Quyển 2 - Chương 87: Pn6: Mẫu đơn hoa hội
Gió xuân xanh biếc đất Giang Nam, hoa nở liễu xanh, mênh mông bát ngát, thúy diệp tàng oanh, chu liêm cách yến. Giang Nam là vùng sông nước, kênh rạch, cầu nhiều vô kể.
Trên đường mòn giữa rừng, cơn gió mang mùi cỏ lướt qua mái tóc. Tiếng móng ngựa, tiếng trục xe lộc cộc song hành cùng nhau.
Trên lưng bốn con hồng mã cao to là hai nam hai nữ, hai nam tử một mặc ngân sam, một mặc hắc y, hai nữ tử một mặc áo lam, một mặc áo lục chạy song song hai bên dẫn đường, một chiếc xe ngựa hoa lệ theo sau. Tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng mà thảnh thơi đi tới.
Bên trong xe sáng sủa mà rộng rãi, trải thảm lông trắng như tuyết, một loạt hộc tủ gỗ tử đàn đóng trên thành xe. Trà thơm bánh ngọt đầy đủ cả.
Bên trên thảm lông là ba nam tử đang ngồi. Bên trái, nam tử một thân y phục huyền hắc hào hoa phú quý đang lười biếng dựa vào gối mềm, nhắm mắt dưỡng thần. Bên phải là một nam tử mặc lam bào, tay trái cầm chén trà, tay kia vén tay áo chậm rãi thổi thổi cái chén.
Nam tử ngồi giữa đang pha trà, hương thơm lượn lờ trong xe. Hắn cởi trường sam tử sắc đắp lên người nam tử mặc hắc y, chính mình chỉ khoác một kiện trù bào màu nguyệt bạch.
Lưu Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cười: “Nào có người nào pha trà như ngươi? Đây là uống trà hay là ăn lá trà đây?”
Lưu Vân không để ý, nhún vai: “Đun như vậy đủ rồi, lần sau trực tiếp đổi nước uống là được.”
Lưu Tiêu buồn cười nói: “Ngươi… Thôi, thật không nên để ngươi làm việc này.”
Lưu Vân nói: “Cũng sắp tới Húc Dương rồi, không biết Linh bọn họ đã tới chưa…”
“Tốt nhất là đừng tới.” Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm của Huyền Dục, dọa hắn giật mình một cái.
Huyền Dục lười nhác ngồi xuống, thuận tiện nhận lấy chén trà trong tay Lưu Vân, uống một hớp, không ngờ uống phải một ngụm đầy lá trà.
Lưu Vân nhịn cười đưa y một chén nước, nói: “Hắn bảo chúng ta đi Húc Dương thưởng thức mẫu đơn hoa hội, không thể nào không đến được.”
“Vậy cũng không sao, chỉ cần hắn đừng chọc đến ta.”
“Ha ha, hình như lần nào cũng đều là ngươi chọc giận hắn trước đi.”
“……………”
Lưu Tiêu đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ thành chén nghe “keng” một cái, nói: “Xem ra, đã có người tới trước.”
Ngoài xe chợt truyền đến một giọng nữ êm tai: “Các… Khụ, công tử, phía trước có đoàn người chắn ở giữa đường, không cho chúng ta đi qua.”
Trên đường nhỏ giữa rừng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện mười hán tử quần áo vải thô, giơ lên mấy cây đao dài ngắn bất nhất, sát khí mười phần chắn giữa đường. Nam nhân cầm đầu thân hình to lớn, mày mắt dữ tợn, vết sẹo dài kéo thẳng đến dưới mắt trái.
Hắn cầm đao cắm xuống mặt đất, cười lạnh: “Ngọn núi này là…là..ta mở! Cây này…này…là ta….ta…mới…mới!”
Còn chưa cà lăm xong, bên trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một giọng nam trầm thấp khẽ cười nói: “Muốn đi qua nơi này, phải lưu lại lộ phí. Đúng không?”
Đại hán kia ngạc nhiên nói: “Ngươi... Ngươi làm sao... Biết biết...”
“Phì ha ha ha ——” nữ tử lập tức bưng tay áo phì cười.
“Không được…được….cười!” Hắn phẫn nộ, trên mặt cơ thịt một trận giật giật.
Thanh âm vừa mới chọc tức lại vang lên: “Rốt cục là được cười hay là không được cười?”
“Nhiều…nhiều lời!” Hán tử “xoẹt” một cái rút đao ra, “Tiền cùng…nữ…nữ nhân… để lại, những người khác…khác…Cút!”
“Cút!”
“Cút!”
Đạo phỉ lập tức phụ họa theo hắn, tiếng cười thô tục dọa bay một loạt chim rừng.
Nữ tử áo lục liếc mắt, khinh bỉ nhổ một cái.
“Sương Vu, Sương Tử, đã như vậy, các ngươi hãy cùng các vị đây “vui đùa một chút” đi.”
“Dạ, công tử.” Hai nữ nhân nhếch miệng, hiểu ý nở nụ cười. Ống tay áo vung lên, hai thanh đoản kiếm rời tay, mũi kiếm sắc bén phi thường, mơ hồ hiện ra kim quang. Hồng mã hí vang một tiếng, cùng nhau lao vào giữa đám đạo phỉ.
Đao kiếm chạm nhau, tức thì đánh gãy mấy cây đại đao có vẻ sắc bén.
“Công tử, muốn chúng ta đi không?” Ma Yết nhìn chiến đoàn, bên môi hiện lên nụ cười nóng lòng muốn thử.
Mành xe ngựa hơi kéo lên, Lưu Vân liếc nhìn hai thiếu nữ thành thạo điêu luyện. Có ai biết, mấy năm trước, hai nữ hài này còn đang ở đầu đường đi ăn xin làm xiếc? Hắn hơi lắc đầu cười nói: “Không cần, đi thôi.”
“Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng!” Chốc lát, phía bên kia cánh rừng truyền đến từng tiếng kêu rên. Tiếng móng ngựa cộc cộc đến gần, Sương Vu Sương Tử hai người đã giục ngựa đuổi tới.
“Đám người vừa nãy thực sự buồn cười…” Lưu Tiêu hạ mành xe xuống, nói, “Nơi này đã là địa giới Húc Dương, ở Húc Dương nổi danh nhất là Vũ gia.”
“Vũ gia?”
Lưu Tiêu nhấp một ngụm trà, tỉ mỉ giải thích: “Vũ gia cũng coi như một gia tộc từng nổi danh trong chốn võ lâm, gia chủ Vũ Chính Quân khi còn trẻ từng có danh xưng “Giang Nam đệ nhất kiếm”, có điều sau khi thành gia liền ít tham gia chuyện võ lâm, dần dần Vũ gia mờ nhạt dần trong giang hồ, trở thành một phú gia.”
Lưu Vân cười nói: “Nói không chừng lần này mẫu đơn hoa hội có thể gặp được…”
“Uy ——” Thiên Hạt bỗng nhiên ghìm cương, xe ngựa cũng theo đó dừng lại.
Trên đường, mười thị tòng chờ sẵn, trang phục thượng phẩm, ở giữa là nam tử khí khái anh hùng thân mặc cẩm bào thêu trắng, xanh đan xen, mang theo một thanh tế kiếm. Kiếm tuệ đỏ thắm theo gió lay động. Hắn tiến lên một bước, ôm quyền cất cao giọng nói: “Húc Dương Vũ gia Vũ Hoài Phong, đặc biệt đến đây nghênh tiếp quý khách.” Nói xong, không có một câu hồi âm, đúng là Vũ Hoài Phong đạo đức vô cùng tốt, lại lặp lại lần nữa.
Lát sau, bên trong xe phát ra một tiếng cười khẽ: “Vũ công tử tới thật đúng lúc.”
Cánh tay thon dài vén mành xe, lộ ra một góc y phục huyền tử.
Vũ Hoài Phong đột nhiên ngẩn người, khụ một tiếng, hạ ánh mắt, nói: “Đã chuẩn bị mọi thứ cho công tử, thỉnh công tử cùng đến dự “Mẫu đơn thịnh cử”. ”
Lưu Vân thầm nghĩ chắc là Mộ Dung Linh an bài, liền không hề khước từ, nói một tiếng “Được”, rồi đi vào bên trong.
Nhà lớn Vũ phủ tọa lạc tại phố nam thành Húc Dương, chính là khu vực phồn hoa nhất. Mẫu đơn hoa hội sẽ cử hành cách nơi này không xa. Mẫu đơn Húc Dương đẹp nổi danh thiên hạ, hội hoa xuân những lần trước đều do Vũ gia tổ chức, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, thế lực thương nghiệp của Mộ Dung thế gia đã thâm nhập đến Giang Nam, thanh danh hoa mẫu đơn lan xa, càng khiến người người tranh đoạt, Vũ gia mặc dù gia thế không yếu, chung quy vẫn không cách nào so với Mộ Dung thế gia. Cho nên, người biết chuyện đều chắc chắn rằng, mẫu đơn hoa hội lần này chỉ sợ là lần cuối cùng mang họ “Vũ” rồi.
Hôm sau, Vũ phủ.
Gió thổi mặt hồ lăn tăn, trăng lặng lẽ lên cao, ánh sáng chập chờn như tơ bạc, hương thơm thoang thoảng nương theo gió, lượn lờ xung quanh đình đài thủy tạ.
“Vũ gia chủ thật biết chọn địa phương, ta thật không dám ngồi ăn cơm dưới phong nguyệt như thế này.” Lưu Vân cười nói.
Trước mặt hắn là một bàn đầy những món ngon, đồ sứ thượng hạng, rượu ngon thượng hạng, cùng với thượng hạn… mỹ nhân.
“Sao hả?” Huyền Dục liếc mắt nhìn nữ tử rót rượu lấy lòng Lưu Vân, nhíu mày, “Có nữ tử xinh đẹp như vậy hầu hạ, ngươi đến ăn cơm cũng quên mất à?”
Vị chua ngập trời khiến Lưu Vân bất giác sờ sờ mũi: “Hay để các nàng đều lui xuống hết?”
Lưu Tiêu chợt mở miệng nói: “”Tâm ý” của người Vũ gia sao có thể phụ lòng được?”
“Ách….”
Huyền Dục “phì” một tiếng bật cười, nói: “Lưu Tiêu nói một câu, bằng ta nói mười câu.”
Tiếp đó là một trận tiếng bước chân trầm ổn, tiếng cười vang dội truyền đến: “Lão phu chiêu đãi không chu toàn, chiêu đãi không chu toàn, mấy vị quý khách hài lòng chứ?” Một nam tử trung niên mặc cẩm y từ xa đi tới, mặt mày chính trực, vì nhiều năm sinh hoạt nhàn nhã, nay đã hơi hơi phát tướng.
Lưu Vân liếc Huyền Dục một chút, luôn miệng nói: “Thỏa mãn, rất hài lòng.”
“Ha ha.” Vũ Chính Quân vỗ tay một cái, khiến tất cả lui xuống, “Thịnh hội lần này có thể mời công tử đến, thật sự vinh hạnh.”
Lưu Tiêu đặt ly xuống, cười nói: “Vũ gia chủ khách khí rồi, không biết hội hoa xuân khi nào thì bắt đầu?”
Nam nhân vuốt vuốt chòm râu, cười nói: “Đừng vội đừng vội.” Hướng Lưu Vân mời rượu, nói “Nghe qua đại danh của Mộ Dung công tử, hôm nay gặp mặt, quả nhiên khí vũ phi phàm.”
Mộ Dung công tử?!
Ba người liếc nhìn nhau, lập tức bừng tỉnh.
Chẳng trách khi không lấy lòng, hóa ra là nhìn nhầm người. Lúc này nếu nói không phải, có thể bị xem là lừa ăn gạt uống mà ném ra ngoài không đây?
Lưu Vân nghĩ nghĩ một chút, không nói lời nào, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Vào lúc này, bên hồ thăm thẳm vọng tới từng giọt đàn thánh thót, uyển chuyển du dương, phong tình vạn chủng, nước ngừng chảy, hòa vào ánh trăng.
Mấy người Lưu Vân tất nhiên nghe thấy, hắn lại chỉ cười, không hề mở miệng.
Vũ Chính QUân rốt cục không kìm nén nổi, hỏi: “Công tử cảm thấy đàn này đánh thế nào?”
“Không tệ.”
“Đây… Lão phu gọi nàng đến gảy thêm một khúc cho công tử nghe, được chứ?”
Lưu Vân không có ý khiến, thế là người biểu diễn đem cầm lại gần. Nàng là một nữ tử xinh đẹp, chậm rãi uyển chuyển bước đến, sa mỏng màu trắng che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như thu thủy, liễm diễm sinh tình.
Vũ Chính Quân cười nói: “Nàng gọi là Vu Cầm, bất luận vũ kỹ hay cầm kỹ đều hạng nhất, hơn nữa… Bảo đảm lệnh công tử sẽ vui đến quên cả trời đất, ha ha.”
Vô tình? “Hậu lễ” chuẩn bị cho Linh sao? Cũng thật là “hợp ý”…
Lưu Vân nửa giận nửa buồn cười, chỉ nói: “Tên rất hay, tên rất hay. Có điều, chỉ sợ tại hạ không nhận nổi…”
“Sao lại thế, chỉ cần công tử hằng năm làm khách của mẫu đơn hoa hội, đâu chỉ có một Vu Cầm?”
Huyền Dục khẽ cười nói: “Nguyên lai Vũ gia chủ muốn dùng một Vu Cầm đổi lấy một hội mẫu đơn à.”
Lưu Tiêu giương mắt, vừa văn thấy bạch y nhân xa xa đi đến, cười nói: “Chỉ tiếc vị “Mộ Dung công tử” này không làm chủ được.”
Vũ Chính Quân lại hiểu sai ý, vội vàng nói: “Công tử trong lòng có Vân Hi các chủ, trong chốn võ lâm ai mà không biết? Có điều, ha ha, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường, huống hồ Ngự các chủ cho dù thần thông quảng đại cũng không thể không có chuyện gì không biết…”
Huyền Dục nâng chén nâng tay áo, quay người tựa như đang ngắm phong cảnh, hơi nhún vai.
Lưu Tiêu khẽ mỉm cười, khụ một tiếng, cúi đầu uống một hớp trà.
Lưu Vân khó khăn kiềm chế ý nghĩ muốn nhào tới đánh người, nhíu mày cười gằn.
“Cha, cha…” Vũ Hoài Phong nhanh chân bước đến, vẻ mặt lúng túng, hình như có chuyện quan trọng.
“La hét cái gì, không thấy ta đang đàm luận sao…”
“Không biết Vũ gia chủ có chuyện gì quan trọng cùng Ngự các chủ đàm luận? Có thể để tại hạ dự thính không?” Trước mắt, bạch y phiêu nhiên bước tới, bạch ngọc chiết phiến đung đưa trong tay, chính là Mộ Dung đại công tử chân chính.
“Cái gì Ngự các… Ngự các chủ?!” Lúc này, Vũ Chính Quân trong đầu chỉ có hai chữ: Thôi rồi…
“Các ngươi sao lại cùng đến vậy?” Mộ Dung Linh thấy Vũ Chính Quân sắc mặt trắng bệch, tâm trạng kì quái. Vốn Vũ gia chủ chủ động mời y đến trước, y cũng có ý định nhân mẫu đơn thịnh yến lần này, thừa cơ hội hiếm có này tách mấy người khác ra, cùng Lưu Vân đi chơi một phen, không ngờ Vũ Chính Quân đi trước một bước mời Lưu Vân đến, càng không ngờ không chỉ Lưu Tiêu, cả tên Huyền Dục kia cũng theo tới… Hoàng đế cũng rảnh rỗi như vậy?
Lưu Vân tức giận liếc y một cái, nói: “Ngươi rốt cục mời chúng ta đến xem mẫu đơn hay là đến xem mỹ nhân vậy?” Bóng người lóe lên, đứng dậy đi mất.
“Ha…” Huyền Dục không nhịn được cười lên, “Vị Vu Cầm cô nương này, “bất luận vũ kỹ hay cầm kỹ đều là hạng nhất, hơn nữa… Đảm bảo lệnh công tử vui đến quên cả trời đất”, Mộ Dung công tử cứ thoải mái hưởng dụng đi, ha ha…” Nói xong cũng cất bước đi theo.
“Lưu Tiêu đại ca, đây là…”
“…Đi theo Lưu Vân giải thích đi.” Lam duệ khẽ động, đi xa dần.
(Sa: Vợ cả có khác =))
Trong đình chỉ còn lại phụ tử Vũ gia vẻ mặt lúng túng cùng người nào đó khuôn mặt khó hiểu.
“Ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?!”
Mấy ngày sau, mẫu đơn hoa hội rốt cục cũng bắt đầu. Hoa mẫu đơn hoa lệ ung dung, thiên hạ chi quan. Trên hội trường tranh đua khoe sắc, càng khiến người hoa cả mắt. Sân khấu từ dưới lên trên là các loại mẫu đơn với nhiều đẳng cấp khác biệt.
Ngoài cùng là loại mẫu đơn màu sắc không chuẩn, phần lớn là “Tự kim liên”, “Nhất phẩm chu y”, lên càng cao màu sắc càng chuẩn, cánh hoa càng lớn, càng đẹp đẽ quý giá, số ít là “Thanh long ngọa mặc trì”, “lăng hoa trạm lộ” các loại. Muôn hồng nghìn tía, hàm nhụy giai phóng, đan xen như cẩm, lóa mắt như hà, sáng rực tựa như ngọc ngà hội tụ, huy hoàng như ngũ sắc tương tuyên.
Có thể thấy được đứng thứ nhất là một chậu “Ngưng ngọc quán tuyết” thuần trắng óng ánh, cùng một chậu “tử trọng diệu huy” màu tím bắt mắt, hấp dẫn đông đảo mọi người.
Lên trên nữa, một rèm lụa trắng buông xuống, che đi dung nhan, đây cũng là mẫu đơn chi quan năm nay.
Nhóm Lưu Vân do Vũ Hoài Phong dẫn tới hội trường.
“Vũ công tử, những chậu mẫu đơn này chỉ để mọi người ngắm sao?”
“Vũ công tử?” Lưu Vân thấy Vũ Hoài Phong không biết vì sao lại xuất thần, lên tiếng gọi.
“A…. À không, ngoại trừ quan mẫu đơn, còn lại đều có thể đấu giá, ai trả giá cao thì mua được.
Mộ Dung Linh khiêu mi nhìn hắn một lát, nói: “Còn quan mẫu đơn?”
“Quan mẫu đơn không bán, nếu muốn có nó, chỉ có cách thắng được.”
“Thắng được?”
“Phải, hằng năm mẫu đơn hoa hội đều có thi đấu, người cuối cùng thắng cuộc, sẽ nhận được phần thưởng là quan mẫu đơn.”
Đám đông bỗng nhiên rối loạn tưng bừng, nguyên là quan mẫu đơn rốt cục cũng mở khăn che mặt bí ẩn.
Lụa trắng rơi xuống, ngàn tầng cánh hoa đài các màu đen sáng, tầng tầng ngạo nghễ trong gió, hoa bào thuần đen tôn lên vẻ cao quý, màu đen phản chiếu ánh sáng, xinh đẹp như thủy *** đen, ung dung phi thường, là cực phẩm trong cực phẩm.
“Ta muốn nó!”
“Ta muốn nó!”
Gần như cùng một lúc mở miệng, Huyền Dục cùng Mộ Dung Linh nhíu mày trừng nhau một chút. Hai người nọ, tựa hồ ở phương diện này đặc biệt có hiểu ngầm.
“Chuyện này… Không thể làm gì khác hơn, xin mời hai vị tham gia tỷ thí.”
Lưu Vân sờ sờ mũi, làm như không thấy, nói với Lưu Tiêu: “Có thích không?”
Lưu Tiêu cười nói: “Để xem đã.”
“Keng” một tiếng, chiêng vang lên, cuộc thi bắt đầu rồi.
Cuộc thi chia làm ba trận: Thái, văn, khôi. Trận đầu: Thái, tức là đối câu đối. Trong một phần tư nén nhang viết ra vế sau, xem như qua cửa.
Một bộ câu đối chữ đen nền đỏ thắm treo trên cao:
“Lý bạch đào hồng, lưu thủy tiểu kiều, yên vũ giang nam xuân sắc mãn.”
Nhang đã đốt lên, dưới đài mọi người hoặc trầm ngâm, hoặc đăm chiêu, chỉ có một số ít người bắt đầu viết.
Trận đầu vế đối cũng không khó, nhưng muốn trong thời gian cực ngắn hoàn thành thực sự là khảo nghiệm, có thể thuận lợi qua cửa cũng không nhiều. Không khéo là, Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục đều nằm trong số đó.
Mộ Dung Linh dù sao từ lâu cũng kinh qua phong nguyệt, khinh xa thục giá, khẽ bước lên một bậc. Câu đối vung lên một cái, vững vàng treo ở vế dưới:
“Đằng tử liễu lục, minh thiền tham thụ, huân phong tắc bắc hạ thanh nồng.”
Huyền Dục ánh mắt khẽ động, trong chớp mắt bên cạnh lại có một bộ:
“Ngải thanh quế chanh, từ phong cổ đạo, tùng lâm mạc bắc thu tư mông.”
Hai câu vừa mở ra, lập tức truyền tới một mảnh tiếng tán thưởng.
Vòng một kết thúc, tổng cộng có không tới mười người qua cửa.
Trận thứ hai, văn, tức là vịnh thơ. Chỉ một vật làm một bài thơ, thời gian vẫn là một phần tư nén nhang.
Trên đài, người điều hành buổi lễ là một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hai người trên đài một khắc cũng không dời.
Thanh âm êm tai cất lên: “Mẫu đơn hoa hội tự nhiên sẽ không thể không nhắc tới mẫu đơn, trận này liền lấy mẫu đơn làm đề.”
Dưới đài, một trận bàn tán, một trận chờ mong.
Lưu Tiêu tay áo màu lam chắp sau lưng, cười nói: “Lưu Vân, ngươi nói ai sẽ thắng?”
“Cái này…” Lưu Vân cười hắc hắc, nói, “Chỉ sợ khó phân thắng bại…”
“Quan mẫu đơn chỉ có một chậu thôi.”
“Đúng vậy, kết quả ra sao ai mà biết được.”
“Ngươi không lo lắng sao?”
“Thật ra…” Lưu Vân vỗ trán nói, “Bất luận người thắng là ai trong bọn họ, ta đều không sống yên lành được…”
“….”
Người trên đài dĩ nhiên không chú ý tới tình cảnh phía dưới. Mộ Dung Linh phe phẩy quạt trầm ngâm một khắc, “xoạch” một cái đóng lại, ngâm:
“Đạm đãng thiều quang tam nguyệt trung
Hàm yên tẩy lộ chiếu thương đài
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung.
Khinh sí oanh chi vũ điệp lai.
Gian hành cổ sát tình hà dĩ.
Thiên thu phong lưu tiếu nguyệt bạch.”
Lưu Tiêu cười nói: “Thơ hay.”
Lưu Vân lắc đầu: “Cái này ta không có hứng thú.”
Vũ Hoài Phong đạm đạm nhìn Lưu Vân, cười nói: “Thơ thật sự hay, hàm súc mà không kém phần phong lưu.” Không biết là khen thơ hay là có ám chỉ gì khác.
Nữ tử xinh đẹp hai mắt tỏa sáng, liên tục tán thưởng.
Huyền Dục nhắm hờ hai mắt, cao giọng:
“Đương diên phân phức ca thần động
Ỷ hạm yêu tu túy nhãn tà.
Lưu ly địa thượng khai hồng diễm,
Bích lạc thiên quan tán hiểu hà.
Quốc sắc *** minh động thiều cảnh,
thiên hương y nỉ phiêu phương hoa.”
Vũ Hoài Phong lại nói: “Thơ này cũng không sai, tuyệt diễm lại phong hoa vô cùng.”
Lưu Vân nhìn người trên đài mặt mày hớn hở, khẽ mỉm cười nói: “Ta vẫn thấy, không phân được thắng bại.”
Vũ Hoài Phong nói: “Vẫn chưa chắc đâu, còn có trận thứ ba.”
Trận thứ hai qua đi, chỉ còn lại ba người. Mộ Dung Linh, Huyền Dục, còn có một thư sinh trẻ tuổi.
Trận thứ ba, khôi. Ý như tên, người đoạt giải là người thắng cuộc. Khôi chính là quan mẫu đơn, ai lấy được quan mẫu đơn trước chính là người thắng.
Mà cuộc tranh tài này đã không phải chỉ vì một chậu mẫu đơn, Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục đấu lâu như vậy, sớm muộn cũng nên có một kết thúc.
Mộ Dung Linh khẽ cong khóe miệng, nói đến khinh công, ngay cả Lưu Vân cũng chưa chắc thắng được y.
Huyền Dục liếc nhìn mẫu đơn trên đài cao, con ngươi đen sáng chợt lóe lên.
Lại “keng” một tiếng, chiêng vang lên, Mộ Dung Linh cùng Huyền Dục như mũi tên rời cung nhảy lên đài. Thư sinh còn lại hiển nhiên không biết võ công, kinh ngạc nhìn hai bóng người cao lớn trên không trung bay tới bay lui, quên cả lên đài.
Mộ Dung Linh kỹ thuật cao hơn một bậc, chớp mắt đã đứng trên sân khấu, thậm chí còn quay đầu lại, hướng Huyền Dục nở nụ cười đắc ý.
Vào lúc ngón tay chạm tới quan mẫu đơn, đã thấy một hòn đá nhỏ nhanh như chớp đánh vào chậu hoa, thoáng chốc khiến chậu hoa rơi xuống đài.
Mọi người không phản ứng kịp, Huyền Dục mỉm cười, điểm hai chân, đáp xuống.
Khinh công không bằng ngươi, thủ đoạn không lẽ không bằng sao?
Mẫu đơn rơi gần chạm đất, Huyền Dục vừa đưa tay ra, bỗng nhiên, vào lúc mọi người đang kinh ngạc ồ lên, chậu hoa đập vào cọc cỗ trên đài, đột nhiên văng ra xa!
Trời xui đất khiến, lại thẳng tắp bay vào trong ngực thư sinh còn đang sững sờ!
Mọi người ồ lên. Đây chỉ sợ là lần đoạt giải kinh tâm động phách nhất trong lịch sử mẫu đơn hoa hội từ trươc tới giờ…
Huyền Dục, Mộ Dung Linh há hốc mồm, lại đột nhiên phát sinh một trận cười to.
Bên trong đám người hỗn loạn, Lưu Tiêu chợt bắt lấy tay Lưu Vân chưa kịp rụt vào tay áo, cười nói: “Ngươi nói, sao lại đúng lúc như vậy? Nhờ vậy, lại không có ai thua.”
Lưu Vân ha ha cười: “Đúng đúng, ha ha.”
Lưu Tiêu cũng cười, nói: “Có điều, ngươi lúc nãy hỏi ta có thích không, ta đột nhiên cũng muốn chậu hắc mẫu đơn này, làm sao bây giờ?”
“….Hả?”