Chương 12: Nghiệm thương
“Tất cả nha hoàn Tây Nam các? Đây là ý gì?”
Nha hoàn đứng đầu không hiểu, liền hỏi tới.
Tịch Hề lòng bàn tay nhẹ nắm, trực giác tiết lộ mọi chuyện không suôn sẽ, nhất định do ban nãy chạy trốn vì bị thương nên đổ nhiều máu, nhất định là bọn họ theo vết máu truy tìm đến tận đây.
“Gia ra lệnh, ngươi là ai mà dám chất vấn”
Tên cầm đầu hung hăng quét mắt quát lớn:
“Toàn bộ dẫn đi”
Tịch Hề chen chúc với đám nha hoàn, sắc mặc tuy có chút tái nhợt, may mắn nhờ đêm tối che bớt, đi ra ngoài viện, mới phát hiện toàn bộ nha hoàn ở Tây Nam các đều bị gom lại một chỗ, các thủ vệ khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Đông Cung,
“Ngày thường thiếu chủ đều không cho chúng ta bước vào? Hôm nay thế nào lại….”
Một nha hoàn đi vào cửa chính Đông Cung vừa đi vừa tò mò thì thầm nói.
“Không phải đã nói rồi sao, có thích khách xông vào, chỉ là không biết bắt chúng ta tới đây làm cái gì. . . . . ”
Tịch Hề đi kế bên đôi mày thanh tú nhanh chóng nhíu chặt lại, một tay đặt trước ngực đi vào trong vườn, đang là đêm tối nhưng trước mắt lại là một mảng sáng ngời, ánh lửa đến mắt nàng cảm thấy như có gai, từng chút một đâm vào da thịt, sáng soi chiếu đến mức thấy từng viên đá cuội nhỏ ven đường đi. Hai bên là hai hàng thủ vệ, mỗi tay cầm một thanh đao, thần sắc nghiêm trọng, đầy sát khí. Thu mắt nhìn lại, tất cả nha hoàn tụ tập đến đây đều nơm nớp lo sợ, rừng cây tối tăm, được soi sáng bởi ánh trăng, ảm đạm, thưa thớt và tịch mịch.
Tịch Hề một tay nhấc làn váy bước lên bậc tam cấp, đi vào trong điện, mới phát hiện Tích Linh cùng Mi Nhã cũng đang ở đây.
Thanh âm nam tử la hét ầm ĩ, bỗng im bặt bởi tiếng bước chân trầm ổn.
Bốn gã thị vệ cùng đi phía sau, Huyền Hạo cũng không thay xiêm áo, vẫn như cũ là một bộ đồ ngủ màu đen, đêm lạnh như nước, chỉ là bên ngoài khoát một cái áo choàng lông cáo, hắn cao lớn, rắn rỏi, từng bước tiến vào trong điện, con mắt ám mị, ánh mắt tà khí.
“Gia”
Đám thủ vệ đồng loạt quỳ xuống hành lễ, các nha hoàn đang tụ tập trong điện cũng lập tức cúi người quỳ xuống. Tịch Hề một tay nắm chặt, từ từ hai đầu gối quỳ xuống.
Huyền Hạo ngồi trên, chân dài vén qua, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn bạch ngọc vây quanh kim loại là mặt nhẫn, giữa kim loại có đính hồng ngọc đỏ như máu, hình giống giọt nước mắt bằng máu, trông hết sức chói mắt.
“Đứng lên đi”
Nam tử môi mỏng khẽ mở, áo lông cáo trắng như tuyết che khuất đôi bàn tay ẩn hiện, năm ngón tay theo thói quen ở trên mặt bàn nhẹ đánh.
Tịch Hề đứng dậy, rơi ánh mắt vào Huyền Hạo, chỉ thấy hắn tóc dài xõa vai, Đông Cung là chỗ hắn trú ngụ, mà một ngày kia, Lâu Nhi rõ ràng ở trước mắt nàng từ nơi này đi ra ngoài, liếc đầu chỉ mấy canh giờ một người trẻ tuổi bỗng thành…..
Nghi ngờ trong lòng còn chưa kịp tiêu tan liền nghe đám thủ vệ lên tiếng:
“Gia người đã đến đông đủ”Huyền Hạo chỉ là ho nhẹ một tiếng, ánh mắt âm chí nhìn hướng xuống phía dưới:
“Trong Đông Cung, thế nào mà lại có thích khách, nhà có nội tặc, hơn nữa lại là nữ tặc!”
Tịch Hề âm thầm thổn thức, nàng khẽ giật mình, hạ mí mắt.
Bọn nha hoàn nghe vậy hai mặt nhìn nhau, thanh âm nhỏ to rỉ tai nhau:
“Nội tặc, cũng không biết là ai nữa”
“Nói không chừng, ở ngay trong chúng ta”
Mi Nhã cùng Tích Linh đứng chung một chỗ, cách nàng cũng chỉ mấy bước, Tịch Hề mặt mũi hết sức bình tĩnh, đúng vào lúc này, một gã thủ vệ canh giữ bên ngoài lập tức mang cửa điện đóng lại. ánh nến khẽ lay động mấy cái, rất nhanh khôi phục lại.
Cửa đóng chặt phanh một tiếng rõ to, theo tiếng động lòng nàng lại rung động, liếc nhìn nam tử từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
Ánh mắt thâm trầm, ở nơi cao, mang toàn bộ nhãn quyền cùng bản lĩnh liếc nhìn xuống, Tịch Hề lơ đãng chống lại. nam tử chỉ là ngó nhìn, sau đó nhắm nàng mà hướng tới.
Một nha hoàn khác ăn mặc mỏng manh, nàng ép chặt hạ đầu, nhìn về phía chân mà hai má ửng hồng.
Huyền Hạo ngón trỏ nhẹ cong, nâng cằm, đem lòng bàn tay đỡ lấy khuôn mặt nàng, ngăn trở ánh mắt nhìn nhìn xuống, lười biến liếc, con ngươi sóng nước chẵng xao động, nhanh chóng khinh thường tiện tay bỏ qua.
Tịch Hề mắt thấy hắn lấy cùng một động tác đẩy Mi Nhã cùng Tích Linh, mà những nha hoàn kia, thì bị phân sang bên kia, cách một con mắt nhìn nhau, nàng muốn lùi về phía sau một bước, chân chạm đến cuối tường, nàng tim đập mạnh và loạn nhịp, mới hoàn hồn, thì nam tử đã đứng trước mặt nàng.
Huyền Hạo môi mỏng nhẹ nhếch, Tịch Hề nín thở, thấy hắn nâng lên tay phải.
Giấu trong tay áo, lòng bàn tay nắm chặt lại, nhưng không nghĩ làm động tới vết thương, đưa tới một hồi xé rách cùng đau nhức.
Nam tử giơ bàn tay, Tịch Hề nuốt xuống, ép bản thân mình nhìn thẳng lên trước, khóe miệng hắn nhẹ một chút thanh âm tà nịnh, nàng thấy hắn đột nhiên cứng nhắc, tựa như cũng không có động tác kế tiếp, vừa định chuyển bước bỗng thấy hắn đưa tay đến trán nàng.
“Ngươi sợ?”
Huyền Hạo đưa ngón tay giơ lên trước mắt Tịch Hề, dính trên đó là giọt mồ hôi trong suốt trên tráng nàng.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng thở nhẹ, mu bàn ray ở trên trán lau mấy cái.
“Bên ngoài trời giá rét, nhưng nô tỳ đến Đông Cung lại cảm thấy ấm áp lại, mới đổ một thân mồ hôi.”
Huyền Hạo khóe môi mỉm cười, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng rồi nói ra:
“Đôi mắt này lại có chút quen thuộc”
Tịch Hề mí mắt đè xuống, bàn tay nam tử đã che kín khuôn mặt, nàng, lòng có sợ hãi, không khỏi né tránh.
“Ngẩng đầu lên.”
Huyền Hạo nhẹ nhàng cất tiếng ra lệnh, nàng bất đắc dĩ, đành phải chống lại ánh mắt hắn, đang khẩn trương giằng co , từ từ ngước lên.
Đôi mắt đen bóng như mực, thấu đáo nhìn ra đôi mắt sáng cố giả bộ trấn định, Huyền Hạo ban đầu thử dò xét đột nhiên chuyển thành sắc bén, bàn tay ngay lập tức che kín khuôn mặt nâng cằm nàng lên, cặp mắt kia, cùng trong đêm tối là giống nhau như đúc. Tịch Hề giật mình, muốn tránh, cũng đã không còn kịp nữa. Nàng cũng không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, hàng mi rũ xuống, hạ tầm mắt, cố gắng trấn tĩnh.
Nam tử lúc chợt mím môi mỉm cười, nụ cười mang theo hàm ý làm người ta không nắm bắt được suy nghĩ, đành khiến người bỡ ngỡ.
Tịch Hề đôi môi khô nứt, lơ đãng nhấp , một đôi mắt tĩnh như nước, Huyền Hạo tay phải cố tình rơi vào trên vai nàng, ngón trỏ nâng lên, từ từ kéo đay thô y phục hạ xuống.
Nàng hàm răng khẽ cắn, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng, lại không ngừng thấy ngón tay hắn thon dài đã xẹt qua bã vai nàng.
Mi Nhã cùng Tích Linh nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào động tác của Huyền Hạo.
Đầu ngón tay truyền ra lực đạo không lớn, chỉ là ngực bị đả thương tương đối nặng, Tịch Hề tâm thần căng thẳng, bả vai lần lượt từng trận đau nhói đánh tới, nam tử ngón trỏ bất thiên bất ỷ, vừa đúng rơi miệng vết thương sau lớp áo mà nhấn mạnh, lập tức miệng vết thương tứa ra máu.
Huyền Hạo mắt nhìn thẳng vào nữ tử, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, bức quá lại nặn ra nụ cười hết sức ẩn nhẫn.
Ngón trỏ tại bả vai dùng thêm tí lực, nàng cắn chặt hàm răng, vô thức phát hiện trong miệng đầy máu tươi, Huyền Hạo mang bàn tay còn lại đặt trên vai nàng, cả bàn tay dán trước ngực nàng, không lưu một tia khe hở. Tịch Hề mắt hạnh trợn tròn, trước ngực nàng tùy ý xoa nắn, ở khóe miệng hắn lại nâng lên nụ cười tà mị, năm ngón tay đần thu hẹp thu hẹp, dùng sức vuốt ve.
Vết thương nứt ra, nàng giật mình phát hiện áo lót đã một mảng thấm ướt,từ từ rỉ ra,
Xuôi ở bên người bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, việc đã đến nước này, duy nhất suy nghĩ trong đầu là liều ch.ết, còn tốt hơn là ngồi chờ ch.ết.