Chương 27: Thông minh
Khúc "Bình Sa Lạc Nhạn" vừa kết thúc, thời gian cũng vừa khớp tính toán.
Chữ cuối cùng của Tô Miểu, cũng trong dư âm nhẹ nhàng trầm lắng của tiếng đàn cổ, đặt bút chấm hết.
Dư âm tiếng đàn của Tần Tư Dương vẫn còn vương vấn bên tai, độc tấu có thể xem như đạt đến mức độ của buổi hòa nhạc cần phải mua vé xem.
Lần này trở thành nhạc nền cho Tô Miểu biểu diễn thư pháp, hiệu quả thị giác và thính giác mang lại cực tốt, không nghĩ cũng biết.
Trì Ưng thêm nước cả quá trình mài mực, độ đậm và màu sắc đã đạt đến trạng thái tốt nhất, đây là điều mà trước kia Tô Miểu sử dụng mực không cách nào đạt được.
Rất rõ ràng, đây là lần viết chữ hoàn mỹ nhất sau khi Tô Miểu viết "Lan Đình Tập Tự" hơn cả trăm lần.
Sau khi cô viết xong, vô thức quay đầu nhìn Trì Ưng, muốn nhận được vài lời nhận xét từ trong ánh mắt anh.
Thiếu niên đặt thỏi mực xuống, khẽ liếc mắt qua cuộn giấy.
Vài giây sau, anh cười nhẹ một tiếng: “Cũng được.”
Nhờ một tiếng “Cũng được” này, Tô Miểu mới thật sự an lòng.
Trì Ưng tầm mắt cao vời, hiếm khi khen người, đặc biệt là đối với lĩnh vực thuộc sở trường của anh, có thể nhận được một tiếng “Cũng được”, đã là phần thưởng vô cùng to lớn.
Cô yên tâm mang bức thư pháp đã hoàn thiện bày ra cho khán giả xem.
Phụ huynh của tư thục Gia Kỳ có không ít vị là thành phần trí thức cao có thể hiểu và thưởng thức nghệ thuật, lúc bọn họ nhìn thấy bức thư pháp "Lan Đình Tập Tự", mặc dù không nói giống hoàn toàn, nhưng bên trong cũng có cốt cách phong thái riêng, tuyệt đối xứng đáng là tác phẩm tuyệt mỹ tráng lệ.
Càng không thể tưởng tượng được, đây mà là do một học sinh bình thường trong khoảng thời gian ngắn như thế viết lưu loát không ngừng, quả thật… vô cùng xuất sắc!
Tiếng vỗ tay của khán giả bất ngờ vang lên vô cùng nhiệt liệt, thậm chí vượt qua cả tiết mục ca hát và nhảy múa sôi động nhất của các lớp khác.
Đến những vị lãnh đạo của trường, cũng đứng dậy vỗ tay cho Tô Miểu.
Tô Thanh Dao dường như cảm động đến hốc mắt chứa đầy những giọt nước mắt trong suốt, liên tục nói với mọi người xung quanh: “Đây là con gái của tôi, là con gái của tôi.”
Nhiều năm như thế, cô trừng mắt nhìn con gái mình mang trên lưng một chiếc mai rùa nặng trĩu, chầm chậm bò trên con đường cô độc.
Người khác mắng cô đánh cô, cô đến dũng khí cãi lại hay đánh trả cũng không có, một mình ấm ức kiềm chế.
Ẩn nấp trong đám đông, không tiến lên phía trước không vùng dậy, đó mới là vùng an toàn của cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Thanh Dao nhìn thấy cô dưới ánh đèn sân khấu trước sự chú ý của đám đông, mới biết rằng, vốn dĩ cô còn có một mặt chói sáng rực rỡ như thế.
Những cô gái tham gia màn biểu diễn múa cổ điển, trong lòng cũng không mấy thoải mái, tập luyện lâu như thế, sân khấu trong vài phút quý giá vốn dĩ thuộc về họ, những tiếng vỗ tay đáng lẽ nên dành cho họ, hiện tại tất cả đều bị người khác cướp mất.
Vẫn cứ là người đó… đối tượng mà bọn họ chuẩn bị cô lập và trả thù.
Rõ ràng là gậy ông đập lưng ông.
Trong lòng bọn họ đều không khỏi khó chịu, nhưng lại không dám trách kẻ khởi xướng tất cả——Tần Tư Nguyên.
Dương Y Y quay đầu nhìn Tần Tư Nguyên bên cạnh.
Môi dưới của Tần Tư Nguyên xệ xuống, rất nhanh răng đã cắn rách môi.
Sân khấu thuộc về cô ta, tất cả thuộc về cô ta, bây giờ toàn bộ đều bị Tô Miểu cướp hết.
Trì Ưng thì thôi đi, nhưng anh trai cô ta vậy mà cũng lên sân khấu diễn tấu!
Đây không phải là… tuyên bố phá nát sân khấu của cô ta hay sao!
Sau khi xuống sân khấu, Tần Tư Nguyên liền tìm đến Tần Tư Dương, không quan tâm chất vấn: “Anh! Anh vì sao lại làm như thế!”
Tần Tư Dương cẩn thận đem chiếc đàn cổ màu đen cất vào túi đàn, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt thanh liêm nhàn nhạt——
“Ngay từ đầu anh đã đồng ý đệm nhạc cho các em múa, bây giờ chỉ là đúng hẹn lên sân khấu mà thôi.”
“Nhưng rõ ràng anh biết, em và các bạn khác đều không lên sân khấu, vì sao anh vẫn còn lên!”
“Bởi vì chuyện anh đã đồng ý, trước giờ đều không nuốt lời, cho dù em không lên sân khấu, anh cũng giống như vậy mà hoàn thành chuyện đã hẹn.”
Mắt Tần Tư Nguyên đỏ lên, tức đến mức các cơ trên mặt có chút méo mó: “Anh gọi điện thoại cho bố nói đừng đến, anh giúp cậu ta đệm nhạc, anh… anh trước kia đều giúp em, bây giờ cậu ta đến rồi, anh ngược lại cái gì cũng giúp cậu ta, anh rốt cuộc là anh của cậu ta hay là anh của em! Anh đã thay đổi rồi Tần Tư Dương!”
Tần Tư Dương nắm chặt lấy cổ tay nhỏ của cô gái đang đánh loạn xạ, ánh mắt kiên định nhìn cô ta: “Tần Tư Nguyên, đừng quên những lời anh đã từng nói với em, chỉ có cùng cậu ấy trở thành bạn bè, bạn bè thật sự, em mới có thể đạt được thứ em muốn, nắm lấy thời cơ ngay từ bây giờ vẫn chưa quá muộn, đừng ngốc nghếch, kiềm chế tốt tính khí của em.”
“Xưa nay em chưa từng phải kiểm soát tính khí.” Tần Tư Nguyên rơi nước mắt, khóc nức nở đến mức thở hổn hển, “Thứ mà em muốn, em nhất định có thể đạt được, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, anh và bố, em muốn gì hai người đều sẽ mang đến trước mặt cho em!”
“Nhưng anh không thể mang Trì Ưng đến trước mặt em được.”
Tần Tư Dương thờ ơ nhìn thiếu nữ đã bị yêu chiều đến hư trước mặt: “Thích một người, vốn dĩ là một chuyện rất hèn mọn, nếu như không tình nguyện cúi cái đầu cao quý của mình xuống, em dựa vào đâu… mà đạt được thứ tốt nhất.”
Tần Tư Nguyên kìm nước mắt, nhìn đôi mắt trầm tĩnh của anh trai.
Đây là lần đầu tiên nghe thấy người anh trai kiêu ngạo nói ra những lời như thế.
Thích một người, là một chuyện hèn mọn.
…
Lần liên hoan này, màn biểu diễn của lớp Minh Đức rất bất ngờ giành được giải nhất.
Giải nhất này là ban lãnh đạo trường đặc biệt trao tặng.
Bởi vì màn biểu diễn thư pháp này, đã cho các vị phụ huynh có mặt và lãnh đạo của cục giáo dục thấy trình độ tu dưỡng của học sinh trường Tư thục Gia Kỳ, lại một lần nữa chứng minh ngôi trường này tuyệt đối không phải công trường thi cử, mỗi một học sinh đều có sở trường và sự tỏa sáng của riêng mình.
So với màn biểu diễn của các tiết mục kịch nói và ca hát nhảy múa, màn biểu diễn của Tô Miểu vững vàng chạm vào đúng gu thẩm mỹ của lãnh đạo trường, vì thế đoạt giải nhất là chuyện không có gì lạ.
Đương nhiên, điều khiến Tô Miểu đặc biệt vui mừng là, cô cũng thuận lợi lấy được điểm cộng thành tích vốn dĩ thuộc về bản thân.
Điểm số trước kia của cô là 6.8, sau lần này tăng lên 9.7, xếp hạng cũng từ thứ 32 trong lớp trước kia, tiến thẳng lên vị trí thứ 9, đây là sự tiến bộ rất lớn!”
Thấy khoảng cách với học bổng ngày càng gần, với tương lai… cũng ngày càng gần hơn.
Sau buổi liên hoan tưng bừng, Tô Miểu lại trở về là một học sinh bình thường, không có gì đặc sắc trong lớp, giống như trước giờ chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng mà 8 phút ngắn ngủi đó, sẽ trở thành hồi ức quý giá nhất trong tim cô, để những lúc con đường trở nên khó khăn, lấy nó ra và giữ trong lòng bàn tay để nhìn lại.
Cô gửi tin nhắn cho Trì Ưng nói cảm ơn, Trì Ưng không trả lời cô.
Kể từ sau ngày đó, vị lớp phó này ngày càng không quan tâm mọi chuyện, cái gì loạn đều ném cho cô, tin nhắn cũng không trả lời, cô gọi cũng không quan tâm, nhìn có vẻ giống như thật sự xa cách.
Tần Tư Dương rất bất ngờ trả lời tin nhắn cảm ơn của cô, vả lại còn là trong giờ học.
Sun: “Không có gì, tôi cũng có điểm cộng, học kỳ này tôi có lẽ sẽ thắng Trì Ưng mà xếp thứ nhất.”
Thiếu niên trước giờ quý chữ như vàng, có thể gửi cho cô nhiều chữ như thế, Tô Miểu cũng không ngờ tới, đảo mắt nhìn Tần Tư Dương ngồi ở dãy phía trước.
Dáng người cậu ta cao thẳng, trang sách mở được nửa, như đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng điện thoại lại giáu dưới trang sách, màn hình mở hộp chat Weixin.
Tô Miểu không biết cậu ta cũng sẽ để ý đến chuyện thắng Trì Ưng.
Tần Tư Dương trong mắt người bên cạnh, là kiểu không màng đến chuyện gì như người quân tử khiêm tốn, danh lợi thế tục không nên để vào mắt...
Cũng có thể chỉ là hiểu lầm, vả lại cũng chưa qua lại nhiều, chỉ dựa vào một vài ấn tượng hời hợt bên ngoài, thật sự rất khó đưa ra kết luận về một người.
Miểu: “Cố lên.”
Sun: “Cùng cố gắng.”
Cô có chút ngạc nhiên… Lúc đó, không biết nên trả lời như thế nào.
Giọng nói hung dữ của giáo viên ngữ văn Lý Quyên truyền đến——
“Tần Tư Dương, cất điện thoại vào cho cô!”
Loại học sinh như Tần Tư Dương, hiển nhiên không giỏi trong việc ngụy trang chơi điện thoại trong giờ học, mới vài phút đã bị giáo viên ngữ văn cận 800 độ nhưng mắt nhìn 6 đường, tai nghe 8 hướng tóm được.
Cậu ta xin lỗi rồi đặt điện thoại vào trong ngăn kéo, trên mặt ngược lại vẫn rất lạnh nhạt.
Tần Tư Nguyên liếc cậu ta một cái, lại liếc qua Tô Miểu đang ngồi ở dãy sau, mắt trợn trắng sắp trợn ngược lên tới trần nhà.
Vẻ mặt của em gái song sinh, đúng lúc rơi vào mắt Trì Ưng đang dựa vào cửa sổ, đại khái cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Quay đầu lại, con ngươi đen láy quét qua Tô Miểu.
Ánh mắt Tô Miểu né tránh, biểu cảm lương tâm cắn rứt… đều viết trên mặt cả.
Tất cả, không thanh minh mà tự hiểu.
Chiếc bút trong tay anh xoay như có như không, rơi xuống sàn, trong tiềm thức muốn chạm vào chiếc bật lửa, mới nhớ đến lần trước bên bờ sông Hồng Nhai Động, chiếc bật lửa đã rơi xuống sông rồi.
Trái tim anh trước giờ chưa từng quặn thắt lên như thế.
Bầu trời mênh mông bốn phương, bỗng nhiên cũng trở nên chật chội nhỏ hẹp, khiến anh có chút nghẹt thở.
…
Tổng vệ sinh khuôn viên trường, mỗi lớp đều được phân công quét dọn khu vực chung.
Mặc dù trường đã đặc biệt mời công ty vệ sinh mỗi ngày tiến hành giữ gìn vệ sinh cho trường, nhưng mỗi tháng vẫn sắp xếp một ngày, phân công cho học sinh chịu trách nhiệm quét dọn, bồi dưỡng cho mọi người năng lực lao động.
Tô Miểu và ủy viên lao động tiến hành phân công cho các bạn, người cao lau cửa sổ, người cẩn thận quét nền, người cẩu thả đi lấy nước lau sàn...
Lúc lau cửa kính, Tô Miểu xa xa nhìn thấy Trì Ưng cầm bóng đến sân tập, cùng với các nam sinh cuối cấp đấu solo.
Những động tác giả đẹp mắt, tránh né đối phương, giơ tay ba bước lên rổ, lại thu hút không ít nữ sinh vây quanh.
Gần đây lớp phó càng lúc càng quá đáng rồi.
Tô Miểu đặt khăn lau xuống, đang muốn đến sân tập tóm anh quay về quét dọn vệ sinh.
Hứa Mịch nhìn ra ý đồ của cô, giải thích: “Trì Ưng là ngôi sao lao động, cậu ấy có quyền được miễn đặc biệt, có thể không cần đích thân tham gia lao động mỗi tháng.”
Tô Miểu không hiểu: “Ngôi sao lao động có thể không tham gia lao động sao?”
Chức vụ đó… là dùng để “mỉa mai”sao?
Hứa Mịch tiến một bước giải thích cho cô: “Ngôi sao lao động danh hiệu này là để khen tặng cho cống hiến to lớn của bạn học Trì Ưng đó, cậu xem người máy kia, là do Trì Ưng phát minh ra rồi đem tặng miễn phí cho trường, như thế... tất cả hoạt động lao động 3 năm cấp ba của cậu ta đều được miễn.”
Theo hướng tay Hứa Mịch chỉ, Tô Miểu nhìn thấy một hình thể có chút giống người máy màu xám “eva” trong "Câu chuyện đồ chơi".
“Nhân viên vệ sinh của trường chúng ta, mỗi ngày đều đến người máy này quẹt thẻ.”
“Vì thế đây là máy quẹt thẻ cộng với giám sát sao?”
“Không phải chỉ có thể giám sát, vai trò quét dọn cũng rất lợi hại, cánh tay của nó rất linh hoạt, có rất nhiều chế độ biến hình, chẳng hạn như bụi rác trong các kẽ hở của những góc mà người ta không với tới được, nó đều có thể dọn sạch.”
“Là do Trì Ưng phát minh ra?”
“Ừ, chế tạo nhất định là trường bỏ tiền, nhưng mã lập trình chính là do cậu ấy làm. Nghe nói gần đây cậu ấy còn thêm một chức năng mới cho người máy, có thể khiến nó ngửi thấy mùi thuốc lá, ai muốn ở trường hút thuốc, bị người máy bắt được thì trực tiếp bị trừ điểm, giống như kiểu kiểm tr.a nồng độ cồn khi lái xe, tuần trước tóm được không ít học sinh!”
Tô Miểu bị chức năng này chọc cười, lỡ miệng nói: “Đó chẳng phải là tự chặn đường lui của bản thân sao?”
Hứa Mịch chớp mắt, nhìn cô: “Là ý gì thế?”
Tô Miểu phản ứng lại, chuyện Trì Ưng biết hút thuốc, hình như… người trong lớp không ai biết.
Trong mắt giáo viên và học sinh tư thục Gia Kỳ, Trì Ưng là học sinh xuất sắc tuyệt đối trong sạch ngay thẳng, hút thuốc uống rượu đánh nhau những chuyện này… với anh không có chút liên hệ gì.
Chỉ có Tô Miểu biết tất cả những “tác phong không tốt” của anh.
Anh cũng chưa từng cố ý giấu diếm cô.
Hứa Mịch tiếp tục nói: “Trì Ưng rất ghét những chuyện dọn dẹp vệ sinh này, tạo ra người máy này, chính là muốn người máy thay cậu ta mỗi tháng tham gia lao động, hiện tại không những thành công rồi, cậu ta còn giành được ngôi sao lao động. Có thể thấy, trên thế giới này, người xuất sắc thật sự có thể hưởng đặc quyền.”
Tô Miểu đồng ý với câu này, trong thế giới không công bằng này, muốn dùng năng lực của bản thân đạt được đặc quyền, thì phải thật sự cần siêu cấp siêu cấp lợi hại mới có thể.
…
Tô Miểu và Hứa Mịch phối hợp với nhau, dựng một cái thang nhỏ, lau cửa kính tầng ba của lớp Minh Đức.
Trong lúc không hay không biết, người máy lăn đến bên cạnh cô, nói với cô: “Xin chào, người máy Alpha vì bạn phục vụ.”
Tô Miểu nghe âm thanh này… thấy hơi thân quen.
Hứa Mịch nói: “Trì Ưng phát minh, để thuận tiện khi nhận diện giọng nói, trực tiếp thu vào giọng của cậu ấy. Thế nên, rất nhiều nữ sinh trong trường có việc hay không có việc cũng đều đến chọc cho người máy nói chuyện.”
"Ồ..."
Tô Miểu đối diện với người máy dùng giọng nói của Trì Ưng này, không hiểu sao có chút bối rối, chứng rối loạn lo âu xã hội cũng tái phát, hỏi Hứa Mịch: “Chúng ta không để ý đến nó, nó sẽ tự đi?”
“Có lẽ là thế.”
Cô đứng lên thang, thẳng người lau những nơi cao trên cửa kính, nhất thời cúi đầu nhìn xem.
Người máy vẫn như cũ đứng bên cạnh thang, ngơ ngốc mà nhìn cô.
Tô Miểu: “Nó sao vẫn không đi thế?”
“Không biết nữa.” Hứa Mịch đối với người máy này không quá hiểu rõ, “Hẳn là kẹt thẻ rồi.”
Hứa Mịch hỏi người máy: “Mày ch.ết máy sao”
Người máy linh hoạt chuyển động cánh tay bằng thép 3 ngón, giữ chặt lấy bậc thang: “Cậu xem tôi có giống bộ dạng ch.ết máy không?”
Tô Miểu: “...”
Có loại cảm giác không giải thích được… giống như cha nào con nấy.
Âm thanh thì bỏ đi, làm sao đến giọng điệu nói chuyện cũng giống hệt tên đó.
Hứa Mịch nhìn người máy đang giữ cái thang lỏng lẻo, như phát hiện ra điều gì đó, nói với Tô Miểu: “Hình như nó đang bảo vệ cậu!”
Tô Miểu phẩy miếng vải lau: “ Không thể đâu, còn có chức năng này?”
“Không biết nữa, hay là cậu thử vờ ngã xuống? Xem thử.”
“Vô vị.”
“Thử đi mà! Thử đi!” Hứa Mịch dường như rất hứng thú, muốn xem xem người máy này rốt cuộc muốn làm gì, “Lớp trưởng đại nhân, rất muốn xem mà! Chơi chút đi.”
“Được thôi.”
Tô Miểu giả vờ ngã ra sau, một chân trượt xuống cầu thang.
Đúng như dự đoán, người máy đang giữ phía trước vội vàng giơ cánh tay ra, nâng cô lên, giữ chặt lấy cơ thể cô, đặt cô xuống đất an toàn.”
Hứa Mịch kinh ngạc hét lớn: “Trời à! Là thật kìa, Alpha thật sự đang bảo vệ cậu!”
Tô Mịch cũng có chút đỏ mặt: “Nó thật thông minh.”
Ngay giây sau, người máy đang giữ cô mở miệng nói: “Xin hãy nghiêm túc quét dọn vệ sinh, không cần thử những thứ vô vị mà nguy hiểm.”
Vẫn là giọng điệu lười biếng tẻ nhạt của Trì Ưng, nghe có vẻ như mang theo chút ít trào phúng.
Hứa Mịch ngậm miệng nuốt nước bọt: “Nó, hình như nó biết cậu giả vờ.”
“Làm sao có thể.” Tô Miểu không tin, “Nó là người máy, người máy làm sao có thể phân biệt hành vi mang tính lừa dối của loài người.”
“Cũng đúng.”
Tô Miểu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu người máy: “Cậu xem, nó không phân biệt được, tớ đang đánh nó, hay là đang sờ nó, người máy làm sao có thể hiểu ý nghĩ của con người.”
Nhưng không ngờ, một giây sau, người máy mở miệng nói: “Lớp trưởng bé nhỏ, cậu lại chọc tôi, tôi sẽ trừ điểm cậu.”
Tô Miểu: “...”