Chương 53: Huyết tẩm 0

Edit: Thảo Trúc
Tịch Hề thở không ra hơi, lời chưa kịp nói đã nằm trong cổ, hơn nữa rất khổ sở.
Môi mỏng Huyền Hạo đặt lên môi nàng dây dưa triền miên không dứt, mùi tanh nồng nặc vây lấy,Tịch Hề định xoay đầu né tránh lại bị tay hắn nắm chặt, “Không được phép trốn tránh.”


“Ngươi thả ta ra” Tịch Hề nửa người trên ngửa lên, nhìn sâu vào mắt Huyền Hạo.


“Mơ tưởng!” Huyền Hạo cắn răng nói từng chữ, xe ngựa chạy đến khúc gập ghềnh, xe lắc lư, hai người cứ như vậy ôm chặt cùng một chỗ. Gần đến Ngũ Nguyệt Minh, lòng Tịch Hề càng lạnh đi, tâm tình căng như sợi chỉ manh, nàng biết, Huyền Hạo sẽ không dể dàng bỏ qua cho những việc làm trước đây của nàng .


Qua một hồi lâu, bánh xe mới dừng lại, cách màn kiệu thủ vệ bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Gia, đã đến.”


Xe ngựa dừng lại, Tịch Hề nhân cơ hội lấy chăn gấm rơi dưới đất đắp lên người thừa dịp không ai để ý, nàng khép mắt lại nhảy ra ngoài xe ngựa, không do dự hành động này sẽ khiến bản thân bị thương? Không ngờ, mắt cá chân bị một đôi tay bắt lấy, dùng sức lôi trở lại, mặt Tịch Hề lộ vẻ tuyệt vọng, sau một khắc, cả thân thể bị hắn ôm ở trong khuỷu tay, cùng rời khỏi xe ngựa.


Màn đêm buông xuống, đám thủ vệ cùng nha hoàn thấy Huyền Hạo, rối rít cuối đầu, không dám nhìn lâu.
Đông Uyển.
Tiêu điều vắng vẻ, Huyền Hạo ôm Tịch Hề sải bước vào nội điện, vòng qua cẩm tú sau tấm bình phong, dùng sức ném nàng lên giường.


available on google playdownload on app store


“Võ công là ai dạy nàng?” Huyền Hạo lấn người đè lên, chế trụ hai tay đang giãy giụa lung tung.
Tịch Hề không biết câu hỏi của Huyền Hạo có ý gì, nội tâm dâng lên cảm giác đề phòng, “Ngươi nghĩ như thế nào?”


“Ta muốn. . . . . . ” Huyền Hạo đột nhiên nắm bàn tay phải nâng lên, cúi sát người Tịch Hề, giọng nói mị hoặc có chút bất cần, “Phế đi, cắt đứt mơ mộng thoát khỏi nơi đây của nàng, chỉ cần là hy vọng của nàng, ta toàn bộ đều muốn cắt đứt.”


Đè nén nội công, nội lực trong cơ thể xuyên thấu đè nén xuống tay Tịch Hề, Ánh mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi, năm ngón tay liều mạng nắm chặt lại, “Không được . . . . . .”


“Ban đầu, ta đã cho nàng một cơ hội thế nhưng nàng quyết tâm rời khỏi”, mười ngón tay Huyền Hạo đan vào tay Tịch hề, kéo thẳng cánh tay làm nội lực tụ lại chờ phế bỏ hoàn toàn công lực của nàng, Tịch Hề tránh không thoát, chỉ có thể thấp giọng cầu xin: “Đừng phế võ công của ta.”


Thấy ánh lệ trong mắt nàng, Huyền Hạo gia tăng mấy phần công lực đem toàn bộ nội công của nàng phong kín lại, Tịch Hề yếu ớt nằm trên giường không nhúc nhích.
Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không, nội lực mất hoàn toàn, sau này nàng cùng phế nhân có gì khác nhau đâu?


Khóc một hồi nước mắt cũng cạn, nàng trầm ngâm ngước nhìn, bốn mắt chạm vào nhau, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay theo đó trượt vào bên trong. Tịch Hề nín thở, chỉ sợ Huyền Hạo làm càn. Bàn tay một hồi làm loạn cuối cùng dừng lại bên eo nàng.


Màu tím trong con ngươi dâng lên ánh dục vọng, bàn tay vây lấy nàng cuối cùng cũng dứt khoát rời đi.


Thân thể lạnh lẽo theo bản năng muốn co lại, hai vai lại bị Huyền Hạo đè ép, đôi tay chèn ép mở hai chân, kéo bỏ quần áo dư thừa đi, hai cơ thể không mảnh vải che thân, Tịch Hề giật mình vội vươn ra hai tay ngăn ở trước ngực hắn, “Hạo. . . . .”


“Câm miệng” nam nhân khom lưng, hôn lên đôi môi nàng đang run rẩy, gương mặt ửng hồng, khóe miệng lướt qua đuôi lông mày, đôi mắt, đến sống mũi, cuối cùng lần nữa cạy mở, trằn trọc đôi môi. Đột nhiên cảm nhận được sự dịu dàng, khiến trái tim Tịch Hề có chút xao động, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ hội trở về như trước kia, lòng Huyền Hạo có thể không hận nàng. . .


“Tịch Hề” đôi mắt đẹp lay động, Tịch Hề bỗng nhiên hồi hồn, bị hắn cắn rách khóe miệng một mùi tanh nồng truyền đến, Huyền Hạo nhếch môi, “Tối nay, ta muốn để cho nàng nhớ rõ nỗi đau này.” Lời vừa dứt, thân thể cao lớn liền đè xuống, Tịch Hề chau mày, mười ngón tay bấm sâu vào đầu vai Huyền Hạo.


“Đau, thật đau. . . . . .”
Huyền Hạo sắc mặt thâm trầm bất định, mỗi lần xâm nhập đều giống như đẩy nàng vào tận cùng, mồ hôi trên trán chảy xuống, toàn thân Tịch Hề đau nhức không dám động, chỉ sợ vừa động, toàn thân sẽ bị xé rách.
Đau sao?
Lại không biết, ai so với ai đau hơn.


“Ngươi. . . . .” Tịch Hề cắn môi, sắc mặt chợt tái nhợt lại ửng hồng, hai tay rơi xuống, nắm chặt cánh tay Huyền Hạo, “Ngươi, mau một chút.” nàng chưa bao giờ biết, chuyện nam nữ lại có thể thống khổ đến mức như vậy.


“Không chờ được hay là không chịu nổi?” Còn chưa đi vào, cũng đã đau đến làm người ta hít thở không thông.
Tịch Hề vốn giãy giụa hai tay xuôi ở bên người, nàng không hiểu rõ, bản thân muốn phản kháng hay là không muốn phản kháng.


Cảm giác giống như là lăng trì, từng tấc một xâm chiếm rồi đẩy mạnh,đầu óc dần dần mơ hồ, sau một hồi dùng sức nàng thiếu chút nữa ngất xỉu, cánh mũi nồng nặc mùi máu.
Huyền Hạo cũng không có động tác gì mới, mà lui thân ra, xuống giường.


Hắn phủ thêm áo khoác, đầu hắn cũng không hề quay lại nhìn người nằm trên giường, chỉ để lại một câu nói , “Từ giờ trở đi, trong mọi việc nàng chỉ có thống khổ, không được hưởng vui vẻ.”
Hắn phá thân nàng, cũng không có muốn nàng.


Đôi tay không chậm rãi mở cửa điện, bóng lưng cứng rắn, dần biến mất trong mắt nàng.


Cửa điện đóng lại đụng vào nhau, phanh một tiếng, đem tầm mắt ngăn cách với bên ngoài. Gió lạnh thổi, Tịch Hề nghiêng người không cảm thấy lo lắng cả người ngã xuống. Thân thể gầy yếu té trên mặt đất, toàn thân mệt mỏi rã rời. Nàng thẫn thờ bò dậy, cầm chăn gấm bên cạnh, hai mắt liếc về hướng cửa chính.


Tiếng bước chân, lộ ra chút mờ mịt, Huyền Hạo đứng cạnh cây hải đường, bóng lưng cô đơn trải dài phủ lên thân cây, mặt hướng về cửa điện vẫn đang khép chặt kia, ánh nến mờ mịt xuyên thấu qua khe hở hắt ra ngoài, bên trong, tĩnh lặng không tiếng động, chợt trời nổi gió lạnh, rất giống tiếng khóc ai oán của nữ nhân, réo rắt thảm thiết mà buồn bã.


Lòng hắn đau nhói, ma tính trong cơ thể chỉ có hắn hiểu rõ, nhưng có lúc lại không khống chế được.
Bóng lưng chán nản, Huyền Hạo đi ra khỏi Đông Uyển.
Hôm sau, trên mái nhà cong Điện Lan Ngọc, sương mù dày đặc, từ cửa sổ trong khe hở xem kẽ vào hóa thành giọt sương đọng lại ở thành cửa.


Một nha hoàn đẩy cửa điện, thận trọng ngó đầu vào, nàng nhìn chỉ thấy Tịch Hề đã thay quần áo ngồi vào trước gương đồng “Tịch chủ tử.”
Nữ tử Tịch Hề lại, thần sắc lạnh nhạt, “Tích Linh đâu?”
“Tích Linh. . . . . .” Nha hoàn ngẩn ra, ánh mắt có chút né tránh.


Tịch Hề chải lấy sợi tóc rồi dừng lại, đứng lên tiến lại gần nha hoàn, liên tiếp hỏi “Tích Linh đang ở đâu?”


“Bẩm Tịch chủ tử, Tích Linh bị gia hạ lệnh nhốt ở trong đại lao, Gia nói, Tích Linh là thích khách bên ngoài lẫn vào phải nghiêm trị.” Nha hoàn nơm nớp lo sợ vừa đáp vừa cầm khay trên tay đặt lên bàn.


Tịch Hề còn muốn hỏi tới, cửa điện đang đóng bị mở ra lần nữa, nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy Cổ quản gia đứng ở bên ngoài, một tay lắc nhẹ, từ sau người xuất hiện thêm một nha hoàn .


“Tịch chủ tử, ” Cổ quản gia trên mặt không hề che giấu sự khinh bỉ, ngay từ đầu đầu, ông đã luôn cho rằng Tịch Hề tiếp cận Gia là có mưu đồ, “Đây là Gia phân phó cho ngươi uống.”


Nha hoàn đem chén thuốc đen đặc sánh bỏ lên trên bàn, Cổ quản gia đứng bên cạnh bổ sung, “Gia nói, mặc dù người không. . . . . Nhưng là để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên để y thiện đường chuẩn bị, Tịch chủ tử mau dùng nhân lúc còn nóng.”


“Đây là thuốc gì?” Tịch Hề biết rõ nhưng vẫn mở miệng.


“Tịch chủ tử là người thông minh, luôn biết bản thân mình muốn gì, nếu đã là Gia hạ lệnh, người làm sao lại muốn chống đối.” Câu nói của Cổ quản gia mang hàm ý khác, Tịch Hề nhìn chén thuốc kia, không chút nghĩ ngợi, liền bưng lên. Chỉ là đưa tới khóe miệng lại không nhịn được do dự.


“Chính Gia hạ lệnh phân phó, thuốc này vì Tịch chủ tử mà chuẩn bị.”


Tịch Hề nuốt xuống mấy phần khổ sở, đem chén thuốc đổ vào trong miệng. Sặc mùi vị khó chịu thuốc đi vào cổ dấy lên một nổi buồn nôn, nha hoàn bên cạnh vội rót ly trà xanh đưa tới, “Tịch chủ tử, nô tỳ đi lấy chút ô mai đem đến cho người.”


Tịch Hề lau đi khóe miệng lưu lại nước thuốc, quay đầu đau khổ thế nào nàng đều nhớ rõ.


“Tịch chủ tử, lão nô ở Ngũ Nguyệt Minh đã mấy chục năm, không cầu điều gì, chỉ cầu người khác cũng giống như lão nô, toàn tâm toàn ý đối với Gia cùng Thiếu chủ “. Thanh âm lộ ra sự cảnh cáo, Tịch Hề biết lão một lòng vì muốn tốt cho Ngũ Nguyệt Minh, cũng không ác ý “Đa tạ Cổ quản gia nhắc nhở.”


Sương mù dày đặc dần dần tản đi, nhưng sự lo lắng trong lòng thủy chung không giảm.
Cửa địa lao mở ra, Tịch Hề cho là sẽ bị vệ ngăn trở, nhưng không nghĩ đến, một đường thông suốt không ai cản trở, đi đến tầng âm u nhất trong địa lao cuối cùng gặp được Tích Linh.


“Tịch Hề ——”đôi tay nàng kích động nắm lan can, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn lại hiện lên nét vui mừng, bỗng lộ ra lo lắng, “Làm sao ngươi trở lại?”


“Là ta làm liên lụy tới ngươi, ” Tịch Hề vuốt mấy sợi tóc dính trên hai gò má, “Mấy ngày này , ngươi nhất định chịu không ít khổ sở.”


“Gia hắn, không có làm khó ngươi chứ?” Tích Linh nắm chặt tay nàng, lời nói tắt nghẹn ở cổ, “Bên trong viện mấy chủ tử cùng nha hoàn đều nói ngươi cùng người khác trốn khỏi Ngũ Nguyệt Minh, mà ta không tin, Gia luôn ép hỏi ta, để nói ra tung tích ngươi, mà ta thật không biết. . . . .”


“Tích Linh, thật xin lỗi.” Nàng cầm tay Tích Linh, thấy trên người nàng vết thương chồng chất, nhất định là chịu không ít khổ.


“Tịch Hề, ta tuyệt đối không sao ” Tích Linh thấy nàng khó chịu, vội an ủi, ” Mấy vị đại ca cai ngục khá tốt, chỉ cần ta kêu đau, bọn họ lập tức nhẹ tay, không dồn ta đến đường cùng. . . . . .”


Trái tim Tịch Hề trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ra khỏi địa lao, ánh mặt trời chói mắt dường như làm người ta mở mắt không ra, tay cầm làn váy, mới đi hai bước ngẫng đầu liền thấy Huyền Hạo đứng ở cửa địa lao. Nàng trầm ngâm nhìn, cuối cùng hành lễ, “Gia.”
“Đã tìm thấy người muốn tìm?”


Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa muốn mở miệng, lại bị Huyền Hạo nói trước, hắn luôn biết nàng muốn gì “Nhớ rõ, Tích Linh bị như vậy là nàng ban tặng.”


“Tại sao ngươi lại mang cho ta thêm nhiều gánh nặng như vậy?” Tịch Hề cất cao giọng, nàng muốn bản thân vì mình mà sống, nhưng cớ sao lại khiến bản thân nàng mang thêm nhiều tội, nhiều gánh nắng, để cho nàng phải sống trong sự giày vò?


“Mới như vậy, đã không chịu nổi?” thân thể Huyền Hạo cao lớn đứng trước mặt ánh mắt thâm trầm nhìn thân ảnh nàng.
“Vậy ngươi mang ta cùng nàng giam lại đi” Tịch Hề cất giọng kiên định.


“Nghĩ khá lắm, nhưng ta muốn để cho ngươi nhìn tận mắt người bên cạnh chịu hành hạ từng chút từng chút một.”
Nhìn bóng lưng Huyền Hạo rời đi, Tịch Hề muốn đuổi theo, nhưng bước chân cố gắng mấy cũng không nhúc nhích nỗi, trơ mắt nhìn hắn biến mất trong tầm mắt.


Trở lại Uyển, xa xa, liền thấy mấy bóng dáng ngồi trong điện, Tịch Hề đến gần vừa nhìn thấy nàng, nữ nhân vội vàng đứng dậy chào đón, “Muội muội.”
Dung Thiện miệng cười duyên, chân thành tiến lên, nhưng vẫn chưa thân mật lắm, “Muội muội mấy ngày qua ngươi đi đâu? Để cho ta lo lắng lâu như vậy.”


Tịch Hề biết nàng lần này trở lại, thái độ của bọn họ cũng thay đổi, nàng cười yếu ớt, thuận miệng trả lời, “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta chỉ là rời đi Ngũ Nguyệt Minh một khoảng thời gian, mà mọi người lại lo lắng đến vậy.”


Dung Thiện gật đầu, mỉm cười tròng mắt nhìn thẳng Tịch Hề, “Trong Uyển bọn họ đúng là nhiều chuyện đi nói muội muội cùng nam nhân khác trốn chạy, chọc giận Gia.”


Tịch Hề cười càng tươi, nàng đi tới ngay chính giữa bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dung Thiện, lạnh đi mấy phần, “Lời nói như vậy nếu để cho muội nghe được từ ai, muội nhất định cắt lưỡi bọn họ, nếu muội cùng người khác chạy trốn, hôm nay sao lại có thể tiếp tục đứng ở nơi này? Ở tại Đông Uyển?”


“Nói cũng phải, ” DungThiện lúng túng cất giọng, đôi mắt đẹp liếc về hướng Tịch hề, trợn mắt nhìn nha hoàn một cái, “Đứng đó làm cái gì, rót trà tới đây.”
Tịch Hề ngồi xuống, thấy đôi tay mảnh khảnh nhấc bình trà rồi đem trà đưa tới, “Tịch chủ tử, mời dùng trà.”


Nàng ngẩng đầu, liền giật mình, “Mi Nhã?”
Dung Thiện đem thần sắc của bọn họ tất cả thu vào trong tầm mắt, nàng ngồi cạnh Tịch Hề chỉ chỉ Mi Nhã, “Nha hoàn này kém cỏi vô cùng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không được, nhìn thấy là phiền lòng.”


“Nàng ta không phải cùng Gia thị tẩm rồi sao?” Tịch Hề lạnh nhạt hỏi.


“Trước kia là vậy, sau ta mở miệng cầu xin, Gia liền đem nàng thưởng cho ta làm nha hoàn.” Dung Thiện nâng chén trà lên, đôi môi khẽ nhấp một cái, Tịch Hề nhìn Mi Nhã, trong mắt không che giấu được sự ngạc nhiên. Dung Thiện khóe miệng nâng lên sự ác cảm, ý nghĩ vừa lóe, đã thấy bản thân đem ly trà hất trên đất.


“Ngươi muốn ta bỏng ch.ết đúng không?” Dung Thiện đập bàn, Tịch Hề ngồi kế bên cũng sửng sốt, “Không có mắt hay sao? còn không mau nhặt lên.”


“Dạ” Mi Nhã vội ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh mới vừa chạm đến mấy mảnh sứ vỡ, cả mu bàn tay liền bị Dong Thiện dậm chân lên, mảnh vụn bén nhọn đâm vào bàn tay, nàng giãy giụa, chỉ phí công vô lực.


Tịch Hề nhìn đôi tay Mi Nhã sắp bị phế, nàng quá mệt mỏi với những sự việc hơn thua ganh ghét thị phi này, “Tỷ tỷ, ngươi cần gì vì một nha hoàn mà tức giận đến như vậy?”


Dung Thiện thu hồi động tác, Mi Nhã cắn môi, năm ngón tay bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy, bàn tay trắng noãn bị mấy mãnh vỡ cắt lên, nhìn liếc qua cũng thấy bắt đầu rớm máu, “Nể tình muội muội ta tạm tha nàng lúc này.” Nàng hung hăng trợn mắt nhìn người đang còn quỳ trên mặt đất, nói mấy câu khách sáo, dứt khoát rời khỏi Đông Uyển.


Tịch Hề nhìn Mi Nhã đang quỳ, cũng không dìu đỡ nàng, nữ tử nắm chặt mặt bàn đứng dậy tròng mắt ngập nước, đợi Dung Thiện đi xa quay lại hỏi Tịch Hề, “Nếu đã rời đi, vì sao còn quay trở lại?”
“Mi Nhã. . . . . .”


“Nếu không phải tại ngươi, ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh thế này, Tịch Hề, chẳng lẽ kiếp trước ta thiếu nợ ngươi?” Mi Nhã đứng lên, ánh mắt quét về phía Đông Uyển, “Cùng xuất thân từ Bắc Hoang Doanh ta không tin, mạng ta có thể kém hơn người khác”


“Mi Nhã, ta không hy vọng chúng ta trở thành kẻ địch, ” Tịch Hề đứng dậy, đứng trước mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau, tình nghĩa ngày xưa không thể tìm về được, “Vì sinh tồn, ta hiểu, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lần trước thay ngươi giấu giếm chuyện đó là lần cuối cùng ta giúp ngươi.”


“Đúng, là ngươi giúp ta, ” khuôn mặt nhỏ của Mi Nhã ngước lên, tròng mắt mang theo sự tức giận, “Nhưng cũng chính ngươi mang cuộc sống của ta trở lại điểm bắt đầu, thậm chí so với đi theo Nguyệt Cơ còn thảm hơn.”


Đối mặt với sự chất vấn như vậy Tịch Hề không phản bác được, nàng một tay chống đỡ mép bàn, “Trở thành Chủ tử có thật sự quan trọng không?”


“Quan trọng” lời nói Mi Nhã vang dội lại mang theo tiếng khóc nức nở, “Ta không muốn có cuộc sống thấp kém như vậy, cùng là người, cùng một xuất thân tại sao cuộc sống so với chó còn không bằng?


Nơi này là Ngũ Nguyệt Minh, chỉ có mạnh mới tồn tại. Lời nói của Mi Nhã quanh đi quẩn lại ở trong đầu nàng, thủy chung không rời đi.
Tịch Hề hai tay mở cửa điện, bất tri bất giác, đã là buổi chiều.


Gió lạnh từ từ thổi đến, làn váy thêu bách hợp kiều diễm tung bay, Tịch Hề theo bản năng đi đến phía trước. Cánh hoa hải đường rơi đầy đất, rất nhiều hoa dính ở đáy giày, theo từng bước từng bước mà tản mát ra mùi thơm tự nhiên.


Tịch Hề cảm thấy mệt mỏi, lúc trước do có kế hoạch tiến vào Ngũ Nguyệt Minh, chỉ là vì danh sách. Bây giờ, nàng đã không vì bất cứ thứ gì vẫn bị giam cầm ở nơi này.


Không biết tương lai sẽ ra sao? chỉ là đi một bước tính một bước. Nếu như có thể, nàng hi vọng có thể trở về Bắc Hoang Doanh, không phiền não, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì đi ngủ.


Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được câu môi, thì ra là nàng cũng chỉ là người thường cầu có một cuộc sống bình yên.
Một mùi hương xông vào mũi. Tịch Hề giơ ra bàn tay nhỏ bé, còn chưa chạm đến, đã thấy một đóa hoa mai rủ xuống rớt trong lòng bàn tay nàng.


Nhàn nhạt mùi hương thơm ngát, thấm vào ruột gan.
Bất tri bất giác nàng lại đi vào Đông cung, Tịch Hề cuống quít hồi hồn, vừa muốn rời đi, ánh mắt không cẩn thận quét về phía cửa.


Bóng dáng quen thuộc đang quấn quít hiện lên ở góc cửa sổ bước chân cứng ngắt, không tự chủ được bước chân vào chánh viện.
Ngọn đèn dầu sáng ngời, chỉ nghe bên trong hét to một tiếng, “Người nào?”


Trong nháy mắt, bên trong điện tối đen như mực, Tịch Hề lấy lại tinh thần vừa muốn quay người rời đi, lại thấy cửa điện phanh một tiếng bị mở ra từ bên trong, ánh trường bào hắt ra ánh sáng chói mắt, nàng muốn ngẫng lên nhìn, đầu vai lại bị đối phương cho một chưởng, cả người không phòng bị té nhào xuống bụi hoa.


Một chưởng kia không quá nặng, nếu lúc trước còn nội công hoàn toàn có thể tránh được một chưởng kia, chỉ là hiện giờ…
Tịch Hề lau hạ khóe miệng, không lẽ mình đã trở thành phế nhân?
Huyền Hạo hung ác liếc nhìn nàng, sau lưng Cảnh Sắt phủ thêm quần áo ngủ vội vã theo sát ra ngoài.


“Ngươi tới đây làm gì?”
Thanh âm lạnh lùng, Tịch Hề hoảng hốt bất tri bất giác chính nàng cũng không hiểu rõ lý do tại sao lại đi tới Đông Cung, “Thần thiếp chỉ là vô tình tùy ý đến, thần thiếp sẽ rời đi.”


“Vô tình tùy ý?” Huyền Hạo hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra sự bất mãn, “Ta nghĩ ngươi lại mơ ước được bước chân vào Đông Cung?”
Tịch Hề xấu hổ mở to hai mắt, sau đó tâm trạng bình ổn nhàn nhạt mở miệng, “Thần thiếp không có ý đó.”


“Ngươi không phải không biết, không có lệnh của ta không ai được phép tự ý đi vào Đông Cung, lá gan của ngươi thật lớn”. Gương mặt tuấn tú đang lo lo lắng của Huyền Hạo đột nhiên hung ác, giọng nói khiến Cảnh Sắt sau lưng sợ tới mức run người, lo lắng nhìn về phíaTịch Hề.


“Nếu là đã là quy củ, Gia muốn xử phạt thần thiếp thế nào, thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện tiếp nhận.” Đông Cung, hóa ra ban đầu đã lựa chọn rời đi sẽ không thể quay về. Nơi này đã không còn là của nàng.


Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn bình tĩnh mà lạnh nhạt, dường như mói việc đều không liên quan đến mình, hai tay Huyền Hạo chắp sau lưng nắm chặt, mở miệng , “Người đâu!”






Truyện liên quan