Quyển 2 - Chương 12: Đệ nhất võ lâm cao thủ... cho ngươi!
Ngoại ô thành Lạc Châu.
Tư Đồ Ngạo cùng Lạc Tư Kỳ đã rời xa kinh thành, bọn họ là đang đi đến nơi cử ra Đại hội võ lâm cao thủ để thực hiện giao phó của Lão đầu.
- Tư Kỳ, chàng muốn trú tại khách điếm hay ở ngoài bãi hoang?
- Bãi hoang? Nàng thường như vậy sao?
- Luôn như vậy! Trả lời câu hỏi của ta!
- Tùy nàng! - Mạc Tư Kỳ cười hòa nhã.
- Khi ta cho chàng quyền chọn lựa, nên hảo hảo tranh thủ nó, bởi vì chàng không thuộc loại người tùy tiện giống như ta.
- Vậy thì ta muốn khách điếm!
- Chàng đã mất quyền lựa chọn rồi!
Mạc Tư Kỳ đầu đầy hắc tuyến, bọn thuộc hạ âm thầm nhịn cười.
Mặc dù nói vậy nhưng Tư Đồ Ngạo vẫn chọn khách điếm để trọ, thân thể Mạc Tư Kỳ không được tốt, không thể nằm gai nếm mật như nàng được.
- Lão bản, ta lấy hai gian phòng thượng hạng! – Tư Đồ Ngạo
- Khách quan, ngài thông cảm, hiện tại sắp diễn ra Đại hội cao thủ võ lâm nên tất cả phòng đề bị đặt hết cả rồi!
- Vậy chúng ta đi đến nơi khác! - Mạc Tư Kỳ
- Không cần, nếu đã như vậy đến nơi khác kết quả cũng không có gì khác. – Tư Đồ Ngạo.
- Vị công tử này người nói chí phải. Khách điếm chúng ta là khách điếm tốt nhất ở đây nên giá cả có chút cao, nhưng hiện tại tất cả các phòng đều đã hết chứng tỏ những nơi khác cũng đồng dạng. – Lão bản
- Lão bản, đưa ta đến các gian phòng thượng hạng, ta muốn thương lượng.
- Chuyện này... Hay là thôi đi công tử, mời người đến nơi khác thương lượng, những người đến đây không phải là người có thân phận thì cũng là người có tiền, không dễ thương lượng. – Lão bản thật thà khuyên nhủ.
- Đạo lý này ta biết rõ, tuyệt đối sẽ không làm ông khó xử!
- Không cần! Ngươi có thể ở cùng với ta! - Giọng nói cuồng nam trầm ổn vang lên ngay sau lưng bọn họ.
- Duệ vương gia! Là ngươi! – Tư Đồ Ngạo
- Tham kiến Duệ vương gia! - Những người trong khách điếm, không có Tư Đồ Ngạo.
- Bình thân! Lão bản, sắp xếp cho họ hai gian phòng.
- Dạ rõ, thưa Vương gia. – Lão bản
- Ngươi bao hết phòng nơi đây? –Tư Đồ Ngạo
- Chỉ có dãy trên cùng! - Mỗ vương gia thật thà
- Ngươi biết bây giờ người ta đang thiếu chỗ trú hay không?
- Như vậy thì sao? - Mỗ vương gia đang nghĩ: thiếu chỗ trọ thì ta phải chịu bon chen cùng bọn họ sao?
- Làm tốt lắm! – Tư Đồ Ngạo vỗ vai hắn cười hớn hở.
Mỗ vương gia còn chưa theo kịp, lại nghe nàng nói:
- Tư Kỳ, chúng ta gặp của hờ rồi, không tốn ngân lượng lại có thể bao hết dãy phòng nơi đây. A ha ha... Mau mang hành lý lên dãy phòng của chúng ta thôi!
Vương gia “Cái tên này thật là”: - Này, bổn vương chỉ cho ngươi hai phòng!
- Như nhau cả thôi, ta cũng không thể ngủ trong cả hai gian phòng một lúc.
- Các ngươi tới đây làm gì? – Vương gia
- Chúng ta đi khắp nơi mà không cần lý do. Còn ngươi? – Tư Đồ Ngạo
- Ta đến giám sát Đại hội võ lâm.
Tư Đồ Ngạo đã đến trước cửa phòng, xoay người lại vỗ vỗ vai hắn:
- Ngài thực vất vả nga! Vậy thì đi làm việc của ngài, chúng ta không phiền nữa! – Nói xong cùng Mạc Tư Kỳ bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa.
- Hắn ta theo ngươi vào đó làm gì? Chẳng phải còn nhiều phòng lắm sao? – Vương gia uất ức vì bị đuổi.
- Hắn đến sắp xếp đồ đạc cho ta.
- Ngươi sao không tự mình xếp?
- Đơn giản... vì lười! – Tư Đồ Ngạo tỉnh queo.
Vương gia á khẩu, nhưng vẫn bịn rịn đứng đó. Tư Đồ Ngạo nhướn nhướn mày, bộ dạng: sao ngươi còn chưa chịu đi? Mỗ vương gia giả vờ ho rồi trở về phòng của mình.
- Ngạo! Ta thấy quan hệ của nàng với vương gia hình như càng ngày càng tốt. - Mạc Tư Kỳ xếp đồ.
- Cũng được!
- Lần trước ta còn chưa hỏi, nàng với vương gia đã chạy đến đâu?
- Chạy loạn khắp nơi thôi.
- Không trách mắng nàng chứ?
- Có nói vài câu.
- Vương gia dường như rất để ý tới nàng.
- Chàng muốn nói cái gì?
- Cũng không có gì.
...
Tư Đồ Ngạo sau khi thức giấc thường bị những cơn đau tức ngực hành hạ là bởi vòng một đang phát triển rất nhanh. Còn đang định quấn ngực bị Mạc Tư Kỳ ngăn cản, ngực mới phát triển nếu bị o ép sẽ không tốt, nên nàng đành thôi ý định.
- Chúng ta ra ngoài!
Tư Đồ Ngạo cùng Mạc Tư Kỳ vừa ra tới cửa lại đụng mặt vương gia.
- Các ngươi định đi đâu? – Vương gia
- Thăm thú các nơi. Còn ngươi? – Tư Đồ Ngạo
- Thị sát dân tình.
- Mục đích giống nhau, có muốn đi cùng không?
Mỗ vương gia mở cờ trong bụng nhưng kết quả thì...
- Tại sao lại vào kỹ viện? – Mỗ vương gia, cũng là câu hỏi của Mạc Tư Kỳ.
- Cũng đã vào rồi còn hỏi làm gì?
- Tại sao ngươi cứ ban ngày ban mặt đến loại địa phương này?
- Chứ ngài muốn buổi đêm mới đến đây sao? – Tư Đồ Ngạo mặt gian xảo.
- Đừng có xuyên tạc ý của bổn vương.
- Ở đây có cơm, có rượu, còn có người phục vụ, không đến đây thì còn đến đâu?
- Nhưng ta không cần người khác phục vụ a. - Mạc Tư Kỳ nói, mắt không ngừng đảo sang kỹ nữ ngồi bên cạnh hắn.
Mỗ vương gia nhìn hắn khinh thường: “Kỹ nam còn đi tìm kỹ nữ”
Mạc Tư Kỳ âm thầm rơi lệ: “Ta cũng không mong muốn đâu.”
- Đã đến đây rồi thì chơi cho thật vui đi. Các tỷ muội, khuấy động không khí lên nào...!!! – Tư Đồ Ngạo hét to, bắt đầu gia nhập cuộc vui.
Rốt cuộc, chịu đựng không nổi nữa, Đông Li Duệ Phàm cùng Mạc Tư Kỳ đồng lòng kẹp tay Tư Đồ Ngạo lôi ra khỏi kỹ viện.
- Buông ta ra... Các ngươi làm gì vậy? Buông ta ra...!!!
- Ngươi đàng hoàng lại cho bổn vương!
- Ta có gì mà không đàng hoàng? Ta rất đàng hoàng! Bọn họ mới không đàng hoàng, là tự bọn họ cởi đồ, ta không có yêu cầu! – Tư Đồ Ngạo chống chế.
- Ai bảo nàng đến địa phương này? - Mạc Tư Kỳ cũng nổi nóng.
- Hì... hì... vậy thì bây giờ muốn đi đâu? – Tư Đồ Ngạo xề xòa.
- Ăn cơm! - Duệ vương gia + Mạc Tư Kỳ
- Ta đã ăn đủ! – Tư Đồ Ngạo
- Chúng ta còn chưa có ăn! - Vẫn là cặp Duệ + Kỳ
- Được rồi... được rồi... Ăn cơm... ăn cơm... không cần liên thanh như vậy đâu! – Tư Đồ Ngạo bị đàn áp dữ dội, nói.
Khách điếm...
- Ngươi là kẻ đọc sách tại sao lại thường xuyên lui tới những chỗ như vậy? – Vương gia càm ràm.
Kỳ thực Mạc Tư Kỳ cũng muốn hỏi một câu tương tự: “Nàng là phận nữ nhân tại sao lại thường xuyên lui tới những chỗ như vậy?”
- Thì chẳng phải ngươi nói đi thị sát hay sao? Còn nơi nào moi tin tốt hơn chỗ đó à?
- Bộ dáng của ngươi có chỗ nào giống người đi hành sự sao? – Vương gia nói, Mạc Tư Kỳ gật đầu đồng ý.
- Ta thì như thế nào? Ta anh tuấn bất phàm, lễ độ, tao nhã, học rộng tài cao, phóng khoáng, hoạt bát... không như các người suốt ngày càu nhàu!
Duệ vương gia cùng Mạc Tư Kỳ lặng thinh...
- Thôi được rồi, ta là đi làm việc trọng đại, không phải như các người nghĩ đâu!
- Nàng làm được việc gì trọng đại? - Mạc Tư Kỳ không tin tưởng hỏi.
- Khẳng định là các ngươi không biết, Đại hội lần này nhất định không có sự tham dự của đệ nhất võ lâm cao thủ lão...đầ...u... tiền bồi, lần này là do Thôi trang chủ của Thôi sơn trang làm chủ. – Tư Đồ Ngạo tung tin cũ rích.
- Nói như vậy, Thích lão tiền bối sẽ không tham dự? Như vậy còn lệnh bài Tuyệt lệnh phải làm thế nào? - Vương gia
- Hắn để đồ đệ của mình mang tới!
- Thích lão tiền bối đã thu nhận đồ đệ? Người này xem ra cũng là nhân vật không tầm thường. – Vương gia
- Dĩ nhiên là không tầm thường rồi! – Tư Đồ Ngạo bụm miệng cười.
- Xem ra giang hồ sẽ có nhiều thay đổi. – Vương gia bắt đầu trầm ngâm, việc làm sao để giang hồ quy thuận triều đình là mối lo ngại hàng đầu của hắn, nếu không thể kiểm soát thì chí ít cũng không được để bọn họ tự tung tự tác.
- Vậy tiếp theo phải làm thế nào? - Mạc Tư Kỳ thuận miệng hỏi.
- Còn làm thế nào? Ngồi coi đánh nhau thôi! – Tư Đồ Ngạo thong dong, dù sao mấy hôm trước nàng đã cho người đi báo tin cho lão Thôi, hiện tại đem khối lệnh bài giao cho hắn thì coi như xong việc, tiện thể xem trò.
...
Đại hội võ lâm diễn ra liên tục trong ba ngày, Tư Đồ Ngạo thong thả ở khách điếm ngủ đủ hai ngày. “Cao thủ thường xuất hiện sau cùng”: chính vì Tư Đồ Ngạo nghĩ vậy, làm vậy nên mới có thông lệ như vậy, chỉ có Duệ vương gia là vất vả ngày ngày đến theo dõi cuộc đấu nhàm chán để chờ xem đồ đệ của Thích lão tiền bối.
Ngày thứ ba, trên cao đài...
- Aiz... đại hội diễn ra tới đâu rồi? Sao còn chưa thấy cao thủ võ lâm nào xuất hiện vậy? Đi đâu mất hết rồi? – Tư Đồ Ngạo chán nản nằm ườn ra ghế, ngáp dài ngáp ngắn.
- Chẳng phải đều có mặt đủ cả rồi sao? – Vương gia
- Như thế nào gọi là đủ cả?
- Tất cả các môn phái đều tề tựu về đây, bất quá đồ đệ của Thích lão tiền bối mà ngươi nói không thấy xuất hiện. – Vương gia lời nói có mùi nghi ngờ, lẽ nào tên tiểu tử Tư Đồ Ngạo tung tin vịt vỉa hè?
- Người ta xuất hiện từ lâu, chỉ tại ngươi có mắt không tròng nên không nhìn thấy.
- Ngươi thử nhắc lại xem! – Giọng vương gia âm lãnh.
- Hì...hì... Lời hay ý đẹp chỉ nói một lần! – Tư Đồ Ngạo lại xề xòa.
Hai kẻ không coi ai gì ngồi đàm tiếu ngay trước mặt người khác, trong Đại hội tất cả đều là kẻ luyện võ, người có một chút nội công đều có thể nghe thấy những gì bọn họ trao đổi với nhau, còn có thể bỏ qua cho tên tiểu tử bộ dáng non nớt mà dám khinh thường tất cả người trong võ lâm được hay sao?
Sau khi hai tên trên đài đã phân thắng bại, được một kẻ khác nói nhỏ vào tai, tên vừa mới chiến thắng hướng sang Tư Đồ Ngạo nói:
- Vị công tử bên cạnh vương gia, tại hạ là Lôi Hàn Tín đệ tử phái Tiêu Dao rất mong được thỉnh giáo công tử.
Tư Đồ Ngạo còn chưa ý thức, nhìn quanh, sau đó còn nhìn Mạc Tư Kỳ cũng đang ở vị trí gần Đông Li Duệ Phàm.
Mạc Tư Kỳ khóe môi co giật:
- Nàng còn nhìn ta, người ta là đang nói nàng!
- Nói ta sao? – Tư Đồ Ngạo hỏi lại.
- Nàng thử nhìn xem! - Mạc Tư Kỳ
Tư Đồ Ngạo nhìn quanh, tất cả đều đang nhìn nàng, không sai, vậy thì đúng là gọi nàng rồi!
- Hề... hề... Ta chỉ đến xem thôi!
- Sao có thể như vậy? Đại hội anh hùng võ lâm là dành cho anh hùng trong thiên hạ, ai có thiệp mời mới được tham dự người ngoài không thể vào, người đến đều tham gia tranh tài. Vị huynh đệ này trông không quen mặt lại không mặc quan phục (ý nói nàng không phải là người của triều đình phái đến) vậy ngươi đến đây với mục đích gì?
Toàn trường bàn tán sôi nổi, Tư Đồ Ngạo cảm thấy phiền:
- Tham gia cũng không có nghĩa là đi đánh đấm, ta là đến đưa đồ không được sao?
- Ngươi đưa đồ gì? - Mỗ vương gia, ban nãy còn dự định nói Ngạo là người của hắn nhưng nàng đã nhanh miệng nói ra lý do trước rồi.
Tư Đồ Ngạo sờ loạn khắp người, miệng lẩm bẩm: Ở đâu rồi ta
Mọi người mòn mắt trông theo đến nóng ruột, bấy giờ nàng mới đem khối ngọc màu tím - Tuyệt lệnh đưa ra.
- Là cái của nợ này! - Giọng rất dõng dạc
Thôi trang chủ vừa trông thấy liền đi đến, chào hỏi:
- Thì ra là Tư Đồ công tử, thất kính, thất kính... Tạ hạ là Thôi Đình.
- Thôi trang chủ đa lễ, vãn bối chậm trễ mới xuất hiện, xin thứ lỗi.
- Không trễ... không trễ... Rất đúng lúc.
Thôi trang chủ quay xuống dưới nói với tất cả mọi người:
- Các vị! Vị này là Tư Đồ Ngạo công tử, chính là đệ tử của Thích tiền bối. Đại hội năm nay Thích tiền bối sẽ không đến tham gia cùng chúng ta, Tư Đồ công tử sẽ thay mặt cho ngài ấy!
Toàn trường lại thêm sôi sục, Lôi Hàn Tín lại nói:
- Đã như vậy Tư Đồ công tử xin mời tiếp chiêu!
- Tiếp chiêu cái con khỉ. Đã nói đến giao đồ. Ta coi như hết chuyện rồi! – Tư Đồ Ngạo
- Công tử, ngài có điều không rõ, sau khi các vị cao thủ thi đấu tranh tài, người chiến thắng sau cùng phải cùng Võ lâm cao thủ tiền nhiệm quyết đấu. Nếu thắng có thể đảm nhiệm chức Tân võ lâm cao thủ, lãnh đạo quần hùng, nếu không vượt qua được, chức Võ lâm cao thủ vẫn nguyên vị! Công tử đã thay mặt Thích lão tiền bối đến đây thì người chính là thay mặt ngài ấy nhận quyết đấu. – Lão Thôi Đình giải thích.
Tư Đồ Ngạo nghiến răng: “Lão đầu ch.ết tiệt! Thì ra lão muốn thoái thác cho mình. Lão đầu tinh ranh... Lão đầu thối tha...!!!”
- Đánh thì đánh! Ta ngại phiền phức, các ngươi lên đều lên một lượt, kẻ nào chịu được một chưởng của ta, kẻ đó làm Minh chủ! – Tư Đồ Ngạo nhàn nhạt nói.
- Ngông cuồng...! Tiểu tử nhà ngươi vắt mũi chưa sạch còn dám đứng đây phát ngôn ngông cuồng, đúng là không xem ai ra gì! - Tiếng nói dưới đài.
- Ngông cuồng? Ta có sao? A ha... Để xem các ngươi có đáng để ta coi trọng không? Ta đếm đến ba sẽ xuất ra chưởng lực, các ngươi kẻ nào không muốn tổn hại lập tức tránh qua một bên, đừng trách ta không nói trước!
Tư Đồ Ngạo nói xong nhìn lại, bọn họ chỉ động khẩu, bất động thủ. Nàng chậm rãi đếm:
- Một...!
- Ngông cuồng, thật quá ngông cuồng!
- Lên... chúng ta cùng lên cho hắn ta một bài học!
- Hai...!
- Tên oắt con miệng còn hôi sữa...
- Ba...!
Tư Đồ Ngạo ngưng khí, miệng vừa đếm đến “Ba...!” không một động tác thừa thải, tay vung ra trước xuất ra một cỗ khí lực cường đại vô hình, động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng sức ép vô cùng cường đại đánh bay hết mọi thứ.
Tĩnh lặng ~
Một đám hô hào láo nháo mới vừa rồi hiện tại không còn một móng!
Một đám đứng sau lưng nàng vẻ mặt chưa thể chấp nhận!
Mạc Tư Kỳ khiếp sợ!
Đông Li Duệ Phàm bàng hoàng!
Những kẻ khác tái xanh mặt!
Tư Đồ Ngạo tỉnh bơ tuyên bố: - Bong*... Đại hội đến đây là kết thúc! Năm nay không có Cao thủ!
(*Tư Đồ Ngạo nhại tiếng kẽn trong trận đấu)
Nàng sau đó giao miếng ngọc bội vào tay Thôi trang chủ đang còn đứng ngơ ngác tại chỗ, nói với hắn:
- Cái này ngươi cầm lấy đợi đến Đại hội năm sau vậy.
- Tư Kỳ! Vương gia! Chúng ta đi!
Thôi Đình hồi thần đuổi theo:
- Tư Đồ công tử! Tư Đồ công tử! Cái này ta không thể giữ, ngài chính là Tân võ lâm minh chủ, xin hãy giữ lấy.
Tư Đồ Ngạo dừng bước:
- Cái này ông cũng không thèm lấy sao? Thôi để ta cầm cũng được, ngoài ra mấy chuyện khác ta sẽ không tham dự, ông tự lo nhé. Tạm biệt!
Thôi Đình khóe môi co rút: Cái gì gọi là không thèm? Tuyệt Lệnh, lão có khả năng giữ nó sao?
Trên đường trở lại, bầu không khí im lặng bao trùm...
- Các ngươi muốn nói gì thì nói, tại sao lại đóng kịch câm như vậy a! – Tư Đồ Ngạo chán nản.
- Ngươi... là kẻ đó? (Ý là đệ tử của Thích lão đầu) – Vương gia
- Ta là ta, kẻ đó là kẻ đó, ta với kẻ đó không phải là của nhau. – Tư Đồ Ngạo
- Bớt loạn ngôn cho ta!. - Mỗ vương gia thật không chịu nổi bản tính này của nàng.
- A ha ha... Tại ngươi nói chuyện không rõ ràng, còn mắng người?
- Võ công nàng thật lợi hại! – Mạc Tư Kỳ
- Vì vậy mới không để người khác ức hϊế͙p͙ chàng!
- Ngươi bây giờ trở thành Minh chủ võ lâm, có dự định gì? – Vương gia
- Ta dự định tiếp tục đi ngao du thiên hạ!
- Rốt cuộc ngươi có biết ý nghĩa của Tuyệt lệnh hay không? – Vương gia
- Ngươi biết thì ta cho ngươi đó! – Tư Đồ Ngạo ném cho hắn.
- Cái này...! - Duệ vương gia trở nên lúng túng.
- Không thích thì vứt đi, tuyệt đối đừng đưa trở lại cho ta. – Tư Đồ Ngạo dứt khoát.
Đông Li Duệ Phàm thu đồ, nếu Minh chủ võ lâm ai cũng như Ngạo, triều đình thật không cần phải lo lắng rồi.