Chương 19

Trans: Cam Đá
Chu Từ đẩy cánh cửa văn phòng, Tiết Kiệu đang đứng bên ngoài giải thích đáp án cho học sinh, cạnh bên tay đặt một cuộn thước dây.
"Được rồi, mau lên lớp thôi."


Tiết Kiệu bóp chặt cây bút: "Phiền các em nói với giáo viên mỹ thuật, Chu Từ phải giúp tôi sửa bài tập, không qua đó học được." Học sinh gật đầu đồng ý, liếc nhìn Chu Từ rồi xoay người đi ra ngoài.
Bọn họ tiện tay đóng cửa lại, Chu Từ đứng ở chỗ đó, dựa lưng lên cửa."
"... Thầy."


Tiết Kiệu đứng dậy, cúc áo nơi cổ bị anh cởi ra ba cái, anh cầm thước dây đi đến: "Em muốn đến lớp mỹ thuật sao?"


Sống lưng dán sát lên cánh cửa lạnh lẽo, Chu Từ cụp mắt cúi đầu, giơ tay cởi cúc áo của mình thì bị người kia bóp cằm hôn nhẹ một cái, động tác thân thiết quyến luyến, như thể thật sự xem cô là người yêu.


Chu Từ từ từ cởi nửa phần quần áo bên trên của mình, cánh tay thon dài giơ lên, cuộn áo lót cởi ra từng chút một.


Tiết Kiệu đứng trước mặt cô với vẻ rất dịu dàng, trong hơi thở thoang thoảng một luồng khí mát lạnh, có mùi vị y hệt với quần áo cô mặc trên người -- Cô thông minh lại khéo léo, đồ lót hôm qua vừa đưa tới là cô đã thay vào ngay, khối ngực run lên một cái rồi lập tức nhảy ra, vừa rùng mình vừa áp sát tới: "Nhanh... nhanh chút, có được không thầy?"


available on google playdownload on app store


Tiết Kiệu kề sát tới, tay ôm chầm vòng eo tinh tế của cô, hơi thở hai người hòa quyện chung một chỗ. Chu Từ ở trong vòng tay anh khẽ run nhè nhẹ, sau đó nghe thấy tiếng “cạch” ở sau lưng, chìa khóa rơi xuống.


Sợi thước mềm kia được anh giữ trong lòng bàn tay, quấn từ sau ra trước, cuối cùng hội tụ ngay khe ngực của cô, các đốt ngón tay đặt trên khe ngực, lưu ý kích thước của cô. Chu Từ quay mặt đi chỗ khác, hu hu nức nở một tiếng, ngay sau đó bầu ngực đột nhiên bị thước mềm siết chặt. Thước mềm tuột xuống có chừng mực, áp lên đỉnh nhũ hoa của cô, bị người đàn ông kéo căng thật chặt, khối ngực thay đổi hình dạng, bị trói buộc lộ ra hình dáng xấu hổ.


Chu Từ ngước nhìn Tiết Kiệu rồi đột nhiên cảm thấy cánh cửa sau lưng rung lên.


Cô đè lên cánh cửa kia sát tới như vậy, người đi đến gõ cửa rung luôn cả vòng eo cô. Cô cực kỳ hoảng sợ vươn tay định lấy quần áo, nhưng người đàn ông trước mặt đang mỉm cười không ngừng siết chặt dây thước mềm, buộc thành một chiếc nơ bướm đẹp đẽ và tinh tế trước ngực cô.


"Thầy Tiết?"


Người ở bên ngoài kêu một tiếng, tiếng gõ cửa càng ngày càng dữ dội. Sau lưng Chu Từ tê dại, run rẩy đè lên cơ thể Tiết Kiệu, khối ngực thịt bị buộc chặt ép sát vào lồng ngực anh, hơi thở của cô bé hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, đôi gò bồng đảo cũng run run, bị Tiết Kiệu giữ chặt lại, nhẹ nhàng đẩy ra cửa. Đốt ngón tay anh áp lên môi cô, môi kề sát bên tai cô: "Nếu bị nghe thấy thì sẽ như thế nào?"


Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay men theo mép quần luồn vào bên trong qυầи ɭót, tách mở miếng thịt trai ẩm ướt, xoa nắn viên trân châu của cô, dùng lực rất mạnh. Cô run rẩy cắn cổ tay mình, ngước mắt lên chạm trúng vẻ mặt nguy hiểm của anh, nghĩ tới lời anh từng nói, sướng thì cứ kêu, không cho phép kìm nén.


Người gõ cửa phía sau rốt cuộc không biết có việc gì gấp, dao động khiến hai hõm eo của cô tê dại. Đôi mắt cô hàm chứa một vũng nước, ngẩng đầu lên hôn anh một cách vụng về, đầu lưỡi e dè rụt rè thăm dò vào khoang miệng anh, lập tức bị người kia vồ lấy, chặn lại hơi thở bối rối hoảng loạn của cô. Hơi thở cô nặng nề, nước mắt rơi tí tách, bàn tay nắm lấy quần áo trên lưng anh, khiến nơi đó trở nên nhăn nhúm.


Lồng ngực nhấp nhô lên xuống, thước mềm hạn chế hô hấp của cô, khiến cô chỉ có thể hít thở từng ngụm khí nhỏ. Lồng ngực kịch liệt run rẩy, nơ bướm thắt bằng thước dây mềm dần dần chuyển đến đỉnh nhũ hoa bên trái theo nhịp thở của cô, thước dây thô ráp cọ xát vào đỉnh nhũ hoa nhạy cảm, phía dưới người cô suýt chút nữa đã tiểu ra.


Cô vừa hôn anh vừa khóc, tâm tình dần dần hòa hoãn lại, ở trên cửa bị anh ấn càng chặt, bắp chân cô vô thức nâng lên móc vào người anh, một đầu gối nâng cao vì bị anh móc giữ một chân, huyệt nhỏ vì động tác này mà càng mở rộng ra hơn. Cô nghẹn ngào hôn anh, muốn tách ra để lấy hơi, nhưng đã phát hiện người chủ đạo đã sớm không phải là cô. Tiết Kiệu hôn cô thật mạnh, không chấp nhận cho cô tách ra dù chỉ một chút.


Hơi thở lạnh lùng của người đàn ông quấn quít dán sát bên cô, ngón tay anh làm xằng làm bậy phía dưới của cô.
"A!"


Chu Từ ngửa đầu ra sau tránh né nụ hôn, ngay sau đó người đàn ông chọc một thứ đồ vật lạ vào vách thịt cô -- Tiết Kiệu cắm hai ngón tay vào, ngang ngược mở rộng nơi đó, bóp rồi xoa nắn viên thịt nhỏ mềm mại , sau đó bắt đầu nhanh chóng cắm rút.


Cô không kìm được mà hét lên rồi hốt hoảng che miệng lại.
Người đàn ông nâng chân cô, dùng ngón tay làm cô: "Người ta đã đi từ sớm rồi."


Lúc này Chu Từ mới nhận ra phía sau không có động tĩnh gì, nhưng lưng cô vẫn còn tê dại, bị Tiết Kiệu xoa nắn một hồi, giữa sống lưng có một luồng điện xẹt qua, tấm lưng trắng nõn cong lên. Cô bé nức nở cầu xin, trong quần đã bị làm cho ướt đẫm một mảng, ɖâʍ dịch trong suốt trắng trợn chảy xuống, men theo bắp đùi chậm rì rì rơi trên đầu gối cô, để lại một dấu vết trên chiếc quần thể thao của cô.


Tiết Kiệu vén ống quần kia lên: "Thế này thì phải làm sao đây?"
Giọng điệu của anh vô cùng xấu xa, mang theo giọng cười giễu cợt, cô gái run rẩy nhìn về phía anh: "Cởi, cởi ra rồi sờ tiếp có được không."






Truyện liên quan