Chương 90: Có người đắc ý, có người thất lạc
Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Tấn vương phủ xây ở vị trí trung tâm của thành U Châu, bởi vì nơi này sáng sớm đã nhận được thông báo Lãnh Hạo Nguyệt đang tới, vì thế, người trong phủ đã chờ ở tại cửa đại môn.
Đợi được Vương gia đến, bọn hạ nhân cũng đã quỳ lạy hành lễ.
Xe ngựa dừng lại, Linh Lung mở cửa xe ra, Lãnh Hạo Nguyệt không đợi người đỡ xuống, liền nhảy ra ngoài, sau đó lao về phía trong lòng người nam nhân trung niên đã sớm đứng ở cửa đại môn chờ.
“Lạc thúc thúc, Hạo nhi rất nhớ ngươi a…”
“Hạo nhi a, để cho Lạc thúc thúc nhìn, uh, không tệ, mập…” Lạc Băng trước tiên ôm lấy Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó rất nghiêm túc đánh giá hắn, trên mặt là giấu không được sự vui sướng.
Nhạc Du Du được Linh Lung nâng hạ xuống xe ngựa, nhìn thấy hạ nhân quỳ đầy đất, không khỏi lại hoảng sợ, vội vàng khoát khoát tay: “Tất cả đứng lên, đừng quỳ…” Thế nhưng, không đợi nàng nói xong, cũng không đợi những hạ nhân kia đứng dậy, đã bị Lãnh Hạo Nguyệt thoáng cái kéo ra phía trước.
“Lạc thúc thúc, ngươi xem, đây là nương tử của Hạo nhi nha.” Lãnh Hạo Nguyệt coi Nhạc Du Du giống như hiến vật quý đưa lên trước mắt Lạc Băng.
“Du Du bái kiến Lạc thúc thúc.” Nhạc Du Du vội vàng hành lễ, nàng nhìn ra, vị Lạc thúc thúc này ở trong lòng của Hạo nhi địa vị không nên so với Ngọc thúc.
“Tốt, ha hả, Hạo nhi thật có phúc nha.” Lạc Băng ngưng mắt đánh giá Nhạc Du Du, tay phải giơ lên nhẹ nhàng xoa một chút trước ngực, hơi nở nụ cười.
Nhạc Du Du vừa nghe, liền yên tâm, xem ra, ấn tượng đầu tiên của mình với vị Lạc thúc thúc này cũng không tệ lắm, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hạo Nguyệt chau chau mày.
“Ta đã nói, Lạc thúc thúc nhất định sẽ thích ngươi đi.” Lãnh Hạo Nguyệt cũng rất đắc ý.
“Đó là đương nhiên a, ai bảo nương tử nhà ngươi là người mà ai gặp cũng thích đâu…”
“Nương tử xấu hổ xấu hổ nha…..” Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được pha trò đưa tay ra xoa xoa quai hàm của nàng.
Lúc này, trong đại môn một nha đầu đỡ một thanh y nữ tử đã đi tới: “Hạo ca ca tới rồi sao?”
Nhạc Du Du nghe thấy vậy ngẩng đầu, đã thấy một nữ tử mày thanh mắt đẹp, vẻ mặt vội vàng đi ra, chỉ là, tay nàng cũng bất lực đưa ra trước, một đôi mắt to tuy rằng mở to, nhưng một điểm tiêu cự cũng không có.
“Thanh Thanh…” Lãnh Hạo Nguyệt cười hì hì chạy lên đi vào chào hỏi.
Nhạc Du Du không khỏi sửng sốt, nguyên lai đây chính là đối tượng mà mình ghen, dĩ nhiên lại là người mù? Bỗng nhiên lại cảm thấy có điểm xấu hổ, thế nhưng tiếc hận lại nhiều hơn, một nữ tử thanh lệ như thế sao lại bị mù vậy?
Thanh Thanh có thể do bước chân quá nhanh, một chân bị hụt, không khỏi “Ai nha” lên một tiếng, mặc dù có nha đầu đỡ, thế nhưng thân thể vẫn là không thể ngăn chặn ngã xuống bên cạnh.
“Cẩn thận…” Nhạc Du Du chưa có kịp nói ra khỏi miệng, chỉ thấy một bóng dáng liền bay đi, sau đó một tay đỡ lấy Thanh Thanh ôm vào
Nhạc Du Du nhất thời mở to hai mắt nhìn, Trình Dật người này bình thường cà lơ phất phơ, chuyện gì cũng chưa từng thấy hắn tích cực quá như thế a, quả nhiên là một sắc phôi!
Thanh Thanh tựa hồ đoán cũng được thân phận của đối phương, không khỏi dáng cứng đờ tươi cười, đẩy thân thể của mình ra, chỉ là hơi gật đầu: “Cám ơn.”
Trình Dật nhìn ôm ấp cũng vô ích, hơi ngẩn ra, sau đó lui xuống, chỉ là khuôn mặt thất thần kia nhưng thế nào cũng che giấu không được.
Nhạc Du Du không khỏi loan mặt mày, sự tình tựa hồ có chút ý tứ nha.