Quyển 2 - Chương 53: Thuế
Thiên nhi ngồi chơi một mình, ta xoay nó lại, hỏi:
- Sao không đi chơi với Đại biểu ca?
Nó ngước mắt lên nhìn ta, lại cúi đầu xuống. Không trả lời.
Lấy tay nâng cằm Thiên nhi lên để nó có thể nhìn vào mặt ta, nói:
- Thiên nhi, là người của Hoàng tộc cần nhất là dũng cảm. Nếu con không thể nói lên suy nghĩ của mình sau này làm sao có thể chỉ huy kẻ khác?
Thiên nhi nhìn ta, mờ mịt.
Ta hỏi nó:
- Có hiểu không?
Nó gật đầu lại lắc đầu.
Ta thở dài. Hỏi lại:
- Sao lúc nãy không đi chơi với Đại biểu ca?
Nó chu mỏ ra, uất ức:
- Không thích!
- Tại sao không thích?
- Biểu ca, giành, mẫu thân.
Ta bật cười, dí vào trán nó:
- Sau này ngươi lớn lên cũng sẽ chỉ biết đến nương tử thôi. Còn nhớ đến lão thái bà ta?
Thiên nhi nhìn ta, đôi mắt tròn to ngơ ngác.
- Lục Nga?
- Vâng!
- Đưa Thiên nhi đến chỗ Kim Thuyền đi.
- Vâng.
Cúi đầu xuống nói với Thiên nhi:
- Con về chỗ phụ thân đi nhé. Bữa tối qua ăn với ta.
Thiên Nhi gật đầu để Lục Nga bế đi. Ta gọi Điệp Nhã vào hỏi:
- Âm nhi có đưa tin tới sao?
Điệp Nhã gật đầu:
- Hoàng thượng muốn chúng ta nộp thuế.
- Nhiều không?
Điệp Nhã lắc đầu:
- Chỉ bằng một phần ba các thành trì khác. Nhưng trước đó chúng ta tập trung dãn dân trên núi nên không đủ tiền.
- Còn bao lâu nữa thì Hạ Cẩm đến?
- Vân Thành đã thu xong, chậm thì một tháng nữa.
Ta gật đầu để nàng lui ra. Phượng Âm đang gấp rút thu hồi ngân khố, tiến hành xây cảng biển. Nhưng đây là phương pháp tạm thời, thu ở các thành chỉ được một hai lần còn chi tiêu ngân khố thì không lúc nào hết. Nơi này hạn hán, nơi khác lũ lụt, cung đình hội họp, lương bổng bá quan, không khi nào không dùng tiền. Nàng chỉ thu ở Hoả Hương một ít hẳn cũng nghĩ tới chuyện để ta xây cảng biển.
Buổi tối, Kính Thiên về rất muộn, ta chờ hắn mà ngủ mất. Cảm giác có người nằm xuống bên cạnh, ta mới trở mình hỏi:
- Ngươi về lâu chưa?
Kính Thiên xoay người, ôm ta vào lòng:
- Làm nàng tỉnh giấc à? Ta mới về thôi.
Chỉnh tư thế để mình nằm thoải mái hơn, ta hỏi:
- Sao không nói với ta?
Hắn chỉnh chăn lại cho ta, hỏi:
- Chuyện gì?
- Âm nhi trưng thu tiền.
Kính Thiên nằm xuống, thở dài:
- Nàng biết rồi à? Ta không muốn nàng bận tâm. Chuyện ở biển, nàng đã vất vả rồi.
- Ngươi gom được bao nhiêu?
- Cũng gần đủ rồi. Ta có thể xoay sở được.
Ta không trả lời.
Nếu gần đủ tại sao lại phải chạy ngược chạy xuôi như thế? Đến đêm muộn mới có thể trở về. Kính Thiên không gian xảo bằng Ngô Thanh, lại chọn ngư dân nghèo khó làm chỗ dựa mà đắc tội với hầu hết tầng lớp trung lưu trong thành. Lần này cần tiền gấp, hắn nhất định không nỡ bắt ngư dân nộp thuế, bọn trung lưu lại trở mặt dùng dằng. Hắn không linh hoạt, nhún nhường tạo điều kiện, hứa lèo cho qua chuyện như Ngô Thanh hay Hải Điền từng làm. Nhất định là không có tiền.
Tiền trên đảo còn nguyên, nhiều chỗ chưa động đến. Nói cho cùng cũng là ta cướp từ tay hải tặc, cũng là tiền của dân chúng Hoả Hương. Đem về nộp cho Phượng Âm để nàng xây cảng biển, một phần để Kính Thiên xây dựng Hoả Hương cũng không thiệt đi đâu.
- Ngươi…
Ta ngẩng mặt lên nhìn, Kính Thiên đã ngủ mất. Gương mặt hắn ngập tràn mệt mỏi, đôi mày vẫn chau lại.
Ta thở dài, dựa lại vào ngực hắn, nghe tim hắn đập mà từ từ chìm vào giấc ngủ. Thầm tính toán xem lần này nên lấy tiền ở mấy đảo.