Quyển 2 - Chương 54: Hài tử
Hôm sau, ta ra biển, gom hết tiền ở bốn đảo về thì cũng mất hơn mười ngày. Hạ Cẩm đã đến, nàng hành lễ với ta.
Tiếp nàng ở thư phòng, ta hỏi:
- Phượng Âm đang định làm gì?
- Phía Nam bị hạn hán, cần cứu trợ nhưng ngân khố lại không có tiền.
Ta chau mày:
- Nói thật đi.
- …
Hạ Cẩm không tiếp lời, nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống chân. Ta thở dài.
- Ta đã chuẩn bị xong tiền, ngươi có thể mang về bất cứ lúc nào. Nhắn với Phượng Âm, ta chỉ có thể giúp nàng như thế. Hoả Hương phải xây cảng biển còn nhiều chuyện phải chi tiêu. Ta không yêu cầu nàng rút ngân khố vì vậy cũng đừng vòng về Hoả Hương nữa. Nơi đây không thể trồng trọt, chủ yếu là đánh cá mà sống, chúng ta cũng không dư giả đâu.
- Vâng.
Hạ Cẩm vẫn không lui ra, ta chau mày:
- Ngươi còn chuyện gì sao?
- Hoàng thượng nhắn với Tướng quân, hai năm nữa mới có thể đón Kim công tử trở về, hy vọng Tướng quân thay Người chăm sóc Đại hoàng tử.
Ta không hiểu:
- Phong Nghị vẫn muốn giết Thiên nhi à?
Hạ Cẩm vội vàng quỳ xuống không nói. Ta chau mày. Đây là làm sao? Ý là Phong Nghị vẫn còn sát tâm này hay ta làm nàng giật mình?
Phong Nghị muốn giết Kim Thuyền là điều hiển nhiên nhưng đến cả Thiên nhi hắn cũng không tha sao? Nam nhân này quá nhỏ nhen rồi.
- Đứng lên đi. Nhắn lại với Phượng Âm, ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ. Nàng chỉ cần tập trung xử lý việc kinh thành là được rồi.
Hạ Cẩm hành lễ lui ra, ta để cho Vịnh Khanh dẫn nàng đi thị sát Hoả Hương, coi thuỷ quân diễn tập. Hạ Cẩm là cánh tay phải của Phượng Âm, nàng thấy cái gì nhất định về báo lại với Phượng Âm, giấu diếm nàng cũng giống với giấu diếm Phượng Âm. Mà ta căn bản chẳng muốn giấu nàng ấy cái gì.
- Tướng quân.
Hải Điền đứng sau lưng ta, Thuận nhi không đi cùng hắn. Ta nghiêng đầu nhìn về phía sau, Hải Điền tiếp tục:
- Chuyện của Đại hoàng tử…
Thiên nhi?
- Làm sao?
- Người không nên thân thiết quá với Đại hoàng tử. Hay ít nhất cũng nên để Đại hoàng tử thay đổi cách xưng hô đi.
- Tại sao?
Hải Điền thở dài, hắn bước lên, đứng bên cạnh ta, nói:
- Dương nhi, muội thật sự không hiểu sao? Đại hoàng tử là con đầu lòng của Hoàng thượng. Hơn nữa, phụ thân còn là nam nhân Hoàng thượng yêu, tình cảm nhất định không tầm thường. Hoàng thượng để phụ tử họ cho muội chăm sóc không phải vì tin tưởng muội mà trong Nghi quốc này, chỉ có Hoả Hương là nơi Phong Nghị không vươn ma trảo vào được. Một ngày, khi Hoàng thượng đủ thực lực bảo vệ họ, nhất định mang cả hai người trở về.
Ta chau mày:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hải Điền nhìn ta:
- Bây giờ Đại hoàng tử gọi muội là mẫu thân, Hoàng thượng biết được sẽ nghĩ thế nào? Con trai nàng sinh ra chưa từng được ẵm bồng đã gọi người khác là mẫu thân, người làm mẹ nào có thể chịu nổi?
Ta không hiểu:
- Cũng chỉ là cách xưng hô thôi. Phượng Âm không nhỏ nhen vậy đâu.
Hải Điền trầm ngâm nhìn ta, hắn nói:
- Dương nhi, điều ta lo sợ thực sự là điều này. Muội có tình cảm với Đại hoàng tử đúng không?
- Thiên nhi là cháu ta, thương nó có gì sai?
- Muội có nhận ra tình cảm muội dành cho Đại hoàng tử không còn là của dì dành cho cháu nữa mà là mẫu thân dành cho hài tử không?
Ta giật mình. Có sao?
- Dương nhi, tình cảm này lớn dần, một mai Hoàng thượng mang Đại hoàng tử về. Muội phải làm thế nào?
Một ngày Phượng Âm mang Thiên nhi đi…?
Ta chưa từng nghĩ về điều này. Cũng chưa từng muốn nghĩ. Một ngày nào đó, Thiên nhi phải rời xa ta. Nó thậm chí không phải con ta sinh ra…
Hải Điền thở dài, hắn nói:
- Dương nhi, muội nên có hài tử thôi.
Ta tức giận. Nếu có thể có hài tử, ta còn chờ bọn họ nhắc nhở mình sao?
- Ngươi lo thân mình đi. Dạo này Phượng Ngoã làm gì? Không có hành động gì thái quá chứ?
Hải Điền trừng mắt nhìn ta:
- Muội nhất định phải nghi ngờ tất cả sao? Ta là phu quân nàng ấy, ta sẽ nói với muội sao?
Ta nhìn Hải Điền, siết chặt thanh kiếm trong tay áo. Hắn xua tay:
- Được rồi, thu lại sát khí của muội đi. Thực không hiểu nổi sao muội gả ta cho Ngoã nhi nữa. Nàng không có động thái gì, mà nếu có không phải muội là người đầu tiên biết sao? Phượng Âm trên kia không lo, muội ở đây lo cái gì? Ngoã nhi nếu muốn làm vua thì nhân cơ hội muội đi đón Phượng Âm đã làm rồi, còn chờ đến bây giờ? Phượng Dương, trí thông minh của muội lúc trên chiến trường chạy đi đâu hết rồi? Phải nghi ngờ thế này để tổn thương tình cảm sao? Nhất định phải thế à?
Thả lỏng tay, ta không trả lời Hải Điền, chỉ tư lự ngồi nhìn mấy con cá trong hồ. Hải Điền rót một chén trà, uống một chút, hỏi ta:
- Vịnh Khanh nói muội dạo này rất kỳ lạ, liên tục ra biển phá trận đồ, thậm chí còn mạo hiểm hơn lúc trước?
Ta rót một ly trà, không trả lời. Hải Điền tiếp tục:
- Dương nhi, khai thông biển là chuyện quan trọng nhưng tính mạng muội cũng quan trọng. Biển không năm nay thì sang năm thông, cảng không xây bây giờ thì vài năm nữa xây. Dương nhi, chúng ta bôn ba chiến trường cùng nhau, có chuyện gì mà không nói được chứ? Muội đang giấu diếm chuyện gì?
Ta lắc đầu:
- Ta có thể giấu cái gì? Các ngươi đều là hồ ly thành tinh, có thể giấu gì chứ?
Hải Điền vuốt cằm, hắn nói:
- Mặc dù chúng ta thông minh nhưng muội là Tướng quân, muội muốn giấu, ta cũng không còn cách nào.
Ta liếc nhìn Hải Điền. Vì việc này mà hắn bỏ Vân thành chạy đến đây? Mọi năm đều lấy tiền xong thì cũng không thấy người, năm nay lại ở lại, chẳng biết là chuyện gì.
- Nghe nói Lãnh Tiếu đã ch.ết.
Ta gật đầu, không nói.
- Là tiểu tử này giết Diễm Trúc sao?
- …
Diễm Trúc vốn là thuộc hạ của Hải Điền, sau ta gả hắn cho Phượng Ngoã, Diễm Trúc mới thay thế trở thành Phó tướng coi sóc quân lương ở Thuỷ Tịnh quân, thỉnh thoảng ra chiến trường. Nàng cũng là người Hải Điền thật tâm bồi dưỡng, nếu không cũng không thể trong năm năm ngắn ngủi đạt được ví trị Phó tướng trong Thuỷ Tịnh quân. Người như Hải Điền, muốn hắn thật tâm bảo vệ e rằng chỉ có ta, Phượng Ngoã và Diễm Trúc.
- Ừ.
Hải Điền nhìn ta, trong mắt có tức giận:
- Là muội giết hắn?
Ta gật đầu.
Ly trà trong tay Hải Điền vụn nát. Hắn cười khẩy nhìn ta:
- Muội nên đem hắn đến trước mặt ta.
Ta bình tĩnh nhìn Hải Điền:
- Để làm gì? Ngươi có thể giết kẻ từng cứu mạng mình sao?
Hải Điền hít sâu một hơi, cuối cùng tức tối bỏ đi.
Hải Điền tám năm trước vận chuyển quân lương không may gặp hải tặc, toàn bộ bị cướp sạch, bản thân thì bị thương rồi bị ném xuống biển, được Lãnh Tiếu cứu. Diễm Trúc dẫn quân đi tìm kiếm, rồi mang cả hai người về. Lãnh Tiếu gia nhập Thuỷ Tịnh quân, được Diễm Trúc dìu dắt. Hải Điền vì mang ơn Lãnh Tiếu nên ra sức cất nhắc hắn với ta, thậm chí còn xin ta giúp Lãnh Tiếu trả thù. Ngày Diễm Trúc quỳ xuống xin ta ban hôn, Hải Điền là người vui nhất, hắn nói muội muội của hắn cũng có thể tìm được người tốt rồi. Lãnh Tiếu từ chối, Hải Điền vẫn không giận, còn khuyên Diễm Trúc chờ đợi hắn vài năm, nào biết kết cục lại thế này.
****
- Mẫu thân.
Thiên nhi cùng ta tập kiếm, luyện võ, đôi khi còn học viết chữ. Nó vẫn quấn quýt lấy ta như trước, thậm chí nhiều đêm còn ngủ cùng. Ta thích cảm giác ôm Thiên nhi vào lòng, ấm ấm mềm mềm, còn thoang thoảng mùi sữa.