Chương 87: Nghi ngờ

Lộ Hưng Bắc đi một vòng xung quanh đường Bắc Thành Thiên, không thấy người đàn ông có vết đen trên mặt mà Tô Miểu nói, quay đầu lại nói với cô: "Diệu Diệu, không thấy ai hết, có phải em nhìn nhầm rồi không, ông ta không phải tìm em, có thể chỉ là uống say thôi?"


"Tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy ông ta giống như đang nhìn chằm chằm vào tôi." Tô Miểu cũng không chắc lắm: "Có thể là tôi hiểu sai ý rồi, tôi cũng không biết ông ta, Lộ Hưng Bắc, cảm ơn cậu."


"Khách sáo làm gì." Lộ Hưng Bắc gãi đầu, cúi đầu một chút, thấy được chiếc nhẫn áp út trên tay cô, tròng mắt như bị thứ gì đâm phải.
"Úi, nhẫn kim cương lớn thật nha, mấy ca-ra thế?"


Đầu ngón tay Tô Miểu hơi cong, đưa tay kéo nghiêng túi xách xuống, che chiếc nhẫn lại: "Thế tôi đi trước đây, không đợi Tần Tư Nguyên nữa."
"Anh ta cầu hôn em rồi à?"
Cô gật đầu: "Ừ."
Lộ Hưng Bắc cúi đầu hút thuốc, khói trắng trong miệng bay ra: "Chắc chắn em cũng đồng ý rồi."
"Ừ."


"Cũng đúng, dù sao lúc học lớp 11 em... nằm mơ cũng muốn gả cho anh ta, bây giờ mộng đẹp thành thật rồi, chúc mừng nhé."
Mặc dù anh ta nói không sai, giấc mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng giọng nói ít nhiều cũng có chút khó nghe, giống như đang châm chọc cô vậy.


Tô Miểu không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Phía sau, Lộ Hưng Bắc nhàn nhạt nói: "Anh nói hai người không thành được, em có tin không."
"Tất cả mọi người đều nói hai chúng tôi không thành được."
"Vậy thì em nên nghe theo đi, đừng càng lún càng sâu như thế."


available on google playdownload on app store


"Chỉ cần tôi không buông tay, Trì Ưng cũng sẽ không buông tay."
"Em đừng có tự tin như thế."
"Tôi tin."
Lộ Hưng Bắc giễu cợt nói: "Vậy tại sao năm học lớp 11 ấy anh ta lại phản bội em?"
Bóng lưng Tô Miểu run lên.


Cho đến tận bây giờ cô chưa từng nói chuyện này với Trì Ưng, hai người cũng không hẹn cùng lựa chọn... Quên đi.
Trì Ưng có lý do của Trì Ưng, từ nhỏ anh đã trải qua nhiều chuyện đau khổ như thế, anh cũng không tin tưởng ai, cũng không ai yêu, chỉ thích mỗi bản thân mình.


Tô Miểu thật sự có thể hiểu được ý chí quyết tâm muốn có tương lai của anh, cho nên cô dùng một năm để suy nghĩ cho, tha thứ cho anh.
Nếu đã lựa chọn thông cảm, cô tuyệt đối sẽ không chủ động nói đến chuyện này, để cho tình cảm hai người không có chút gợn sóng nào.


Sau lưng truyền đến tiếng cười nhạt của Lộ Hưng Bắc: "Con người đều là tìm lợi tránh hại, lúc không có xung đột gì đến lợi ích, đương nhiên là tình cảm, ngọt ngào đến ngấy. Nhưng em có nghe câu nói này chưa, vợ chồng vốn là chim rừng, đại nạn ập đến đầu thì mỗi người tự bay. Năm mười tám tuổi ấy anh ta phản bội em, bây giờ vẫn sẽ thế, nếu như em cảm đường anh ta..."


Tô Miểu quay đầu lại, cắt ngang lời anh ta: "Tôi không cản đường anh ấy, tôi vẫn luôn giúp anh ấy!"
"Thật không." Lộ Hưng Bắc giữ lấy bật lửa, lười biếng nói: "Vậy thì anh sẽ chúc phúc cho em, hy vọng giấc mộng đẹp của em... mãi mãi không tỉnh lại."


Tô Miểu không trả lời anh ta, đi đến đường dành cho người đi bộ, bắt một chiếc taxi trở về Lâm Giang Thiên Tỉ.


Lời nói của Lộ Hưng Bắc khiến trong lòng cô cảm thấy mơ hồ không thoải mái, nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều, giống như đà điểu chôn đầu vào cát, chỉ là nếu không muốn chỉ cần không nhìn thì sẽ bình yên vô sự.
Mẹ đã từng nói, cuộc sống chính là như thế, không cần phải tích cực quá.


Ban đầu vì muốn ở lại tư thục Gia Kỳ, vì tương lai, ngay cả chú Tần cô cũng đều có thể giảng hòa, cũng không cần mặt mũi gì, thì cô có tư cách gì yêu cầu Trì Ưng có thể cao thượng, không cầu lợi chứ.
Bây giờ vì muốn giữ Trì Ưng lại... Vì sao cô không thể làm đà điều chứ.


Đời cô vốn không có gì cả, muốn có đều là dựa vào bản thân mình mà có được.
*


Mấy ngày tiếp theo, chiều nào khi xuống cầu thang về nhà Tô Miểu cũng đều thấy lo sợ bất an, ngay cả xe buýt và tàu điện cũng không dám ngồi, cô thà mỗi ngày đều đón xe về nhà, chứ cô rất sợ gặp lại người đàn ông có vết đen dài trên mặt đấy, nhưng cô lại không nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ nào.


Thậm chí cô cũng bắt đầu nghi ngờ là cô đang tự mình dọa mình, có lẽ chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Dẫu sao, người kia cũng không đến tìm cô bắt chuyện.
Có lẽ thật sự là ngẫu nhiên thôi.


Cuối cùng Tô Miểu cũng thả lỏng được, công việc và cuộc sống của cô cũng trở lại bình thường lần nữa, một tuần sau, cô ở thư viện đang lật xem tài liệu lịch sử thì nhận được tin nhắn WeChat của Tần Tư Nguyên gửi đến cho cô ---


Tô Miểu mở link ra, link chuyển đến một trang Weibo, là hình ảnh được truyền ra từ cuộc họp hàng năm của tập đoàn Bắc Côn.


Lần đầu tiên Tô Miểu thấy anh mặc trang trọng như thế, trong ấn tượng của cô, chàng trai của cô mãi mặc áo hoodie và áo thun ngắn tay, khi cười lên thì vừa lưu manh vừa phóng túng, trong trí nhớ của cô dường như anh mãi mãi dừng lại ở năm mười tám tuổi.


Mà giờ phút này, đồ vest trang trọng phác họa lên thân hình cao gầy của anh, eo nhỏ, cả người đều là khí chất trường thành và cao quý, khiến cho cô cảm giác thật xa lạ.
Cô thật sự chưa từng nhìn thấy Trì Ưng mặc vest bao giờ!


Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: "Chồng cậu đẹp trai khiến người khác chảy cả nước mắt đấy, dáng vẻ mặc vest này, vừa ham muốn vừa kiềm chế!"
Miểu: "Quá lố rồi."


Là Tư Nguyên không phải là bánh sủi cảo nhân tôm thương hiệu vàng Tứ Nguyên: "Không tin thì cậu nhìn phần bình luận đi, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết ấy!"
Dưới phần bình luận cũng có rất nhiều ---
"Trời ơi, đây chính là người thừa kế của tập đoàn Bắc Côn à?"


"Giá trị nhan sắc nghịch thiên gì đây chứ!"
"Ông lớn này rất có tài nha, có bằng tiến sĩ của đại học MIT, anh ấy có rất nhiều bài luận văn cốt lõi, bản quyền sáng chế phần mềm, nắm giữ kỹ thuật cốt lõi của khoa học kỹ thuật Tân Quý, tôi thật sự rất mong chờ sản phẩm mới của Bắc Côn đấy."


"Chờ một chút, đây không phải người trước đó đã cầu hôn sao?"
"Trời má, có chủ rồi?!"
"Đúng thế, bạn gái của anh ấy ở thành phố C, cũng rất đẹp, cảnh cầu hôn cũng đẹp lắm nha!"
"Trình độ học vấn của hai người họ đều rất cao, rất xứng đôi."


"Con mà hai người họ sinh ra, không phải cũng sẽ có chỉ số thông minh vượt trội luôn sao?"
...
Tô Miểu lướt bình luận, cảm thấy an tâm.
Trì Ưng gần như đã tuyên bố cuộc sống tình cảm của anh cho toàn thế giới biết, cô thật sự không sợ cái gì nữa.


Nhưng nghĩ lại thì có chút lo lắng, anh nói lớn lối như thế, ông nội Trì Ưng chắc chắn cũng nhìn thấy, không biết ông cụ sẽ cảm thấy thế nào, có thể nào sẽ cảm thấy thất vọng hay không.
Trong lòng cô bộn bề suy nghĩ, vừa lo lắng vừa vui vẻ.


Cô muốn nắm chặt lấy Trì Ưng, anh chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô. Trì Ưng cũng đã nói cô và ước mơ của anh, đều không từ bỏ.
Nhưng nếu như có một ngày nhất định phải từ bỏ một thứ, Trì Ưng sẽ chọn làm sao.


Vấn đề này cũng giống như một mũi dao đang treo trên đỉnh đầu, Tô Miểu căn bản không dám nghĩ đến, cũng... Không có lòng tin.


Cô yên lặng nhìn áo vest trong hình, lưu vào trong album ảnh, nhìn anh, khóe mắt chứa ý cười dịu dàng: "Cố gắng lên nha, biểu hiện tốt một chút, anh nhất định phải đứng đầu trên đỉnh núi."
...
Buổi tối, Tô Miểu mời Tần Tư Nguyên đến nhà xem phim chiếu rạp.


Đây cũng là lần đầu tiên Tần Tư Nguyên đến Lâm Giang Thiên Tỷ, những tiếng oa oa khen ngợi không ngừng vang lên, nhất là khi thấy phòng làm việc lớn nhà hai người họ, chia thành hai bên, một bên có giấy và bút mực, rất có hơi thở của thư hương, một bên khác là máy móc và máy bay không người lái rất có cảm giác khoa học kỹ thuật...


Phòng khách thì rất lớn, đối diện với quầy bar là tủ rượu, đầy một tủ rượu, anh thích rượu Vodka, còn Tô Miểu thích uống rượu sâm-panh, rượu vang.
Rạp chiếu phim ở nhà phong cách Totora, còn có phòng tập thể dục và phòng chơi game, thật sự khiến cô ấy hâm mộ đến rơi lệ ---


"Cái người đàn ông Trì Ưng này biết cách sống và quan tâm đến cuộc sống ghê chứ, cái câu kia nói thế nào nhỉ, chỉ ước uyên ương không ước tiên... Nếu tớ ở trong căn nhà thế này, cả đời này tớ cũng chẳng muốn ra ngoài nữa!"


Cô ấy lại đi đến bên cửa sổ sát đất, giang hai cánh tay ra, ôm dòng sông phía đối diện: "Khen mắt nhìn cũng cao quá rồi này!"
"Cậu lại nói quá rồi." Tô Miểu đưa tô anh đào cho cô ấy nói: "Nhà cậu vẫn là biệt thự đấy."


"Nhà kia sửa lại theo phong cách Trung Hoa, anh tớ thì quen, nhưng tớ đã chán từ lâu rồi, muốn chuyển đến kiểu penhouse này ở, rất phổ biến!"


Tô Miểu nhớ đến cái người đàn ông có vết đen trên mặt kia, trong lòng bỗng run lên, giả vờ bình tĩnh nhìn cô ấy đề nghị: "Cậu có thể chuyển đến đây nè, chúng ta ở cùng nhau một thời gian."
"Không thèm nha." Tần Tư Nguyên cười nói: "Tớ dọn đến phòng trọ của Quý Khiên rồi."
"?"


Tô Miểu không hiểu nhìn sang cô: "Cậu chuyển sang rồi hả?"
"Đúng thế."
"Có phải... nhanh quá rồi không? Hai người vừa mới bên nhau thôi mà."


"Tớ và anh ấy bên nhau từ lâu rồi, chúng tớ tốt nghiệp lớp 12 đã nói đến chuyện này rồi, chẳng qua vẫn luôn không nói rõ được, tên kia không được tự nhiên, chia chia hợp hợp lâu như thế."
"Thế à."
Tần Tư Nguyên lại đi dạo, đi đến cửa phòng ngủ: "Có thể tùy tiện đi tham quan không?"


"Không được, phòng ngủ thì không được." Tô Miểu vội vàng ngăn cản.
"Tại sao thế?"
"Trì Ưng không cho."
"Ha?" Tần Tư Nguyên có chút hứng thú: "Tại sao lại không cho, có đồ chơi người lớn sợ tớ nhìn thấy à?"


Bỗng chốc hai má Tô Miểu đỏ rần lên: "Không có, nói lung tung gì đấy, chẳng qua Trì Ưng không thích bị quấy rầy lãnh thổ của riêng mình thôi."
"Thôi, nhìn cậu xấu hổ như thế, chẳng giống người phụ nữ sắp kết hôn chút nào cả."


Tần Tư Nguyên đi bộ, đi đến phòng chiếu phim tư nhân, chọn một bộ phim kinh dị để xem với Tô Miểu, hai người nằm trên tấm đệm Totoro, ôm nhau xem nó.
"Đúng rồi, Trì Ưng thế nào rồi?" Trên mặt Tần Tư Nguyên hiện lên một nụ cười đểu, sát lại gần bên tai cô: "Mau nói cho tớ biết một chút nào."


"Cái gì mà thế nào?"
"Bản lĩnh đấy, kích cỡ nữa này..."
Tô Miểu nhìn cô nheo mắt, lấy một trái anh đào nhét vào trong miệng cô ấy: "Tớ không thèm nói cho cậu biết đâu, không cho phép hỏi chuyện này nữa."
"Sao lại không thể hỏi thế hả."
"Riêng tư."


Cô biết có rất nhiều người đàn ông hay chia sẽ những thứ này với anh em của mình, nhưng Trì Ưng sẽ không, còn Tô Miểu lại càng không.
Những chuyện này đều là chuyện bí mật của cô và Trì Ưng, là bí mật rất đáng quý.
"Thế hai người có đồ chơi sao?"


"Tần Tư Nguyên, tớ muốn ra lệnh đuổi khách rồi đấy!"
"Được được được, không hỏi nữa." Tần Tư Nguyên ôm cô thơm thơm mềm mềm vào người: "Xem phim."
...


Xem xong phim kinh dị, vốn dĩ Tô Miểu còn muốn giữ Tần Tư Nguyên ngủ lại một đêm, kết quả nghe thấy cô ấy gọi điện thoại, hình như Quý Khiên đang đứng dưới lầu đón cô ấy, cô cũng chỉ đành đưa cô ấy xuống lầu.


Mùa đông gió rét căm căm, Tô Miểu kéo chặt áo khoác lại, phía xa xa thấy một người đàn ông cao to, đứng dưới đèn đường trước cửa tiểu khu, kiên nhẫn chờ đợi.
Gương mặt anh ấy sắc xảo, nét mặt này đứng trong mùa đông thì vô cùng lạnh lùng.


"Cậu để anh ta chờ bên ngoài à, còn mặc ít thế nữa, sao không gọi anh ta lên lầu thế?"
"Anh ấy không đến nhà cậu, nói muốn đứng dưới lầu chờ."
"Thật là, có cái gì đâu." Tô Miểu có chút áy náy, nói Tần Tư Nguyên mau qua đó đi, đừng để người ta đứng chờ mình trong gió lạnh thế này.


Tần Tư Nguyên cũng thấy rất đau lòng, vội vàng chạy bước nhỏ đến gần, tháo khăn quàng cổ màu đỏ của mình xuống, đeo lên cổ người đàn ông, quấn một vòng quanh cổ của anh ấy: "Anh ngốc à, anh cứ tìm một cửa hàng mà ngồi vào, gần đây có cửa hàng tiện lợi đấy."
"Sợ em ra không nhìn thấy."


"Chẳng lẽ em còn không biết gọi điện à?" Tần Tư Nguyên thật sự bị anh làm cho tức ch.ết rồi: "Sinh viên thể dục các anh đều ngốc thế hả!"
Quý Khiên nhìn cô ấy cười, lôi lôi kéo kéo với cô ấy, không tự nhiên mà ôm lấy cô ấy: "Sinh viên thể dục không sợ lạnh."


Tần Tư Nguyên dựa vào ngực anh ấy, móc điện thoại ra gọi xe: "Trở về sẽ đối xử với anh thật tốt."
Gò má Quý Khiên đỏ lên, mím đôi môi đang khô nức, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
"..."


Tần Tư Nguyên nhớ đến sau mỗi lần, anh đều phải hôn cô, sau đó nói cảm ơn, thật sự khiến cô không nói được gì.


Cũng không biết là cái tên đàn ông này cố ý, hay là thật sự lịch sự nữa, cái này có cái gì hay mà cảm ơn chứ! Chẳng lẽ sau này mỗi lần cô cũng đều phải cảm ơn anh hay sao đây?
Cô đưa tay bóp mặt anh: "Quý Khiên, anh giống như tên ngốc ấy."


Ngay sau đó, xe taxi cũng đến, Tần Tư Nguyên và Quý Khiên lên xe, nhìn Tô Miểu đang đứng cạnh cửa tiểu khu phất tay: "Chị em à, bye nha."
"Bye bye."
Tô Miểu tiễn Tần Tư Nguyên đi, chuẩn bị trở về tiểu khu, vừa xoay người lại không ngờ cô lại nhìn thấy người đàn ông có cái bớt đen đấy.


Ông ta ngồi ở trên ghế bên vườn hoa ở đối diện, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Nhưng Tô Miểu có thể nhìn thấy rõ, dưới vành nón, khóe miệng của ông ta lộ ra một nụ cười nhạt không có ý tốt, nhìn cô vẫy vẫy tay.


Ông ta... Ông ta biết địa chỉ của cô, hình như đã ở đây chờ rất lâu rồi!
Tô Miểu bị sợ hét chói tai, tim cũng đập nhanh điên cuồng, vội vàng chạy đến cổng tiểu khu, lúc cầm thẻ mở cửa tay cũng không ngừng run lên, tấm thẻ cũng rơi trên mặt đất.


Nhân viên an ninh mặt đồng phục màu xanh da trời đang gác cổng nhìn thấy cô khác thường, nhặt thẻ mở cửa lên, ân cần hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tô Miểu vừa quay đầu nhìn phía đường đối diện, người đàn ông có vết bớt đen không có đi theo cô, đứng tại chỗ một lúc, rồi đi về đường khác.


Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói run run hỏi an ninh: "Nơi này... Nơi này người bên ngoài có phải không vào được đúng không."


"Dĩ nhiên rồi!" Nhân viên an ninh thấy cô nói vấn đề như thế, cảm thấy có chút vô lý, thề thốt đảm bảo: "Có thẻ mở cửa mới có thể vào, hơn nữa dáng vẻ của một chủ nhà chúng tôi đều có thể nhớ, không phải chủ nhà cho dù có thể mở cửa cũng không vào được, cô có thể yên tâm."


"Được..."
Tô Miểu che trái tim đang đập nhanh của mình, đi thang máy về nhà, toàn thân mất sức ngã ngồi trên ghế sa lon.
Tay cô run run móc điện thoại ra, muốn gọi cho Trì Ưng, nói chuyện vừa xảy ra cho anh nghe.
Thật kinh khủng!


Nhưng cô lại thay đổi suy nghĩ... Chuyện này nhất định sẽ khiến anh phân tâm, nếu như anh biết, thì sẽ vội vã chạy về, thế không phải, không phải sẽ làm chậm trễ mọi chuyện sao, ông nội cũng sẽ không vui.


Tô Miểu đặt điện thoại xuống, đi đến phòng vệ sinh vọt vào phòng tắm, nhìn mình ướt nhẹp trong gương, nhìn vào gương mặt phờ phạt và đôi mắt đỏ ngầu của cô.
Kết quả là cô đang sợ cái gì...
Thật sự là sợ Trì Ưng bỏ hết mọi chuyện, chạy về sao?
Hay là...


Nếu như anh không vì chút chuyện nhỏ này mà trở về, cô... cô sao mà chịu nổi đây.
Tô Miểu không dám thử.






Truyện liên quan