Hay là chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi. - Cao Thiết Lan tức thời lên tiếng, tạo ra một kích động nhỏ.


- Không được! Dung mạo của nữ tử xem quan trọng như mạng sống, bị hủy rồi thì nàng ta phải làm thế nào? - Đông Li Duệ Phàm
- Vậy thì thế nào? - Tư Đồ Ngạo vân đạm kinh phong uống trà.
- Phải bồi thường, đồng thời chịu trừng phạt. - Đông Li Duệ Phàm đanh thép.


- Bồi thường như thế nào? Trừng phạt như thế nào? - Tư Đồ Ngạo tùy tiện, Mạc Tư Kỳ căng thẳng.
- Về phần bồi thường, ngươi không cần thiết, ta dĩ nhiên sẽ để ngự y chữa trị cho nàng thật tốt. Còn chịu phạt, nhẹ thì 200 tiên.


- Vương gia, ngài cũng thật là công tâm, đem người gây hấn ra bồi thường, còn tổn thương của ta phải làm thế nào đây? - Tư Đồ Ngạo gương mặt ủy khuất, đáng thương.
- Đối với quyết định của bổn vương, ngươi dám có dị nghị. - Mỗ vương gia trong nóng, ngoài lạnh.


- Ngài đây là đang lấy uy áp lý?
- Bổn vương lại không thấy có chỗ nào bất hợp lý.
- Đó là vấn đề ở ngài. (Ngụ ý trong câu nói của Tư Đồ Ngạo là nói Đông Li Duệ Phàm chính là người bất hợp lý.)
- Ngươi...!


Đông Li Duệ Phàm có thừa sức, thừa uy quyền để trấn áp Tư Đồ Ngạo tuy nhiên vẫn cứ năm lần bảy lượt lại không muốn áp bức nàng, cứ như vậy mà đấu khẩu với nàng, dĩ nhiên là không thể thắng nổi nàng rồi.


Tử Huân thật không thể nhìn nổi hai người này được nữa, cũng không thể chịu phạt đứng như thế này nữa, cho nên lập tức lên tiếng.
- Nếu không phục thì đấu một trận, kẻ thắng thế thắng lý.
Câu này nói ra đúng ý mọi người, không hẹn mà gặp, hai đại nhân vật lại đồng thanh.


- Đấu như thế nào?
- Không cần trực tiếp đánh nhau, mất hòa khí, chỉ cần chọn một cái gì đó cả hai người đều am hiểu để phân thắng bại.
- Ý này rất hay, giao ước nếu Ngạo đệ thua phải chịu sự trừng phạt của vương gia, thắng thì không cần nhắc đến chuyện này nữa. - Dạ Lâm Vũ


- Một lời đã định! - Tư Đồ Ngạo, Đông Li Duệ Phàm.
- Duệ vương gia, ngài muốn đấu cái gì? - Mạc Tư Kỳ lúc bấy giờ mới dám hỏi, hơi lo lắng.
- Tùy ngươi. - Đông Li Duệ Phàm bỏ qua Mạc Tư Kỳ, trả lời Ngạo.


- Cưỡi ngựa, bắn tên, phóng lao, chạy bộ. Tất thảy không được sử dụng nội lực. - Tư Đồ Ngạo


- Ngạo đệ, đừng có cậy mạnh. - Dạ Lâm Vũ lo lắng, những hạng mục nàng đưa ra toàn là thế mạnh của Chiến thần Duệ vương gia, chưa tính tới tuổi tác, chỉ so ngoại hình Tư Đồ Ngạo lại trông quá sức mỏng manh, nếu còn không sử dụng nội lực như vậy thì có thể đấu sao?


- Cũng đều là thế mạnh của ta. - Tư Đồ Ngạo vỗ vai hắn trấn an.
...
Ngoại thành Lạc Châu.
- Môn đầu tiên là cưỡi ngựa, hai người muốn ta chuẩn bị giúp hay không? - Tử Huân.
- Không cần, ta sẽ cưỡi Bạch Tuyết. - Đông Li Duệ Phàm dứt khoát.


- Cái này... ta cũng biết nó là chiến mã huynh đệ của huynh nhưng mà Bạch Tuyết thì có chút...


Tử Huân chỉ nói tới đây, mọi người liền sáng tỏ, thiên hạ này còn có con ngựa nào có thể so với Bạch Tuyết chiến mã của Duệ vương gia? Ngài còn cố tình đem nó ra so tài, đó chẳng phải là hϊế͙p͙ người quá đáng hay sao?


- Không cần, cứ để ngài ấy cưỡi gì thì cưỡi. Ta cũng sẽ cưỡi chiến mã huynh đệ của ta. Bất quá luật thì phải thay đổi một chút, chỉ cần thể hiện khả năng điều khiển ngựa thật tốt, không cần thiết phải đua, dù gì nếu đua cũng là do ngựa chạy chứ bản thân người tham gia thi đấu không có chạy. - Tư Đồ Ngạo


- Vậy thì như thế nào? - Mỗ vương gia


- Như vậy đi, ta với ngài so tài xem ai có thể điều khiển chiến mã của mình đến đích chậm nhất, điều kiện là suốt dọc đường không được phép dừng lại, kẻ đến đích đầu tiên là kẻ thua cuộc. Như thế nào? - Tư Đồ Ngạo ma mãnh giải thích luật chơi, cũng không quên dừng lại hỏi ý kiến của ai đó.


- Cũng được, cứ quyết định như vậy đi.


Đông Li Duệ Phàm vẫn còn chưa nhận ra bản thân mình mắc bẫy. Tư Huân thì thầm cười, hắn còn không biết chiến mã huynh đệ của Tư Đồ Ngạo là cái dạng gì sao? Nhưng trời sinh bản tính hắn rất thích xem kịch vui, cho dù huynh đệ hắn thì đã sao, chẳng phải trông thấy vẻ mặt bị lừa gạt của Ngũ ca càng là chuyện khó hơn lên trời hay sao, hắn phải hảo hảo tranh thủ tốt.


- Ngài không có điều kiện gì đưa ra chứ? - Tư Đồ Ngạo
- Không có. - Mỗ vương gia
- Tốt, vậy ngươi cho người đem ngựa của ngươi đến, ta cũng cho người đem con của ngựa ta đến, đến lúc đó bắt đầu, không cho phép bàn cãi. - Tư Đồ Ngạo lướt nhanh khi nói từ “con của ngựa”
- Được.


Vậy là bọn họ tiếp tục chờ người mang chiến mã của mình đến...


Khi con Bạch Tuyết của Đông Li Duệ Phàm được đưa đến, tất thảy mọi người đều không khỏi trầm trồ, một con chiến mã to lớn, dũng mãnh, đen tuyền khiến cho Tư Đồ Ngạo không thể không liên tưởng đến con ngựa Ô Truy của Tây sở bá vương Hạng Vũ trong truyền thuyết. Vừa trông thấy chủ nhân, nó liền vùng khỏi tay người dắt ngựa phi tới bên cạnh Đông Li Duệ Phàm, tiếng thở, tiếng kêu của nó điên cuồng khiến người ta không dám đến gần.


Tư Đồ Ngạo cũng lớn lên trên sa trường, là một chiến binh có ai không mê luyến chiến mã. Nếu nói con chiến mã của nàng là con Xích Thố trong truyền thuyết thì cũng có thể thấy con Bạch Tuyết của Đông Li Duệ Phàm chính là con Tuyệt Ảnh của Tào Tháo. Tư Đồ Ngạo liền không thể cầm lòng muốn tiến đến chạm vào con Bạch Tuyết.


- Ngạo! Không được! - Công Tôn Trường Khanh hoảng sợ khi thấy hành động của Ngạo, phải biết rằng con ngựa này rất hung hãn, không thể tới gần, những người từng muốn thuần phục nó đã ch.ết không ít.


Đông Li Duệ Phàm cũng thoáng chấn động, tay vô thức xiết chặt dây cương của Bạch Tuyết hơn. Tư Đồ Ngạo vẫn mặc nhiên tiến đến, khi cách nó ba bước chân, nàng dừng lại, xác định con Bạch Tuyết đang chú ý đến nàng, nàng liền cúi đầu chào nó. Đột nhiên con ngựa động mạnh, kêu lên một tiếng muốn nhào đến Tư Đồ Ngạo. Tâm mọi người liền căng lên như dây đàn. Con ngựa tiến tới một bước, Tư Đồ Ngạo lại nhẹ nhàng lùi lại một bước, lặp lại động tác cúi người, sau đó thì đứng thẳng lưng nhìn nó với ánh mắt kiên định. Tư Đồ Ngạo biết những giống ngựa mạnh mẽ thường có linh tính mãnh liệt và rất kiêu hãnh, muốn thuần phục nó trước phải tôn trọng nó, sau phải cho nó thấy thái độ của mình, bởi vì loại ngựa này có thể tự nhận chủ.


Đúng như vậy, không bao lâu con Bạch Tuyết lại muốn tiến đến phía Tư Đồ Ngạo nhưng hành động của nó hiền dịu hơn nhiều, vì vậy Đông Li Duệ Phàm mới dám nới lỏng tay để nó tự đi đến cạnh nàng. Tư Đồ Ngạo đưa tay lên vuốt ve bờm của nó, nó tỏ ra rất thích chí, sau đó còn nhảy cẫng lên ý muốn Tư Đồ Ngạo cưỡi nó. Nàng nhìn qua mỗ vương, nhận được cái gật đầu, liền vui mừng nhảy lên lưng ngựa, cưỡi nó tiêu soái phi một vòng trước những ánh mắt ngưỡng mộ cùng kinh ngạc của mọi người.


...
Nếu mà nói đến chấn động thì chính là con “chiến mã” của Tư Đồ Ngạo mới thật sự gây cho Duệ vương gia chấn động đến phun trào. Nhìn khuôn mặt đen thui của hắn thì một người tao nhã lịch thiệp như Công Tôn Trường Khanh cũng không thể không cười.


- Tư... Đồ... Ngạo! – Đông Li Duệ Phàm nghiến từng chữ.
- Sao hả? Con của ngựa của ta như thế nào, có phải là cũng rất uy vũ hay không? – Tư Đồ Ngạo rõ ràng đang trêu người nói.


- Ngươi dám bỡn cợt bổn vương. - Người nào đó hết sức phẫn nộ, ban nãy hắn nghe loáng thoáng từ “con của ngựa” còn tưởng là nàng nói nhầm, bây giờ mới nhận ra mình bị tính kế.


- Ấy ấy... khoan nóng giận, để ta giới thiệu với ngài. Đây, là La tiểu đệt, dòng dõi đầu tiên và cũng là cuối cùng của Xích Thố chiến mã của ta với Lừa tiểu thư. Ưu điểm lớn nhất của nó chính là đi vô cùng chậm, có thể đi một dặm trong vòng một tháng!


Sau khi kết thúc phần giới thiệu hùng hồn, Tư Đồ Ngạo liền khẳng định niềm tin bằng hành động nhảy lên lưng La tiểu đệch, nằm ngửa ra nhìn trời, nhắm mắt hô lớn: “Xuất phát“. Con La tiểu đệt lập tức hiểu ý, nó co một chân lên và bắt đầu... đi!
- Ha... ha... ha...


Thật không biết cười do ai bắt nguồn, lập tức cả đám không còn nhịn được nữa, cười đến ngã trái ngã phải. Ngay cả tỷ muội họ Cao mặt dù rất chống đối, cũng chỉ có thể nén cười đến khó coi. Mạc Tư Kỳ sau khi ngừng cười còn phụ họa bằng cách đi đến chỗ nàng, xòe quạt ra quạt cho nàng mát. Mọi người ai nấy đều thắc mắc rằng: tại sao rõ ràng con la này vẫn đang đi, cư nhiên lại có thể chậm đến như vậy, cứ một đoạn thời gian ngắn Mạc Tư Kỳ chỉ cần bước một bước là có thể bắt kịp tốc độ của nó ngay.


- Ngươi leo xuống cho bổn vương! - Mỗ vương gia lần đầu tiên mất kiềm ch.ết đến gầm thét.
Tư Đồ Ngạo cảm thấy chọc giận người này như vậy là đã đủ nên lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống đất, cũng không dám kêu chọc, chỉ nhẹ nhàng nói:


- Hiệp này ta thắng! Vương gia, ngài không cần sinh khí, chúng ta chuyển sang hiệp hai đi.
- Ngươi được lắm!
- Vương gia xem ra ngài đã thua rồi. Hiệp sau phải đấu cái gì đây? - Dạ Lâm Vũ lên tiếng trấn áp.
- Chạy! – Tư Đồ Ngạo nói liền chạy mất.


- Khốn kiếp! – Đông Li Duệ Phàm lại thêm một cái lần đầu tiên nữa đó là chửi bậy, cũng lập tức đổi theo.


Còn chưa vạch ra lộ trình và đích đến, hai người bọn họ cứ như vậy mà chạy băng về phía rừng, những người còn lại đứng ngơ ra tại chỗ chờ đợi đến mỏi mòn, tới khi ánh mặt trời nhuộm màu hoàng hôn, dưới sự thúc dục của Tử Huân, bọn họ mới bịn rịn ly khai, nhà ai nấy về.
...


Tư Đồ Ngạo cùng Đông Li Duệ Phàm cứ vậy mà chạy, chạy một mạch vào thẳng trong rừng, băng qua rừng rồi chạy lên đỉnh núi, chạy đến hăng hái, chạy đến thần thanh khí sảng. Tất cả các khối cơ trên người đều căng lên nóng bừng, cảm thấy máu không ngừng cuồn cuộn chảy, mồ hôi đều được tháo hết ra bên ngoài, gặp gió thổi cả người mát lạnh sảng khoái. Bầu không khí trong lành tươi mát xông thẳng lên mũi, đánh bay hết những ưu thương muộn phiền thường nhật, không cần suy nghĩ, không phải vướng bận, vô ưu vô lo.


Đứng trên đỉnh núi, một cảm giác tuyệt vời như chinh phục cả thế gian, sự hưng phấn cháy bừng trong từng tấc da thịt.
Đứng trên đỉnh núi, tầm nhìn rộng phóng đến tận chân trời, cả cõi nhân thế thu vào tầm mắt là bạt ngàn một màu xanh của núi rừng bất tận.


Đứng trên đỉnh núi, hai thân ảnh nhuộm ánh tà dương, trên gương mặt ẩn ẩn những giọt mồ hôi lấp lánh nhưng không đồng dạng. Đông Li Duệ Phàm da thịt săn chắc ánh màu mật ong, mạnh mẽ, hấp dẫn. Tư Đồ Ngạo ngược lại tươi sáng, rạng rỡ, phiêu dật truyền thần.


Mỗ vương gia vô tình liếc mắt sang, thấy nụ cười tỏa nắng của Ngạo, ánh mắt không ngừng thưởng thức. Đồng dạng nhân tử nhưng Tư Đồ Ngạo lại mang đến cảm giác thanh thuần cực hạn, tỉ như châu ngọc cũng không sáng bằng hắn, sương mai cũng không thanh khiết bằng hắn. Mỗ vương gia trộm nghĩ: “Có khi nào thay đi bộ hắc bào cuồng dã kia trên người hắn thành một thân bạch y tao nhã, hắn liền trở thành tiên nhân bay thẳng lên trời hay không?“. Bỗng dưng trong lòng lại có một điều gì đó nảy nở và bắt đầu bám rễ mà hắn vẫn còn u mê chưa nhận ra.


Tư Đồ Ngạo tinh thần rất khoái, sau khi nhìn đủ mọi thứ, nàng đi đến bãi cỏ xanh mượt, ngả người nằm lên đó, tay gối sau đầu, chân vắt lên nhau, nhắm mắt dưỡng thần, trên miệng không quên ngậm một nhánh cỏ. Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của một người khác.


Đông Li Duệ Phàm cau mày, tên tiểu tử Tư Đồ Ngạo thật quá tùy tiện, đúng là chẳng xem ai ra gì. Nhưng sao, càng nhìn lại càng cảm thấy vô cùng tự nhiên khoáng đạt. Vì vậy cho nên, qua một lúc, vị vương gia cao cao tại thượng kia cũng ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Này. – Vương gia


- Như thế nào? – Tư Đồ Ngạo
Vương gia một chút ngập ngừng mới nói:
- Sau này... đừng có động thủ với nữ nhân.


Tư Đồ Ngạo nâng mí mắt nhìn hắn. Những tưởng một mãnh nam cuồng ngạo như hắn thường rất có khuynh hướng bạo ngược, cư nhiên hắn lại đi nói ra những từ ngữ rất quân tử, rất ga – lăng như vậy chứng minh cho nàng thấy bản thân nàng hình như đã có cái nhìn sai lệch về hắn. Nghĩ là vậy, Tư Đồ Ngạo cũng không ngoan ngoãn mà khuất phục:


- Còn tùy.
- Cái gì mà còn tùy?
- Đối với những thể loại miệng lưỡi chua ngoa, ta phiền nói nhiều, đập một cái liền khiến ả câm miệng, cớ sao lại không làm? – Tư Đồ Ngạo bộ dạng bá đạo nhìn lại hắn.


Đông Li Duệ Phàm khóe mội giật giật, không nên để bề ngoài văn nhược mềm mại của Tư Đồ Ngạo lường gạt, hắn đích thị là một con nhím thích xù lông.
- Không thể lúc nào cũng dùng đến bạo lực. - Mỗ vương gia bắt đầu phân bua.


- Nói cho ngươi nghe một câu nói ta rất tâm niệm. - Tư Đồ Ngạo nay trong lòng có một chút biến chuyển liền thuận miệng gọi “ta – ngươi” làm cho quan hệ giữa hai người trở nên ngang hàng và bình đẳng hơn, cũng chính là nói có mùi vị gần gũi hơn. Trước xưng “ta – ngài” là để vạch ra chuyến tuyến và khoảng cách với hắn, hoàn toàn không có ý niệm tôn trọng hắn.


- Câu gì? - Mỗ vương gia hỏi lại.
- Câu đó là: “Khi ngôn từ bất lực, bạo lực sẽ lên ngôi”
-...
Đông Li Duệ Phàm đầu đầy hắc tuyến, sao cảm thấy người bên cạnh hắn càng tiếp xúc lại càng thấy vô phương chống chế như vậy chứ?


Sau đó, dưới sự khuyên nhủ tận tình của vương gia, Tư Đồ Ngạo đồng ý là sẽ không tùy tiện đánh người nữa. Lúc đó là khi tia nắng cuối cùng cũng tắt đi, bọn họ lại cùng nhau trở về. Suy nghĩ về đối phương trong hai người cũng dần thay đổi, đều cảm thấy đối phương rất dễ nói chuyện. Ác cảm ban đầu trong lòng Tư Đồ Ngạo biến mất, cũng không hoàn toàn coi trọng hắn nhưng chí ít cũng công tâm nhìn lại hắn một vòng: Hắn cũng không đến nỗi tệ!






Truyện liên quan