- Chương 1: Ác nghiệt
- Chương 2: Bạn cùng bàn
- Chương 3: Gia thế
- Chương 4: Anh cả
- Chương 5: Lan Đình
- Chương 6: Bút lông
- Chương 7: Tức giận
- Chương 8: Thanh vân (*)
- Chương 9: Viện cớ
- Chương 10: Mãnh liệt
- Chương 11: Chua xót
- Chương 12: Điện thoại
- Chương 13: Mềm lòng
- Chương 14: Bầu trời trong xanh
- Chương 15: Hình xăm
- Chương 16: Ngày hè
- Chương 17: Bầu cử
- Chương 18: Ngược gió
- Chương 19: Vết thương
- Chương 20: Xứng đôi
- Chương 21: Mất kiểm soát
- Chương 22: Đừng nhúc nhích
- Chương 23: Vòng tay
- Chương 24: Lấy lệ
- Chương 25: Khô nóng
- Chương 26: Đăng quang
- Chương 27: Thông minh
- Chương 28: Người dũng cảm
- Chương 29: Trút giận
- Chương 30: Vô lại
- Chương 31: Coca
- Chương 32: Địa ngục
- Chương 33: Ánh sáng nhỏ bé
- Chương 34: Trấn an
- Chương 35: Đê hèn
- Chương 36: Cơ bụng
- Chương 37: Tham luyến
- Chương 38: Sáng sớm
- Chương 39: Đông chí
- Chương 40: Đáp lời
- Chương 41: Đêm ấy
- Chương 42: Tiêu tan
- Chương 43: Tin nhắn
- Chương 44: Gông cùm xiềng xích
- Chương 45: Dung lượng
- Chương 46: Ăn tết
- Chương 47: Phía Bắc
- Chương 48: Thẳng thắn
- Chương 49: Dị ứng
- Chương 50: Tuyên thệ trước khi ra quân
- Chương 51: Mang thai
- Chương 52: Đấu tranh
- Chương 53: Ra khỏi nhà
- Chương 54: Ngủ chung
- Chương 55: Rơi xuống nước
- Chương 56: Ngôi sao
- Chương 57: Lần sau
- Chương 58: Thẳng thắn
- Chương 59: Mưa núi
- Chương 60: Đứa trẻ
- Chương 61: Tố cáo
- Chương 62: Ẩn dật
- Chương 63: Thương yêu
- Chương 64: Ấm áp
- Chương 65: Về nhà
- Chương 66: Thi đại học
- Chương 67: Hồi hương
- Chương 68: Sân bay
- Chương 69: Dày vò
- Chương 70: Hỗ trợ
- Chương 71: Cưng chiều
- Chương 72: Uyên ương
- Chương 73: Vết sẹo
- Chương 74: Bí mật
- Chương 75: Làm hòa
- Chương 76: Ngày đẹp trời
- Chương 77: Núi lửa
- Chương 78: Bệnh trạng
- Chương 79: Tình yêu
- Chương 80: Dao động
- Chương 81: Bảo vệ
- Chương 82: Bên cạnh
- Chương 83: Hòa giải
- Chương 84: Cầu hôn
- Chương 85: Mộng đẹp
- Chương 86: Quầy rượu
- Chương 87: Nghi ngờ
- Chương 88: Dơ bẩn
- Chương 89: Tỉnh táo
- Chương 90: Uy hiếp
- Chương 91: Mượn cớ
- Chương 92: Dây dưa
- Chương 93: Sinh nhật
- Chương 94: Trừng phạt
- Chương 95: Trời sao
- Chương 96: Dũng khí
- Chương 97: Mùa xuân
- Chương 98: Quyết định
- Chương 99: Nắng ban mai
- Chương 100: Thôi miên
/2
Giới thiệu
Tại buổi đại hội tuyên thệ 100 ngày, tất cả nữ sinh trong trường đều hướng mắt nhìn học sinh ưu tú Trì Ưng đang phát biểu với ánh mắt đầy si mê.
Anh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, từng đoạt nhiều giải thưởng thế giới trong lĩnh vực toán học và vật lý, thành tích quả là nhất kỵ tuyệt trần (*), không hổ là sinh viên được cử đi học.
(*)Nhất kỵ tuyệt trần:
Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.
Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn so với những người khác.
Bạn thân quay sang khẽ thì thầm bên tai Tô Miểu rằng: “Đợi lúc xuống sân khấu, nữ sinh bên cạnh tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Quả nhiên, lúc tan hội, có một nữ sinh đỏ mặt tỏ tình với anh, anh lịch sự từ chối một cách đầy phong độ: “Cậu rất xinh đẹp, cậu xứng đáng với một phong cảnh đẹp hơn.”
Có thể được Trì Ưng dịu dàng từ chối một lần như vậy, cũng là điều mà các nữ sinh ao ước.
Sắc mặt Tô Miểu vô cảm, quay người rời đi.
Buổi trưa, ở bên hành lang vắng người, Trì Ưng nghịch nắp bật lửa, ánh mắt dán vào cô, không nhịn được cười: “Giận rồi sao?”
“Lo anh sẽ đồng ý với cô ta?”
……
Mọi người đều biết, Trì Ưng anh tuấn, dịu dàng khéo léo, là nam thần đáng mơ ước trong mắt của biết bao cô gái.
Ngoại trừ Tô Miểu.
Anh đối với ai cũng tốt, nhưng duy chỉ có cô là anh giở trò xấu.
……
Vào đêm lễ hội tốt nghiệp, mọi người đều đang tìm kiếm Trì Ưng, chờ anh cùng nhau nâng ly cảm ơn các quý thầy cô.
Tuy nhiên, không ai biết rằng trong khu vườn không người phía sau, Trì Ưng hơi ngà say đã ép Tô Miểu vào tường, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nơ trên váy của cô——
“Hôn anh đi.”
*
Nhật kí của Tô Miểu——
Tại buổi tuyên thệ 100 ngày, người mà tôi thích đứng trên sân khấu được muôn người dõi theo và cất lên một cách đầy trẻ trung và tự do: “Chim ưng vỗ cánh vút trên không trung, trời cao đất rộng thỏa sức ta bay lượn.”
Anh là một con chim ưng bất kham, tôi mãi chỉ có thể ngước nhìn theo.
Cho đến ngày hôm đó, Ưng sà đến bên tôi.
Không còn bay đi nữa.
HE, tình yêu thầm kín của cô bé nữ chính đáng thương và nam chính hay ghen luôn công khai đứng ra bảo vệ những người bên cạnh yếu thế hơn.
Tại buổi đại hội tuyên thệ 100 ngày, tất cả nữ sinh trong trường đều hướng mắt nhìn học sinh ưu tú Trì Ưng đang phát biểu với ánh mắt đầy si mê.
Anh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, từng đoạt nhiều giải thưởng thế giới trong lĩnh vực toán học và vật lý, thành tích quả là nhất kỵ tuyệt trần (*), không hổ là sinh viên được cử đi học.
(*)Nhất kỵ tuyệt trần:
Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa.
Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn so với những người khác.
Bạn thân quay sang khẽ thì thầm bên tai Tô Miểu rằng: “Đợi lúc xuống sân khấu, nữ sinh bên cạnh tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.”
Quả nhiên, lúc tan hội, có một nữ sinh đỏ mặt tỏ tình với anh, anh lịch sự từ chối một cách đầy phong độ: “Cậu rất xinh đẹp, cậu xứng đáng với một phong cảnh đẹp hơn.”
Có thể được Trì Ưng dịu dàng từ chối một lần như vậy, cũng là điều mà các nữ sinh ao ước.
Sắc mặt Tô Miểu vô cảm, quay người rời đi.
Buổi trưa, ở bên hành lang vắng người, Trì Ưng nghịch nắp bật lửa, ánh mắt dán vào cô, không nhịn được cười: “Giận rồi sao?”
“Lo anh sẽ đồng ý với cô ta?”
……
Mọi người đều biết, Trì Ưng anh tuấn, dịu dàng khéo léo, là nam thần đáng mơ ước trong mắt của biết bao cô gái.
Ngoại trừ Tô Miểu.
Anh đối với ai cũng tốt, nhưng duy chỉ có cô là anh giở trò xấu.
……
Vào đêm lễ hội tốt nghiệp, mọi người đều đang tìm kiếm Trì Ưng, chờ anh cùng nhau nâng ly cảm ơn các quý thầy cô.
Tuy nhiên, không ai biết rằng trong khu vườn không người phía sau, Trì Ưng hơi ngà say đã ép Tô Miểu vào tường, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nơ trên váy của cô——
“Hôn anh đi.”
*
Nhật kí của Tô Miểu——
Tại buổi tuyên thệ 100 ngày, người mà tôi thích đứng trên sân khấu được muôn người dõi theo và cất lên một cách đầy trẻ trung và tự do: “Chim ưng vỗ cánh vút trên không trung, trời cao đất rộng thỏa sức ta bay lượn.”
Anh là một con chim ưng bất kham, tôi mãi chỉ có thể ngước nhìn theo.
Cho đến ngày hôm đó, Ưng sà đến bên tôi.
Không còn bay đi nữa.
HE, tình yêu thầm kín của cô bé nữ chính đáng thương và nam chính hay ghen luôn công khai đứng ra bảo vệ những người bên cạnh yếu thế hơn.