Chương 20

Trans: Cam Đá
Trong văn phòng của anh vừa được sắm thêm ghế sô pha, Chu Từ nằm ở trên đó, cởi qυầи ɭót xuống từng chút một.


Cảnh tượng đó cực kỳ ɖâʍ mỹ, cơ thể thiếu nữ trắng nõn nà không một chút tì vết, bầu ngực sữa non nớt bị một sợi thước dây siết chặt. Một chiếc nơ bướm buộc bằng thước mềm đang rủ xuống trên đầu nhũ hoa, đầu nhũ hoa bị thâm tím do chuyển động cọ xát qua lại.


Chiếc quần thể thao dài đến mắt cá chân đã được cởi ra, đôi chân thon dài trắng nõn hơi cong lên, chỉ còn lại chiếc qυầи ɭót màu hồng nhạt che kín cả người. Nơi u cốc bí ẩn ướt át không gì tả nổi, ɖâʍ dịch từ bắp đùi chảy dọc xuống.


Trái cổ Tiết Kiệu cuộn lên xuống: "Cho tôi xem chữ đó."
Cô gái sững sờ một lúc, ngón tay nhẹ nhàng vén qυầи ɭót ra, lộ ra vùng bí ẩn trắng nõn mềm mại sạch sẽ, chỉ có vài sợi lông mu lưa thưa. Chữ trên bề mặt đã phai nhạt chút ít, từng nét phẩy nét dọc vẫn nhận ra rõ là chữ -- Đồ khốn kiếp.


Tiết Kiệu nhìn chằm chằm ở đó một lúc lâu, cúi thấp người, nửa quỳ trước mặt cô, nâng nửa người bên dưới của cô lên, cắn cô một cái.
Cô bé hơi rùng mình, tay túm lấy tóc anh.


Ngoài cửa số có một chùm tia nắng chiếu nghiêng vào, kỳ kiểm tr.a tháng đã đến gần. Tiết Kiệu bận họp vào buổi sáng, tới chiều người ta mới chịu buông tha cho anh về, mái tóc nóng rực nhuộm bởi ánh nắng chói chang.


available on google playdownload on app store


Đầu lưỡi thô ráp ấm áp trượt xuống, hai chân của cô gái gác ở trên cổ anh, vô thức đan xen vào nhau. Cô ngửa đầu ra sau, hai khối ngực run rẩy kịch liệt, bị cô rụt rè chìa tay ra kéo lại, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt giễu cợt: "Em định bóp cổ cho tôi ch.ết trước miệng hoa huyệt của em sao?"


"Em... sợ."
Thước dây mềm bị anh siết chặt hơn nữa, chân của cô gái nhỏ vẫn đặt ở trên vai anh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết để xuống. Anh nắm mắt cá chân nhẹ nhàng xoa xoa, không biết từ đâu nhặt được một quả trứng rung màu hồng:"Bài học tiếp theo là gì?"
"Hóa học ... Hóa học.”


Người đàn ông gật đầu, đưa tay lên nong rộng hoa huyệt của cô ra rồi nhét quả trứng rung vào trong từng chút một. Kích cỡ món đồ chơi to hơn nhiều so với ngón tay anh, dễ dàng tách mở hoa huyệt của cô, từng tầng lớp thịt non mềm mở ra rồi lại khép chặt, ngậm giữ luôn cả ngón tay đưa quả trứng rung vào trong.


Chu Từ run rẩy, cái cổ trắng nõn thon dài, đường nét uyển chuyển nối với bờ vai thẳng tắp thanh tú thành một đường vòng cung đẹp mắt, ngón chân đặt trên vai anh cong lên, cọ xát vào lưng anh.
"Thầy... ra, lấy ra đi."
Nhưng Tiết Kiệu không làm theo, anh còn nhét món đồ chơi vào sâu hơn nữa.


"Ngoan, kẹp cho đàng hoàng." Anh vỗ nhẹ lên má đùi trắng nõn và mịn màng của cô, rồi khép đùi cô lại, mặc qυầи ɭót vào cho cô. Sau đó với lấy áo lót của cô, nâng cánh tay cô lên, quỳ giữa hai chân cô, từ từ mặc áo lót vào cho cô, nhẹ nhàng móc lớp vải mềm, đưa tay vào điều chỉnh hai bầu ngực của cô.


“Thầy… thầy ơi!”
Chu Từ nắm tay anh, nhìn anh với vẻ đáng thương: "Cái đó ... thước dây mềm còn chưa tháo ra."
Bàn tay Tiết Kiệu nắn bóp bên trong áo lót cô, cô bé co rụt lại trong lòng bàn tay anh, nghe thấy giọng nói anh vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn: "Tại sao lại tháo ra, phải buộc lại đi lên lớp học."


Anh chuẩn bị sẵn quần áo đưa qua cho cô: "Mặc quần áo vào rồi lên lớp."


Chu Từ vươn tay sờ soạng quần áo, trứng rung kêu ong một tiếng, bắt đầu nhanh chóng kêu rừm rừm. Nửa thân dưới của cô run rẩy, đầu gối tê dại, quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay bám vào mặt đất, tấm lưng trắng nõn cong lên, đôi môi bật ra tiếng ấp úng nức nở: "Thầy... thầy ơi, đừng."


Trên tấm lưng của cô bé phủ một lớp bụi mỏng, ngón tay trắng nõn gầy guộc nâng lên, cầm lấy góc quần áo của anh: "Thầy..."


Nhưng người đàn ông vẫn một mực làm kẻ vô tâm, nhìn dáng vẻ đáng thương của cô lại lặng lẽ chỉnh trứng rung lên mức nhanh hơn. Chu Từ nghe rõ được âm thanh phát ra, rừm rừm rung ở nửa phần bên dưới người cô, khiến cô cảm thấy giữa hai chân tê dại. Cô phủ phục trên mặt đất, luống cuống co rúm người lại thành một khối.


Tiết Kiệu siết chặt quai hàm cô, nói với giọng xấu xa: "Sao nào, không muốn mặc quần áo lên lớp à? Không được đâu nha."


Anh ôm cô vào lòng và mặc quần áo giúp cô, tay chân cô gái thon dài, lúc mặc đồ không được thuận tiện là mấy. Cô lại run rẩy, nước từ phía dưới người cô chảy ướt lòng bàn tay anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh với vẻ mông lung: "Thầy ơi, không muốn, em không muốn."


Tiết Kiệu không cho cô phản bác, mặc quần vào cho cô xong xuôi, anh nắm vòng eo cô ép cô đứng dậy: "Ngoan, lên lớp nào."


Chuông tan học vang lên, điều khiển từ xa của trứng rung bị anh buộc chặt bên eo bằng thước dây mềm cất dưới áo thun T-shirt. Anh nhét giáo án vào bàn tay cô, dịu dàng hôn lên khóe mắt cô: "Mở PPT ra giúp thầy, nói mọi người lấy bài tập ra, chờ thầy đi kiểm tra."


Chu Từ bị anh đẩy ra khỏi cửa, phía dưới đang rung với biên độ nhỏ, bước lớn hơn một chút, trứng rung đã trượt sâu vào trong vách thịt. Cảm giác có dị vật quá mạnh khiến cô không thể nào làm lơ, cô khó khăn di chuyển từng bước một, ôm giáo án ở trước bụng dưới, hơi che khuất vùng riêng tư.


Hành lang người ra kẻ vào, thỉnh thoảng có người chào hỏi, cô khó khăn đáp lại, cố gắng hết sức để duy trì trạng thái tự nhiên. Nhưng khi vào đến lớp học, bước chân cô đột nhiên cứng lại.
Thật ra cũng không có ai nhìn cô.
Chu Từ lắc đầu, ôm chặt lấy giáo án.


Cô khó khăn đứng trên bục giảng: "Thầy... thầy nói, bảo chúng ta lấy bài tập ra, thầy... muốn... kiểm tra."


Một câu nói mà cô lắp bắp ngắt quãng, cố sức nhéo hai chân để kiềm chế tiếng thở dốc. Cô quay đầu ngồi xổm xuống mở mục đa phương tiện, nương nhờ khoảnh khắc này sờ soạng hoa huyệt của chính mình, qυầи ɭót ướt đẫm nước nhờn dính dán sát hai mảnh thịt trai.


Cô muốn tự mình moi món đồ đó ra thì Tiết Kiệu đã đi vào, vẻ mặt không rõ cảm xúc: "Ừm, có chuyện gì thế?"


Chu Từ suýt nữa đã quỳ xuống bục giảng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đáng thương. Người đàn ông cười dịu dàng: "Em té ngã à, có cần bạn học đưa em đến phòng y tế kiểm tr.a một chút không?"
Anh giơ tay lên, như muốn vươn tay ra giúp cô, vẻ mặt dịu dàng nhưng ánh mắt lại vô cùng nguy hiểm.


Cô bé mắt ngấn nước lắc đầu, chống xuống sàn nhà đứng dậy, từng bước di chuyển về chỗ ngồi của mình.
"Cậu có bị sốt không, sao mặt lại đỏ như vậy?"
Người bạn cùng bàn lấy sách ra, liếc mắt nhìn cô, đột nhiên nói với vẻ kỳ lạ: "Cậu có nghe thấy âm thanh gì không, tiếng ong ong ấy.”


Sắc mặt Chu Từ tái mét, bụng dưới không tránh khỏi hơi hơi cong lên sau khi ngồi xuống. Nửa người bên dưới chứa đựng quả trứng rung càng có cảm giác mãnh liệt hơn, lớp thịt non mềm bị ʍút̼ qua hết lần này đến lần khác, ngón chân trong giày không khỏi co quắp lại, các đốt ngón tay bị bóp chặt trở nên trắng bệch, trước mắt là từng mảng ánh sáng trắng.


Cô huy động toàn bộ sức lực của cơ thể để kìm nén tiếng thở hổn hển và hét lên. Khi cố gắng há miệng hít thở mấy ngụm hơi lớn thì lại bị sợi thước dây mềm siết chặt giữ lại, nút nơ bướm bên bầu ngực trái thắt gút, cùng với nhịp thở thăng trầm của cô liên tục xoa nắn đỉnh nhũ hoa. Kết hợp với trứng rung trong huyệt thịt của cô, một trên một dưới không ngừng kích thích dây thần kinh mỏng manh và căng thẳng.


Bạn cùng bàn cảm thấy trạng thái của cô rất kỳ lạ, dùng cùi chỏ chọc vào người cô nhắc cô lấy bài thi ra. Chu Từ chỉ dám gật đầu không dám phát ra một tiếng động nào, cô biết giờ khắc này mình mà lên tiếng, âm cuối chắc chắc sẽ ɖâʍ đãng tới độ uốn cong được cả mười vòng.


Một tay cô cầm bài thi, tay kia chống cằm, tựa như hoảng sợ mà đưa một ngón tay vào bên trong, hàm răng cắn thật mạnh, mười ngón tay kết nối với trái tim, đầu ngón tay tê rần khiến cô nhanh chóng tỉnh lại. Cô chống hai đầu gối của mình lại với nhau, bụng dưới và huyệt thịt co rút hết lần này đến lần khác để chống lại cơn kích thích cực lớn.


Bất thình lình bạn cùng bàn ấn cùi chỏ vào người cô, cô tưởng rằng động tác của mình quá lớn, sợ đến mức gần như mất hồn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Kiệu đang đứng bên cạnh mình.


Cây bút trong tay cô sắp sửa bị nắm gãy, thời điểm nhìn thấy anh, cô vô thức thả ngón tay trong miệng ra, lo lắng sẽ bị anh khiển trách.


Tuy nhiên, sự kích thích quá lớn, cô cảm thấy mình thậm chí sắp sửa tiểu ra, ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên trước mắt. Hơi thở của người đàn ông bao trùm lấy cô, giọng nói ôn hòa: "Em đã làm xong câu hỏi này chưa, có ai muốn chủ động phát biểu một chút không?"


Chu Từ ngẩng đầu, người đàn ông cũng đang nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại cực kỳ tàn nhẫn.


Nửa người phía dưới của cô không ngừng chảy nước, bắp chân gần như co quắp vì bị kích thích, bụng dưới không ngừng co rút để giải tỏa dục vọng đang bùng cháy. Vào lúc này, để cô trả lời bất kỳ câu hỏi nào, thì e rằng sẽ không thoát khỏi cảnh tượng hít thở hổn hển.


Cô ngước mắt lên, bên trong tràn đầy nước mắt đang cố gắng kìm nén, cô dùng đôi mắt xinh đẹp ấy cầu xin anh.


Tiết Kiệu nhanh chóng di dời tầm mắt, chỉ một người đứng dậy. Khoảnh khắc anh đi ngang qua người Chu Từ, người kia đã vùi đầu vào cánh tay, cắn mạnh vào cổ tay mình, vội vàng chặn lại một tiếng rên rỉ khó kiểm soát.


Tốc độ giảng bài của Tiết Kiệu rất nhanh, còn chưa tới nửa tiết mà anh đã giảng hết tất cả các câu hỏi, sắp xếp cho học sinh làm bài luyện tập hôm nay. Anh ngồi trên bục giảng, chuẩn bị giảng giải câu hỏi cho học sinh bất cứ lúc nào.


Chu Từ đứng dậy, lảo đảo chạy tới bên cạnh anh, vẻ mặt người đàn ông dịu dàng, thậm chí đã gật đầu mà không hỏi nguyên do tại sao.
Suy cho cùng, kẻ đầu têu cũng chính là anh.
Cô bé đưa tay lên, lau mặt một cái rồi xoay người chạy ra khỏi lớp.


Các bạn học ngồi đầy trong lớp đều cảm thấy ngơ ngẩn, đưa mắt nhìn nhau, nhưng loại chuyện này thật sự không thể để lại dấu ấn quá sâu trong lòng học sinh cấp ba. Mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng nằm bò ra làm bài, mãi cho đến khi còn năm phút cuối cùng trước khi kết thúc tan học.


Tất cả mọi người đều có chút không ổn, nhướng mắt lén nhìn Tiết Kiệu.
Anh liếc nhìn điện thoại, nét mặt khó đoán: "Lát nữa đến căn tin giành cơm à?" Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi phất tay: "Giữ yên lặng một chút, lớp khác vẫn còn đang học."


Học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, người đàn ông chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc và mím môi, tâm trạng lo lắng nhưng bị anh ép buộc kiềm chế. Anh chậm rãi đi đến văn phòng, không ngoài dự đoán của anh, cửa không khóa.


Anh nhướng mày đẩy cửa bước vào, lập tức nghe thấy một tiếng hét trầm thấp, sau đó là tiếng nức nở kìm nén.
Người đàn ông nương theo âm thanh, túm lấy cô gái nhỏ gầy từ dưới bàn văn phòng.


Cô đã cởi sạch quần áo, một tay xoa xoa viên trân châu, một tay đi vào hoa huyệt lấy quả trứng rung ra, moi móc tới mức khiến dưới bàn làm việc của anh là một mảng ướt sũng nhưng cũng không thể lấy ra được, nên dứt khoát nhờ cậy tư thế này, tự sướng để mình lên đỉnh.


Khi anh bước tới, Chu Từ vẫn còn đang triều phun, phía dưới là dòng chất lỏng nhóp nhép phun ra đầy ngượng ngùng, mái tóc đen xõa sau lưng. Cô vừa đau khổ vừa sảng khoái, bị làm tới độ người cũng trở nên ngu muội, ngay cả việc tắt trứng rung trước cũng không nghĩ ra, chỉ để như vậy rồi thấy sướng hết lần tới lần khác, vừa khóc lóc nức nở vừa chìm đắm trong niềm khoan khoái.






Truyện liên quan