Quyển 2 - Chương 86: Pn5: Mỹ nhân đồ
Kỳ Phong Lâm, cách Kiếm Trì không xa, ngọn núi không hiểm trở nhưng rất cao, lấy Kỳ Phong làm tên. Trời đã vào cuối thu, rừng phong đỏ rực, kỳ phong nhã sơn, đẹp không sao tả xiết.
Phong cảnh tuy đẹp, lại rất ít người dám to gan đi vào du lãm, chỉ vì đây từng là vị trí của Thiên Tuyệt cung, Thiên Tuyệt mặc dù biến mất, vẫn còn tồn tại.
Chẳng biết từ lúc nào, bên trên phế tích của Thiên Tuyệt, một tòa lầu các to lớn bề thế như mọc lên từ lòng đất, càng ít người dám đến gần, lâu dần cũng thành lãnh địa tư nhân.
Nhưng ít có người biết được, đây chính là tổng bộ của thế lực danh chấn giang hồ những năm gần đây, “Hàn Yên Phiêu Miễu lâu.”
Trăng sáng treo giữa trời, đèn ***g rực rỡ vừa mới thắp.
Ánh nến hồng lay động, màn trướng tử sắc, bên trong các ấm áp vô cùng.
Sau cửa là một bức mành trúc, ánh nến chập chờn mang theo sắc hồng nhạt, chiếu lên bức rèm màu xanh. Phía sau mành, mơ hồ thấy hai bóng người cao to, đang ở bên bàn đánh cờ.
Ngón tay thon dài cầm quân đen chợt dừng ở giữa không trung, chậm chạp không hề hạ xuống.
Mày kiếm khẽ giương, tỉ mỉ suy tư.
Tử y nhân đối diện cũng đặc biệt nhàn nhã, chén ngọc trạm lam cầm trên tay, xoay xoay nắn nắn miệng chén, làn khói ấm lượn lờ bay lên, hương trà ngập cả phòng.
Người nọ khẽ mỉm cười: “Cũng không phải cờ vây, nghĩ lâu như vậy sao?”
Hắc y nhân liếc hắn một cái, nói: “Nếu thật sự là cờ vây hoặc bất luận loại cờ nào mà không phải là “cờ năm quân” này, ta ngược lại cũng không cần nghĩ lâu như vậy….”
“Ha ha…”
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, lập tức một giọng nam trầm ổn vang lên: “Chủ thượng, các chủ, Thiên Trừng cầu kiến.”
Liễm Hàn trong ánh mắt lóe lên một tia mất hứng, dừng một chút, mới nói: “Vào đây.”
Chốc lát, một nam tử ngân bào cung kính đứng trước mắt, nhìn Lưu Vân một chút, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Liễm Hàn thấy hắn vẻ mặt khác thường, đem quân đen để ở một bên, lạnh nhạt nói: “Có việc cứ nói thẳng.”
“Dạ… Hôm nay, chuyên ty ám sát Thiên Trừng lâu thu được nhiệm vụ này…” Hắn từ trong tay áo rút ra một cuộn tranh, “xoạt” một cái mở ra, “Có người dùng một trăm lượng vàng muốn người này… Khụ…” Nói đến đây, mấy âm cuối cũng không dám phát ra.
Nguyên do không gì khác, người trong tranh, tuấn nhan đan phượng, thần thái phong lưu, cực kỳ giống người đang thản nhiên thưởng trà trước mắt.
Liễm Hàn nhìn chằm chằm cuộn tranh, mày kiếm chợt động, con ngươi đen thâm trầm trong nháy mắt lóe lên một tia sát ý đã lâu không thấy.
Y dùng tốc độ chậm rãi đến mức khiến người kinh hãi đặt cuộn tranh xuống, trầm giọng hỏi: “Người phương nào?”
“Khụ…” Thiên Trừng mồ hôi lạnh ứa ra, cẩn thận nói, “Đây là Vân…Vân Hi các chủ…”
“Ta là hỏi ngươi, người thuê là ai?”
“Ách…” Mạnh mẽ đem hai chữ “Không biết” nuốt trở vào, Thiên Trừng cúi đầu nói, “Người kia liên lạc toàn bộ bằng thư, thư chuyển qua nhiều lần, thuộc hạ… Không thể điều tr.a rõ…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Trừng chợt thấy lưng một trận lạnh lẽo.
“....... Không thể điều tr.a rõ?” Liễm Hàn mắt phượng hẹp dài bán mị, nhìn chằm chằm người kia, gằn từng chữ một, “Thiên Trừng lâu chủ làm việc không hiệu quả, giáng xuống ba cấp, tuyển một người khác làm chủ…. Quay về lĩnh phạt đi!”
“Dạ, dạ…” Chạy ra ngoài nhanh như trốn.
Lưu Vân vỗ vỗ trán, trong lòng cảm thán, người đần như vậy làm sao ngồi lên được vị trí lâu chủ đây…
“Chậc chậc…” Lưu Vân sờ sờ cổ, khẽ cười nói, “Không ngờ đầu của ta đáng giá như vậy…”
Liễm Hàn không để ý tới hắn, nói: “Ai to gan như vậy, dám mở miệng liền muốn mạng ngươi…” Chợt quay lại nhìn hắn, ánh mắt khó lường, “Ngươi lại trêu chọc ai rồi?”
“….” Lưu Vân khóe miệng vừa kéo, thẳng thắn nói hai chữ, “Không có!”
“Cũng được, Xạ Thú lâu sẽ tr.a rõ việc này…”
“Không vội,” Lưu Vân giữ lấy bàn tay lạnh lẽo của y, đặt lên trên chung trà sưởi ấm, cười “Người ngoài cũng không biết Hàn Yên Phiêu Miễu lâu cùng Vân Hi các có quan hệ, có thể tương kế tựu kế, đùa với hắn một chút, tìm hiểu nguồn gốc… Huống chi còn có một trăm lượng hoàng kim, không nhận thì phí.”
Liễm Hàn nghĩ một chút, khẽ vuốt cằm, nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”
“Hiện tại...” cánh tay Lưu Vân quàng qua vai y, chạm khẽ một cái, cười nói, “Dĩ nhiên là chơi cờ.”
Hàn Yên Phiêu Miễu lâu làm việc luôn luôn có hiệu suất, chỉ cần tiếp nhận nhiệm vụ trong vòng mười ngày chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Không biết là ai tung tin người trong bức họa đang ở Kỳ Phong lâm, sau đó sát thủ Thiên Trừng lâu đã tung ra thiên la địa võng…
Đêm nguyệt hắc phong cao, là lúc người giết người phóng hỏa.
Một bóng đen thấp ục ịch đứng giữa một đám người hầu chen chúc, lặng lẽ trốn vào Kỳ Phong Lâm.
“Kỳ quái... Rõ ràng nói rõ giờ này một tay giao tiền một tay giao người... Sao còn chưa tới?”
“Lão gia đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút... Thiên Trừng lâu kia quả thật không ra gì! Dám để lão gia chờ!”
“Hừ!”
Trong đêm tối, bóng cây xào xạc. Cuối mùa thu, gió lạnh phơ phất thổi qua.
“Ách xì! Ách xì! Sao lại lạnh như thế này!”
“Dạ dạ, đốt lửa nhanh một chút!”
Đống lửa bùng lên, soi rõ một lão già ục ịch, mất kiên nhẫn đi đi lại lại, bỗng nhiên lại từ trong ngực lấy ra một cuộn tranh vẽ, mê mẩn nhìn, suýt chút nữa chảy nước miếng.
“Lão gia! Lão gia! Đến rồi!”
Lão già mắt sáng ngời: “Đâu? Người có mang đến không?”
Xa xa lờ mờ có vài nam tử mặc áo đen, vững vàng đứng trước đám người nọ. Một người trong đó khăn đen che mặt, tiêu sái tiến lên, bên hông mang lệnh bài chữ “Trừng”. Hắn hơi hơi nheo mắt, hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm lão, hồi lâu, lão bắt đầu sợ hãi.
Một thị tòng nói: “Nhìn cái gì! Người lão gia muốn có mang đến không?”
Nam tử nọ khẽ gật đầu, từ phía sau ném một bao không lớn không nhỏ về phía lão.
“Kỳ quái… Sao lại nhỏ như vậy?! A —— má ơi! Này, này, chuyện này....” Lão già mở ra xem, là một cái đầu người máu me bê bết, mơ mồ có thể thấy được gương mặt tuấn mỹ. Lão giật mình, cái bao rơi xuống đất.
Vô cùng đau đớn, đấm ngực giậm chân nửa ngày: “Ôi! Mỹ nhân của ta! Sao lại biến thành cái đầu! Các ngươi các ngươi! Sao lại giết hắn!”
Nam tử áo đen kìm giận nói: “Các hạ tìm Thiên Trừng lâu ta, tất nhiên là vì ám sát rồi.”
“Ngươi! Lão gia ta muốn chính là người sống!”
Nam tử mặc áo đen bỗng nhiên cười khẽ: “Người sống? Ngươi muốn người sống làm gì?”
“Ta... Ai cần ngươi lo! Hừ! Người ch.ết rồi, muốn vàng? sao Nằm mơ đi! Chúng ta đi!”
Đột nhiên hàn quang lóe lên, hình như có cái gì đó lạnh lẽo vững vàng kề bên cổ.
“Muốn đi? Không dễ dàng như vậy!”
Phía sau cây to, móng người cao lớn chậm rãi bước ra, một bộ trường bào huyền hắc rủ xuống đất, dưới ánh lửa, bóng nam tử đổ thật dài, đôi mắt sắc bén lạnh lùng theo dõi lão, chất giọng trầm thấp thốt ra từng chữ kinh tâm.
Lão già hàm răng run lên quay đầu lại, đột nhiên ngây dại, mắt sáng lên, bỗng nhiên tán thán: “Lại... Lại một mỹ nhân...”
Giữa rừng, trong đêm lạnh lẽo yên tĩnh, lời này phá lệ chói tai.
Nam tử che mặt bật cười hồi lâu, cảm thán lão già này thực sự là “cực phẩm” điếc không sợ súng.
Lời vừa nói ra, Liễm Hàn lông mày khẽ động, ngược lại không thèm động thủ, liếc cũng không liếc lão già một cái, chỉ vừa rút kiếm, bóng đen xung quanh giống như quỷ mị tập kích, mấy chục mũi kiếm sắc lạnh trong nháy mắt vụt qua, tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt.
“A —— mắt của ta!”
“Má ơi... Lão tử mù rồi!!”
“Tha mạng a!!”
Một lúc lâu, Liễm Hàn lạnh nhạt nói: “Lời mới rồi ngươi dám to gan nói thêm một chữ nữa, con mắt còn lại cũng không cần dùng nữa.” Y từ trong tay áo rút ra cuộn tranh, động tác vô cùng chậm, giọng nói khiến người nghe không ra hỉ giận, “Ngươi muốn mạng người này?”
“Không không không!” Lão già bưng một con mắt máu chảy đầm đìa kêu lên, “Ta không có muốn mạng của hắn, ta chỉ muốn 『 Hàn Yên Phiêu Miểu lâu 』 giúp ta bắt được mỹ... À không, người này thôi mà...hu hu...” Lão không phải chỉ háo sắc thôi sao, có cần như vậy không...
Lão già khóc đến mải mê, nam tử che mặt lại dở khóc dở cười, đang phân vân có nên đánh lão một trận không, đã thấy Liễm Hàn quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn mình một chút, lại quay đầu nhìn người đang vặn vẹo lăn trên mặt đất nói ra một chữ, “cút!”
“Dạ dạ dạ…. Đa tạ đại mỹ, không không không, đại hiệp tha mạng!!”
Một đám người che mắt lăn lộn chạy ra xa, được Liễm Hàn ra hiệu, hắc y nhân như thủy triều lui xuống, trong chốc lát biến mất tăm.
Lưu Vân lấy tấm che mặt xuống, khiêu mi nói: “Ngươi thả hắn đi dễ dàng như vậy sao?” Quá mức không hợp với cá tính y rồi…
“Ừ.” Liễm Hàn nhè nhẹ lau Nguyệt Phách chỗ vừa mới đụng tới lão già kia, ánh trăng mờ phản chiếu lên thân kiếm màu bạc, soi rõ khóe môi hơi cong lên của y.
“Sao vậy?”
“Xoạt” một tiếng, y thu kiếm vào vỏ, thản nhiên nói, “Không có gì… Ta đột nhiên tâm tình tốt mà thôi.”
Mắt phượng khẽ chuyển, Lưu Vân kề sát vào người y cười nói: “Hàn, chúng ta ‘ làm ’ thôi.”
Liễm Hàn cảnh giác lui nhanh một bước, khiêu mi hỏi, “Làm cái gì?”
Lưu Vân cười khẽ: “Ngươi nói, ta ‘ làm ’ cái gì, ý ta là vẽ tranh.”
“...... Vẽ cái gì?”
“Ta có độc một bức, ngươi lại không có, chẳng lẽ không phải rất không công bằng?”
Gió đêm lạnh lẽo thổi, mưa gió vừa nguôi, bên trong phòng ấm áp lờ mờ chiếu ra ánh đèn yếu ớt, xuyên thấu qua tầng tầng màn mỏng, tỏa ra ánh sáng ám muội.
Lưu Vân khoác y sam, rón rén từ trên giường nhỏ bò dậy, điểm huyệt ngủ của Liễm Hàn, khẽ hôn lên trán y một cái.
Trang giấy trắng như tuyết trải trên bàn, bên cạnh là một cái bút than đơn sơ vừa mới gọt xong.
Hắn ngước mắt nhìn nam tử vẫn còn ngủ say, khẽ mỉm cười, đề bút trên giấy...
Hôm sau, mặt trời vừa mọc.
Lúc Liễm Hàn tỉnh dậy, người bên cạnh đã đi mất, chỉ còn một bức tranh nửa mở lẳng lặng đặt ở một bên giường.
Cầm lấy mở ra, không khỏi sửng sốt. Trên nền giấy trắng, màu đen phác họa bóng người nằm nghiêng an tĩnh, chỉ vài nét bút phác họa ra đường nét tuấn mỹ, đầu bút nhàn nhạt, là mày kiếm mũi cao, đôi môi khẽ mím lại nét mực chuyển dày, là tóc đen như mực, từng sợi từng sợi rối tung xõa trên giường gối trắng như tuyết....
Tam phân tự thất phân thần, thật là một bức mỹ nhân đồ!
“Tên gia hỏa này...” Ánh mắc u hắc nhanh chóng vụt qua một tia ý cười nhàn nhạt.
Không lâu sau đó, Lạc Thành tửu lâu.
Lại nói tới lão già sau khi biến thành “độc nhãn”, một nhà từ trên xuống dưới đi đến Lạc Thành, ý đồ quét sạch vận xui ở Kỳ Phong Lâm.
Hôm ấy, bầu trời trong xanh, lão gia tử quyết định đi tửu lâu nghe vài bài nhạc, thuận tiện đùa giỡn đùa giỡn tiểu cô nương xướng khúc, buông lỏng một chút tâm trạng buồn bực.
Xướng khúc là một cô nương môi đỏ răng trắng, dáng dấp rất đẹp. Lão già uống trà nghe đến thích thú ngẩn người.
Lúc này, một bạch y công tử từ cửa bước vào, thanh chiết phiến tiêu sái đung đưa trong tay, sinh thực là một nhân tài, tuấn dật phi phàm.
Lão nuốt nước miếng một cái, con mắt còn lại nhìn chằm chằm y, háo sắc cười hì hì đến gần nói: “Mỹ nhân à mỹ nhân, lại đây cùng lão gia ta vui đùa một chút, thế nào?”
Mộ Dung Linh liếc cũng lười liếc nhìn lão, hướng thị tòng phía sau lười biếng nói: “Người đâu, đem con mắt còn lại của sắc quỷ này móc ra cho gia.”
“A! Đừng a a a a a......”