Chương 3
Còn mười ngày nữa là tới sinh thần bốn mươi tuổi của phụ thân Vân Thiều Lỗi, nhưng giờ phút này Vân Thiều Lỗi rất không nguyện ý về nhà…
Hắn vừa mới “thành thân”, vốn dĩ phải mang thê tử trở về bái kiến cha mẹ, nhưng đây lại là thê tử bất đắc dĩ, bái kiến hay không đều không quan trọng.
Huống hồ thân mang nhiệm vụ đưa y về kinh, càng nhanh chóng hoàn thành hắn càng nhanh được giải thoát.
Vân Thiều Lỗi quyết định không trở về nhà chúc thọ phụ thân, hắn dự định viết một phong thư giải thích, tin tưởng phụ thân nếu biết chân tướng nhất định sẽ không trách cứ hắn.
Tính toán xong xuôi, Vân Thiều Lỗi chọn một con đường ngắn nhất tới kinh thành, nhưng bởi vậy lại xuất hiện vấn đề…
Trên đường rộn ràng náo nhiệt, thanh âm rao bán đủ loại hàng hóa vang lên khắp nơi, trái lại không gian trong tiệm cơm thanh tĩnh hơn nhiều, đặc biệt tại một căn phòng trang nhã trên lầu hai, chẳng những không lây dính một tia huyên náo nào mà còn tràn ngập một cỗ thanh nhã thoát tục.
Phượng Du Lâm trên đầu đội mũ ô sa, buồn chán ghé vào lan can cửa sổ khắc hoa, xuyên thấu qua màn lụa trắng mỏng manh nhìn dòng người tới lui bên dưới.
Một làn khói nhẹ bốc lên, quay đầu nhìn, Vân Thiều Lỗi tùy ý đem chén trà thơm ngát đặt trước mặt y rồi lại cúi đầu nghiên cứu bản đồ trong tay.
Hắn nhìn nhìn, đôi mày kiếm nhíu lại.
Phượng Du Lâm rời khỏi ban công, vừa cầm chén trà nóng nhấp nhẹ vừa cẩn thận xem biểu tình của Vân Thiều Lỗi.
Vân Thiều Lỗi khó xử nhìn bản đồ, mặc kệ thế nào cũng chỉ có một con đường vào kinh thành, nhưng cố tình con đường này lại đi qua “Ngạo Kiếm sơn trang”! Đây đồng thời là nhà của Triệu Linh Nhi, ý trung nhân của hắn!
Nhớ tới điều này hắn liền uất ức, nguyên bản hắn cùng Triệu Linh Nhi lưỡng tình tương duyệt, hai người chỉ kém song thân gật đầu liền có thể kết làm vợ chồng, ai ngờ đến sẽ xuất hiện một Phượng Du Lâm…
Tuy không ngừng tự nói với chính mình đoạn hôn nhân này là giả, chính là mỗi lần nhìn đến Phượng Du Lâm hắn liền cảm thấy khó chịu —— tại sao mình phải hy sinh một đoạn lương duyên tốt đẹp chỉ vì tiểu mao hài không hề có tí quan hệ này?
Tuy rằng Phượng Du Lâm cùng hắn cũng không hẳn là không có quan hệ…
Vân Thiều Lỗi hiện tại chỉ mong nhanh nhanh đưa Phượng Du Lâm trở về, sau đó cùng y cắt đứt quan hệ, hy vọng đến lúc đó hắn vẫn có thể cùng Triệu Linh Nhi tái tục tiền duyên…
(*) tái tục tình duyên: tiếp tục mối tình còn dang dở lúc trước.
Tiểu nhi rất nhanh bưng thức ăn lên, Phượng Du Lâm cầm đôi đũa, không dám động trước. Vân Thiều Lỗi liếc mắt nhìn y, lãnh đạm mở miệng:
“Ăn đi, chúng ta còn phải lên đường.”
Phượng Du Lâm được đáp ứng lập tức vui vẻ há to mồm bới cơm, Vân Thiều Lỗi không có tinh thần, tùy tiện ăn vài miếng. Bỗng nhiên, trời sinh tính cảnh giác khiến hắn cảm thấy đang bị một ánh mắt theo dõi.
Tầm mắt Vân Thiều Lỗi không dấu vết mà quét về phía cầu thang, hai thân ảnh lén lút lập tức lui lại. Hắn làm bộ như không phát hiện, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, hai tên tránh ở tay vịn sau lưng hai người lại lén lút ló đầu ra.
Đối phương đứng đằng xa quan sát một hồi, sau đó bất động thanh sắc ly khai.
Vân Thiều Lỗi không thể tưởng tượng nổi bọn họ vừa mới xuống núi đã bị theo dõi, hắn suy nghĩ thân phận đối phương —— là người của Nhị vương phi sao? Hẳn vẫn còn những địch nhân khác mà hắn không biết?
Xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản chút nào.
Hai người dùng qua bữa trưa, không còn vướng gì nữa liền xuất phát. Bọn họ rời khỏi thị trấn, đi đến sơn đạo hẻo lánh.
Mặt trời giữa trưa vừa nóng vừa chói mắt, Vân Thiều Lỗi cũng phải mang thêm mũ sa. Hắn một tay dắt ngựa một tay cầm kiếm, thời khắc bảo trì cảnh giác.
Vì để giữ thể lực cho ngựa, hai ngày này Vân Thiều Lỗi đều để Phượng Du Lâm một mình kỵ mã, bản thân đảm đương chức vị thủ hộ dắt ngựa.
Đi một đoạn, người trên lưng ngựa bỗng nhiên lung lay, nếu Vân Thiều Lỗi không nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì y đã sớm ngã xuống rồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Vân Thiều Lỗi hỏi.
Phượng Du Lâm nhu nhu ánh mắt mơ màng, kinh ngạc nhìn hắn.
“Thiên a…” Vân Thiều Lỗi thở dài, “Ngươi có thói quen ngủ trưa đi?”
Phượng Du Lâm không ngượng ngùng mà gật đầu.
“Quả nhiên vẫn là trẻ con…” Vân Thiều Lỗi thấp giọng nguyền rủa đem y thả lại trên lưng ngựa, dặn dò: “Cố gắng tỉnh tảo, chúng ta phải đi nhanh, không có thời gian cho ngươi ngủ trưa.”
Phượng Du Lâm vội vàng dùng sức gật đầu, Vân Thiều Lỗi kéo dây cương tiếp tục đi.
Đi mãi đi mãi, Phượng Du Lâm lần thứ hai ngủ gà ngủ gật, nhiều lần suýt rớt khỏi lưng ngựa, Vân Thiều Lỗi thấy y suýt rớt đến lần thứ ba, rốt cục chịu không nổi.
“Ngồi đàng hoàng cho ta.” Hắn nghiêm giọng nói, sau đó phi thân lên ngựa. Hắn nắm lấy dây cương, thuận thế đem Phượng Du Lâm ôm vào lồng ngực.
“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Hắn bất đắc dĩ nói, tiếp đá bụng ngựa một cái, con ngựa chậm rãi chạy đi.
Giờ trên lưng ngựa xóc nảy không thôi, cơn buồn ngủ ngược lại ly khai Phượng Du Lâm, y mở to hai mắt, tựa vào lồng ngực ấm áp dễ chịu của Vân Thiều Lỗi.
Ngựa chạy vào trong khu rừng nhỏ cây cối thưa thớt, Vân Thiều Lỗi lập tức phát hiện một tia bất thường. Hắn dùng lực đạp mạnh để ngựa chạy đi càng nhanh càng tốt.
Quả nhiên phía sau có bốn kẻ cưỡi ngựa không rõ lai lịch đuổi theo.
Vân Thiều Lỗi nhìn lại, trong đó có hai con ngựa là của hai tên giám thị bọn họ ở tiệm cơm. Vân Thiều Lỗi không định cùng chúng dây dưa, hắn tăng tốc chạy đi. Này thật đúng là danh câu phương bắc, tốc độ hơn hẳn những con ngựa khác.
(*) danh câu: ngựa tốt.
Tuy phải chở hai người nhưng danh câu không để cho Vân Thiều Lỗi thất vọng, bọn họ rất nhanh cắt đuôi được đám người đằng sau.
Mắt thấy sắp ra khỏi rừng cây, bỗng nhiên vài đạo bóng người cưỡi ngựa xuất hiện phía trước.
Vân Thiều Lỗi tính trực tiếp lướt qua bọn họ, mà khi đó hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ——
“Đình ——!!”
Hắn kéo cương ngựa, Phượng Du Lâm hoang mang quay đầu lại nhìn biểu tình trợn mắt há mồm của Vân Thiều Lỗi.
Lúc này, truy binh phía sau cũng đuổi kịp, người phía trước bước tới gần bọn họ.
Một người thiếu nữ xuống ngựa, mắt phượng hàm chứa oán trách nhìn Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi cởi mũ sa, cũng xuống ngựa.
“Linh Nhi…”
Hắn mở miệng kêu tên thiếu nữ, người kia đúng là “cựu ái nhân” của Vân Thiều Lỗi —— Triệu Linh Nhi, còn có mẫu thân của nàng —— một mỹ phụ trung niên. Xem ra nhóm vừa rồi theo dõi bọn họ là người của Ngạo Kiếm sơn trang, bọn họ nắm được hành tung của hắn, cố ý bao vây hắn.
Vân Thiều Lỗi buồn rầu nhắm mắt lại, hắn không thể tưởng tượng nổi nhanh như vậy đã phải đối mặt với mẹ con nàng, nhưng là —— được đến đâu hay đến đấy.*
(*) Nguyên văn: 既来之 则 安之 (ký lai chi tắc an chi): tương tự như câu “thuyền đến đầu cầu ắt thẳng” của VN mình.
“Vân Thiều Lỗi! Ngươi là đồ bội tình bạc nghĩa!” Triệu phu nhân vừa mở miệng liền quở trách, “Linh nhi nhà ta yêu ngươi kính ngươi biết bao, sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy!”
“Triệu phu nhân…” Vân Thiều Lỗi thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Triệu Linh Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, rồi nhìn Phượng Du Lâm trên lưng ngựa, cho dù cách một tầng vải sa, Phượng Du Lâm vẫn có thể cảm nhận ánh mắt không chút thiện ý nào của nàng.
Nhìn dáng người, đối phương chẳng qua chỉ là một “tiểu nha đầu” miệng còn hôi sữa, nghĩ đến chính mình cư nhiên thua trên tay một con nhóc, Triệu Linh Nhi phẫn hận trừng mắt. Tình cảm của Vân Thiều Lỗi đối với nàng vẫn luôn không đổi, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng nan kham của đối phương, trong lòng hắn càng thấy xấu hổ và ân hận.
“Linh nhi, ta thiếu nàng một lời giải thích… Ta thực sự xin lỗi nàng…” Hắn thành tâm tạ lỗi.
“Chuyện cho tới bây giờ còn cần cái gì giải thích?!” Người kích động nhất là Triệu phu nhân, bà còn trẻ đã phải chịu tang phu, Ngạo Kiếm sơn trang cùng nữ nhi đều là một tay bà nuôi nấng, bà đời này tối không chấp nhận được việc bị người khinh thường.
“Nếu không phải sư phó ngươi tự mình triệu cáo thiên ha, ta sẽ không tin ngươi dám làm chuyện mất thể diện đến thế! Ngươi đem Linh nhi trở thành cái gì? Linh Nhi nhà ta là nữ tử để ngươi tùy ý đùa bỡn sao?”
“Triệu phu nhân, ta chưa từng có ý đùa bỡn Linh nhi…”
“Vậy ‘nàng ta’ là chuyện gì?” Triệu phu nhân chỉ vào Phượng Du Lâm, “Ngươi cùng nàng nhận thức đã bao lâu? Ngươi vì tiện nhân này mà vứt bỏ Linh Nhi nhà ta?”
Thân là “người bị hại”, Triệu Linh Nhi không nói một tiếng, tùy ý mẫu thân làm chủ. Vân Thiều Lỗi thâm tình nhìn nàng, giận dữ nói:
“Triệu phu nhân, hôn nhân đại sự là chỉ thị của sư tổ… Ta không thể làm chủ…”
“Cái gì chỉ thị?” Triệu phu nhân cười nhạt, “Ngươi cùng Linh nhi lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ ngươi chịu làm một kẻ bất trung bất nghĩa phụ lòng người sao?”
Hắn cũng đâu phải tự nguyện là kẻ bội tình a! Vân Thiều Lỗi ủy khuất đầy mình —— hắn thật sự là làm người cũng khó.
Phượng Du Lâm từ nhỏ chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, y ngơ ngác nhìn mọi người.
Triệu phu nhân thấy y không lên tiếng, bà càng thêm kiêu ngạo mắng:
“Nói chuyện với ngươi a! Rốt cuộc Linh Nhi nhà ta có chỗ nào không xứng với ngươi?”
“Triệu phu nhân!” Lửa giận của Vân Thiều Lỗi cũng nổi lên, hắn không lựa lời mà phản bác lại: “Ta cùng Linh nhi không có bất luận hôn ước nào, ta cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với nàng, thỉnh ngài hiểu rõ!”
Lời hắn vừa nói tương đương với việc lửa cháy đổ thêm dầu, Triệu Linh Nhi cùng Triệu phu nhân tức giận đến nghẹn đỏ mặt.
Triệu Linh Nhi vẫn luôn trầm mặc rốt cục bạo phát ——
“Sao ngươi có thể nói ra những lời vô lại đến thế!” Giọng nàng the thé nói, ý của Vân Thiều Lỗi không phải ám chỉ mẹ con nàng cố tình gây sự sao?
“Ta…” Vân Thiều Lỗi kinh ngạc phát giác chính mình nói lỡ nhưng đã quá muôn, Triệu phu nhân rút ra bảo kiếm quát:
“Đối với loại lưu manh không biết xấu hổ này không cần nói nhiều nữa!”
Triệu phu nhân huy một kiếm đâm tới ngực Vân Thiều Lỗi, vài tùy tùng đi theo cũng rút kiếm, theo sát chủ nhân bao vây hắn.
Vân Thiều Lỗi nội lực chấn động, kiếm bay khỏi vỏ, vỏ kiếm liền đã đánh ngã vài tên hộ vệ. Triệu phu nhân sử xuất chiêu thức “Thanh xà tham lộ”, kiếm phong tựa như thân xà uốn lượn.
“Triệu phu nhân! Xin dừng tay!” Vân Thiều Lỗi một bên tránh một bên hô to, nếu thực đánh nhau, Triệu phu nhân tuyệt không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn nào dám tổn thương mẫu thân của người trong lòng!
“Bớt sàm ngôn đi! Hôm nay ta sẽ diệt trừ kẻ bội bạc nhà ngươi!” Triệu phu nhân từng bước tới gần, kiếm pháp càng thêm sắc bén.
Vân Thiều Lỗi phóng qua đỉnh đầu nàng, vài thủ vệ bị đánh ngã vừa rồi cũng xông lên, đồng thời vây công Vân Thiều Lỗi.
Phượng Du Lâm nhìn xem cũng thực lo lắng, nhưng y không biết võ thuật cơ bản, chỉ có thể đứng ở một bên giương mắt nhìn mà thôi.
Triệu Linh Nhi không tham chiến, mọi người lúc này đã triển khai trận thế, nàng muốn chen vào cũng không lọt. Hơn nưa, nàng đối Vân Thiều Lỗi tình cũ khó quên, vô pháp quyết tâm đến công kích hắn.
Nhưng khi ánh mắt của nàng nhìn đến Phượng Du Lâm, ngọn lửa ghen tị cùng oán hận nhất thời nổi lên trong ngực —— dựa vào cái gì “nữ nhân” này có thể làm bộ như không có việc gì đứng một bên xem náo nhiệt? “Nàng” mới là người đáng hận nhất! Còn đội mũ sa trắng giả thanh cao! Càng xem càng ngứa mắt!
Triệu Linh Nhi hai mắt bốc hỏa, thả người bay đến bên Phượng Du Lâm.
“Tiện nhân! Ta muốn nhìn xem ngươi là cái dạng gì!” Nàng hung ác giựt lấy mũ sa của Phượng Du Lâm.
“A!” Phượng Du Lâm bị đụng ngã ngửa ra sau, hai người loạng choạng cơ hồ sắp ngã khỏi lưng ngựa.
Vân Thiều Lỗi bên này nghe được tiếng kêu, cuống quít đem đối thủ ngăn trở tầm mắt mình đẩy ra.
“Linh Nhi! Dừng tay!” Hắn định tiến lên nhưng Triệu phu nhân không chịu buông tha, như trước chưa từ bỏ ý định chặn đường hắn.
“Nha!”
Phượng Du Lâm cùng Triệu Linh Nhi cuối cùng bị té xuống, mũ sa rơi trên nền đất, Triệu Linh Nhi trừng đối phương —— tuy rằng vẫn còn nét trẻ con, nhưng dung mạo thoát tục của Phượng Du Lâm là nữ tử cũng khó có thể sánh được, da thịt trơn bóng cùng ngũ quan xinh xắn còn hơn Triệu Linh Nhi vài phân.
Khẳng định con hồ ly tinh này dùng khuôn mặt kia lừa gạt tình lang của nàng!
Lòng đố kị cháy bùng tràn đầy, Triệu Linh Nhi mất đi lý trí mà giơ tay lên định tát Phượng Du Lâm ——
“Không được!” Vân Thiều Lỗi dưới tình thế cấp bách ra sức phóng một chưởng, chưởng phong chẳng những đem đám người vây khốn hắn bức khai mà còn chuẩn xác đánh trúng Triệu Linh Nhi cách xa mười thước.
“A ——” Triệu Linh Nhi kêu thảm thiết, thân mình bay ra ngoài.
“Linh Nhi!”
“Linh Nhi!”
Vân Thiều Lỗi cùng Triệu phu nhân đồng thời kêu to.
Phượng Du Lâm vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, y ngồi ngây dại trên mặt đất.
“Thiên a!” Triệu phu nhân chạy nhanh qua nâng ái nữ dậy, Triệu Linh Nhi mặt xanh mét mà tựa vào lòng mẫu thân. Vân Thiều Lỗi chỉ sử xuất sáu phần công lực, nàng không có bị thương, chỉ là có chút kinh hách quá độ.
Nhưng Triệu phu nhân không nghĩ như vậy ——
“Ngươi súc sinh này! Dám đả thương nữ nhi của ta!” Nàng đỏ mắt muốn đi qua giết ch.ết hắn. Vân Thiều Lỗi áy náy đứng tại chỗ, giống như cho dù Triệu phu nhân chặt đầu của hắn hắn cũng không quan tâm.
“Ta hiểu rồi!” Triệu Linh Nhi khóc nức nở, giữ chặt tay áo mẫu thân.
“Linh nhi?” Triệu phu nhân xoay người.
Triệu Linh Nhi bi thương mà nhìn Vân Thiều Lỗi, nàng tan nát cõi lòng, hô hấp khó khăn. Triệu Linh Nhi lại nhìn Phượng Du Lâm, tiếp đó nở một nụ cười thê lương.
“Ta hiểu rồi...” Triệu Linh Nhi loạng choạng đứng lên, “Ta đã hiểu lựa chọn của ngươi…”
“Linh Nhi...” Vân Thiều Lỗi muốn nói lại thôi.
Triệu Linh Nhi dùng hết can đảm mà nhìn hắn một lần cuối cùng, sau đó kéo mẫu thân quay đi.
“Đi thôi...”
“Linh nhi! Con định cứ như vậy buông tha hắn?” Triệu phu nhân không chịu từ bỏ ý đồ.
Triệu Linh Nhi nước mắt lưng tròng mà gật đầu.
“Con không muốn gặp lại hắn nữa... Chúng ta trở về được không...?”
Triệu phu nhân nhìn nước mắt nàng lập tức mềm lòng, bà quay đầu lại hung dữ liếc Vân Thiều Lỗi một cái.
“Coi như ngươi gặp vận chó săn! Lần sau nếu để ta nhìn thấy các ngươi... Ta liền đem ngươi cùng tiện nhân kia bầm thây vạn đoạn!”
Bà đe dọa xong liền dẫn mọi người ly khai.
Vân Thiều Lỗi nhìn phương hướng Triệu Linh Nhi biến mất, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Phượng Du Lâm mẫn cảm nhận thấy được khí tức suy sụp trên người hắn, y đứng ở sau lưng của hắn, không dám tới gần.
Gió lạnh cuồn cuộn nổi lên cát bụi, cây cối phát ra từng trận thanh âm sàn sạt, Vân Thiều Lỗi chùi mắt, xoay người lên ngựa.
“Đi thôi... Phải lên đường.”
Hắn trầm giọng nói, Phượng Du Lâm bò lên lưng ngựa.
Hai người cưỡi ngựa ly khai nơi đau thương này.
——————————
Tác gỉả: Tui hảo chăm chỉ a~ ai da ~ tiểu Vân Vân thất tình ~~ Lâm nhi có thể giậu đổ bìm leo a~~ phải nhân lúc cô đơn mà nhảy vào mới đúng ~~ ân ~~ nói như thế nào cũng không dễ nghe ==bb
——————————
Mặt trăng sáng tỏ treo giữa không trung, trong đình viện tiếng dế mèn ngân nga kêu vang, những dải cờ màu sắc rực rỡ treo trước cửa khách điếm nhẹ nhàng lay động.
Trong sương phòng tối đen như mực, hai người nằm trên giường thế nhưng đều chưa ngủ.
Vân Thiều Lỗi nhìn chằm chằm đỉnh giường tối om, trăm ngàn mối tơ vò nổi lên trong tim. Mấy ngày nay hắn đều mất ngủ nghiêm trọng.
Nói cũng đúng… Đã xảy ra chuyện như vậy, hắn nào có thể an tâm đi vào giấc ngủ?
Nhớ tới sự việc ban ngày, nhớ tới đôi mắt tuyệt vọng của Triệu Linh Nhi khi rời đi, lồng ngực của hắn như bị đao chém đau buốt. Hắn thế nhưng tổn thương người con gái hắn yêu…. Mặc kệ là về thể xác hay tâm hồn, hắn đều hoàn toàn thương tổn nàng…
Nháo thành như vậy, không biết bọn họ có hay không một ngày gương vỡ lại lành.
Hắn càng nghĩ càng áy náy, ngay cả tâm tư luyện công cũng không có.
Vân Thiều Lỗi cứ trằn trọc như vậy, mãi cho đến khi gần sáng mới mơ màng ngủ. Chính là hắn không biết, Phượng Du Lâm nằm bên cạnh hắn cũng có một đêm khó ngủ.
Tiếng gà gáy bén nhọn vang lên báo hiệu ngày mới đã đến, Vân Thiều Lỗi bất mãn mở mắt ra. Hắn xốc chăn lên muốn xuống giường, bỗng nhiên phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn thì giật mình —— không thấy Phượng Du Lâm!
“Lâm nhi!” Vân Thiều Lỗi sợ tới mức tim nhảy vọt lên yết hầu, hắn kích động mặc thêm áo khoác, lao ra ngoài tìm y, “Lâm nhi! Lâm nhi! ch.ết tiệt! Chạy đi đâu rồi!”
Một tiểu nhị đang bê đồ đi qua, Vân Thiều Lỗi một phen kéo hắn lại.
“Ngươi có nhìn thấy nam hài đi cùng ta ở đâu không?”
“Nam hài?” Tiểu nhị ngây người.
“Chính là đứa nhỏ gầy teo, có làn da rất trắng!” Vân Thiều Lỗi miêu tả hình dáng của Phượng Du Lâm.
Lúc này, đại nương quét rác gần đó xen mồm vào nói:
“Ý ngươi có phải là tiểu tử luôn đội mũ sa kia không? (Vân Thiều Lỗi dặn Phượng Du Lâm thời khắc đều phải đội mũ sa che dấu tướng mạo) Ta vừa rồi thấy hắn chạy tới hậu viện.”
“Hậu viện?” Vân Thiều Lỗi buông tiểu nhị ra, “Cám ơn bà!”
Hắn chạy một mạch tới hậu viện, trong lòng thầm mắng Phượng Du Lâm —— chỉ biết tạo thêm phiền phức cho hắn!
Vân Thiều Lỗi còn chưa chạy tới nơi, Phượng Du Lâm đầu đội mũ sa đã tới trước mặt, y nhìn thấy Vân Thiều Lỗi cũng hoảng sợ.
“Ngươi chạy tới hậu viện làm gì?!” Vân Thiều Lỗi vừa gặp liền hỏi.
Phượng Du Lâm vội vàng lắc đầu, hắn lén lút đem một bao đồ vật dấu sau lưng.
Vân Thiều Lỗi mất ngủ nên tâm tình khó chịu, không còn kiên nhẫn cho y vẻ mặt ôn hòa, hắn hung hăng mắng:
“Về sau không cho phép ngươi tự tiện ra ngoài! Nếu ngươi không nghe lời, cho dù bị sư công trách phạt ta cũng sẽ ném ngươi trở về!”
Từ khi quen biết y, Vân Thiều Lỗi đều không có một ngày an ổn, hiện giờ cái gì trách nhiệm chăm sóc hắn đều cố hết sức rồi!
Phượng Du Lâm thấy hắn giận dữ vội không ngừng gật đầu. Thấy đối phương thuận theo như thế, hỏa khí của Vân Thiều Lỗi thoáng giảm bớt, hắn thở ra một hơi, ra lệnh:
“Hiện tại lập tức trở về phòng cho ta, sau khi ăn điểm tâm xong liền xuất phát.”
Phượng Du Lâm điểm đầu rồi nhanh chóng lướt qua hắn chạy về phòng, Vân Thiều Lỗi ấn huyết thái dương đang phát đau đi theo phía sau y.
Phượng Du Lâm cưỡi ngựa, Vân Thiều Lỗi dắt ngựa rời khỏi khách điếm. Ở trên đường, người bán hàng rong đã dọn hàng xong, bắt đầu một ngày làm việc.
Vân Thiều Lỗi kéo ngựa xuyên qua đám đông, Phượng Du Lâm bỗng nhiên nhẹ giật áo hắn.
“Lại làm sao vậy?” Vân Thiều Lỗi tức giận quay đầu lại.
Phượng Du Lâm chỉ vào tiểu quán bên cạnh bán vải dệt cùng châm tuyến.
(*) châm tuyến: kim chỉ dùng để may vá thêu thùa.
“Ngươi muốn cái kia?” Vân Thiều Lỗi hồ nghi hỏi.
“Ân.”
“Đó là đồ vật của nữ nhân.” Vân Thiều Lỗi nhắc nhở.
Phượng Du Lâm thấy đối phương không vui, y rụt lại bả vai, vặn xoắn đầu ngón tay. Vân Thiều Lỗi giống như có thể nhìn xuyên qua màn sa mà nhìn thấy biểu tình rụt rè sợ sệt của y, hắn than nhẹ, đi qua mua một bao châm tuyến.
Phượng Du Lâm cao hứng tiếp nhận, lộ ra tươi cười cảm kích, đáng tiếc Vân Thiều Lỗi không có hứng thú để ý, hắn trực tiếp xoay người sang chỗ khác, tiếp tục dắt ngựa.
Ra khỏi thành, Vân Thiều Lỗi lên ngựa, bọn họ ra roi thúc ngựa chạy nửa ngày đường, ánh mặt trời gay gắt bên trên đỉnh đầu —— đã là giữa trưa.
Phụ cận không có thị trấn, Vân Thiều Lỗi đành phải tìm một quán trà ven đường nghỉ ngơi. Phi ngựa trên đường núi vắng vẻ thật lâu, phía trước rốt cục xuất hiện một quán trà đơn sơ.
Trước cửa treo một bảng hiệu cũ nát: “Quán trà lão Đinh” —— xem ra lão bản quán này là họ Đinh.
Trong quán thưa thớt năm sáu người ngồi, đều là một ít hán tử giang hồ diện mạo thô kệch. Tiếp đãi khách nhân là một đôi lão phu thê, đặc biệt chính là cả hai người họ đều là người gù, hai vợ chồng khom người mà cấp khách nhân châm trà mang thức ăn lên.
Bà lão vừa nhìn thấy Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm liền nhanh chóng tiến tới nghênh đón:
“Khách quan muốn dùng cơm a?”
“Đúng vậy.” Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm xuống ngựa, lão phụ nhân tiếp nhận dây cương, đem ngựa kéo đến một bên.
Vân Thiều Lỗi dẫn Phượng Du Lâm đi vào, mới bước vào trong cánh cửa, Phượng Du Lâm lập tức hắt hơi mấy cái ——
“Hắt xì hắt xì ——!”
“Sao vậy?” Vân Thiều Lỗi phản xạ có điều kiện dừng lại hỏi.
Phượng Du Lâm xoa cái mũi hồng hồng, y cũng không biết mình bị làm sao.
Vân Thiều Lỗi không nghĩ nhiều, như trước lôi kéo y đi vào, hai người ngồi xuống ghế, Phượng Du Lâm ngay sau đó lại hắt xì vài cái.
“Ngươi làm sao thế? Sinh bệnh?” Vân Thiều Lỗi nhịn không được hỏi.
Phượng Du Lâm luống cuống lắc đầu.
Lúc này lão bản lưng còng bê ấm trà lại đây, lão cười nói:
“Có thể là bị cảm lạnh đi? Uống ngụm trà nóng sẽ đỡ hơn.”
Lão một bên châm trà cho bọn họ, một bên đánh giá dung mạo sau lớp mũ sa của Phượng Du Lâm.
Tuy rằng Phượng Du Lâm mặc quần áo trung tính, nhìn qua sẽ cảm thấy là nam hài, nhưng làn da trắng nõn cùng khung xương cân xứng lại khiến y có vài phần giống nữ hài.
“Ha hả… Đứa nhỏ này bộ dáng thực thanh tú a, là tiểu tỷ hay thiếu gia thế?” Lão nhân thân thiện hỏi.
Vân Thiều Lỗi cảnh giác liếc lão một cái, tiếp nhẹ nhàng cười, không trả lời.
Lão nhân cũng không quá để ý, châm trà xong liền rời đi.
Phượng Du Lâm nâng chén trà lên, cái mũi mới vừa hít vào hơi trà bốc lên, lần thứ hai hắt xì liên tục:
“Hắt xì hắt xì hắt xì! Hắt xì ——!
Lần này hắt hơi gần mười cái không ngừng, y bất đắc dĩ đành buông chén ra. Không ngửi thấy nhiệt khí nữa, hắt hơi theo đó mà dừng lại.
Vân Thiều Lỗi nghi hoặc nhìn chăm chú y thật lâu, tiếp đó đem tầm mắt phóng tới nước trà trên bàn. Hắn cầm lấy chén, để bên môi nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nhanh chóng buông xuống.
“Đinh lão bản!”
Hắn hô.
Đôi vợ chồng kia tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục vùi đầu tiếp đón khách nhân khác.
“Đinh lão bản! Đinh lão bản?”
Vân Thiều Lỗi hô vài tiếng, lão nhân lúc này mới xoay đầu lại.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, già rồi lỗ tai cũng không còn thính nữa.” Lão đi nhanh lại đây, “Khách quan có gì phân phó?”
Vân Thiều Lỗi đơn giản goi một ít thức ăn, lão nhân ghi lại rồi lui đi.
“Ngươi không uống trà?” Vân Thiều Lỗi hỏi Phượng Du Lâm ngồi đối diện.
Phượng Du Lâm khó xử nhìn hắn, cầm lấy chén trà, mới vừa để sát vào mũi y liền cảm thấy chua xót, vội vàng buông ra.
“Không thể uống không sao, chờ chút nữa uống chút nước lọc vậy.” Vân Thiều Lỗi xua tay, hắn cầm lấy chèn trà một hớp uống hết.
Chung quanh đồ ăn của khách lục tục đưa lên, Phượng Du Lâm nhàm chán cầm chiếc đũa chờ đồ ăn của bọn họ. Bỗng nhiên rầm một tiếng! Nam tử ngồi sau lưng bọn họ liền gục sõng soài trên mặt bàn.
Những khách nhân khác ồn ào đứng lên.
“Uy, làm sao vậy?”
“Hắn làm sao vậy?”
Mọi người còn chưa rõ trạng huống, ngay sau đó mấy nam nhân khác cũng chớp mắt ngã xuống.
Phượng Du Lâm giật mình nhìn toàn bộ khách nhân trong quán trà té xỉu, y cầu cứu nhìn về phía Vân Thiều Lỗi, đối phương thế nhưng cũng loạng choạng ngã sấp xuống!
“A!” Phượng Du Lâm cuống quít tiến lên đỡ hắn.
Vân Thiều Lỗi đầu lệch về một bên, bất tỉnh.
“A! A!” Phượng Du Lâm lo lắng kêu la, y liều mạng lay hắn, hy vọng hắn tỉnh lại.
“Hài tử ngốc, dù có lay nữa hắn cũng sẽ không tỉnh lại đâu.”
Một đạo thanh âm âm trầm xảo trá truyền đến, chỉ thấy đôi vợ chồng tuổi già sức yếu lưng còng vừa nãy lộ ra tươi cười âm u hướng bọn y đi tới, Phượng Du Lâm vội ôm Vân Thiều Lỗi lui trên mặt đất.
Lão phụ kia nhếch miệng, lộ ra hàm răng thưa thớt vàng khè.
“Đứa nhỏ ngốc a, ngoan ngoãn uống hết nước trà có phải tốt hơn không? Ngươi ngất xỉu rồi sẽ không cần cảm thụ bất kì thống khổ nào… “
Phượng Du Lâm hoảng sợ mà che chở Vân Thiều Lỗi đang mê man lùi về phía sau, lão nhân kia từ từ rút ra sau lưng một thanh loan đao sáng loáng, hướng tới gần y.
“Ngươi yên tâm, ta đã mài thật sắc cây đao này, chỉ cần một đao liền có thể cắt lấy đầu của ngươi, ngươi sẽ không cảm thấy đau.” Lão tà ác cười.
Phượng Du Lâm tay không tấc sắt, huống chi Vân Thiều Lỗi còn đang hôn mê, y tuyệt không thể bỏ mặc hắn một mình đào tẩu. Y ôm chặt Vân Thiều Lỗi trong ngực, nhắm mắt chuẩn bị nhận lất cái ch.ết.
“Đúng rồi đúng rồi… Nhắm mắt lại đi… Ta sẽ cho ngươi ch.ết một cách thống khoái…” Thanh âm ác độc của lão từ đỉnh đầu truyền đến, lão giơ cao loan đao, nhắm chuẩn cần cổ phấn nộn của Phượng Du Lâm.
Vân Thiều Lỗi trong ngực Phượng Du Lâm đột nhiên mở mắt, hắn ra sức đánh một chưởng về phía trước.
“A ——!!!”
Lão nhân lưng còng trúng một chưởng vào ngực, chưởng lực to lớn khiến cả người lão bay lên, rầm một trận, nóc nhà cũng bị lão đụng thủng!
Lão nhân bị đánh bay giữa không trung rồi mạnh mẽ rơi trên mặt đất —— lần này Vân Thiều Lỗi sử xuất mười thành công lực, lục phủ ngũ tạng của lão nhân bị chấn nát, lão phun ra một búng mau, đoạn khí ngay tại chỗ.
Lão phụ thấy trượng phu bị giết, bà rút ra một loan đao đồng dạng với loan đao của lão nhân, tê hô chém về phía Vân Thiều Lỗi.
Vân Thiều Lỗi đem Phượng Du Lâm đẩy ra, hắn xuất chiêu “Không thủ nhập bạch nhận” —— dùng hai ngón tay kẹp lấy đao phong. Hắn dùng lực bẻ một cái, loan đao lập tức gãy đôi. Lão phụ nhân ngoan độc trừng đỏ con mắt, bà vứt loan đao, điên cuồng lao về phía Vân Thiều Lỗi quyền đánh cước đá.
(*) Không thủ nhập bạch nhận: tay không biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Thân hình Vân Thiều Lỗi chợt lóe, hắn dùng sức xoay trụ cánh tay của lão phụ, nhanh như chớp tung một cước, lão phụ đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Vân Thiều Lỗi nhìn lão phụ lưng còng, khẽ cười nói:
“Bắc Lạc Song Đà, nghe danh đã lâu.”
Lão phụ nhân cả kinh.
“Ngươi biết chúng ta?”
“Đương nhiên, các ngươi trên giang hồ nổi tiếng là đôi phu thê độc ác, chuyên môn thích hạ độc rồi thừa cơ giậu đổ bìm leo, tuyệt kĩ thành danh là ‘Hồ điệp đao’.” Vân Thiều Lỗi được phụ thân cùng sư phụ giáo huấn, tuyệt chiêu của chính tà danh nhân trên giang hồ đều phải rõ như lòng bàn tay.
Lão phụ nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu phu thê chúng ta cùng tiến lên, tiểu tử ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!”
“Kia thật sự tạ ơn Tạ tiền bối hạ thủ lưu tình.” Vân Thiều Lỗi cười nhạo, ‘Các ngươi nếu mười phần nắm chắc đánh thắng ta, cần gì phải hạ độc trước?”
Lão phụ không phục hỏi:
“Thứ ta dùng là độc môn ám dược, ngươi như thế nào phát hiện ra?”
Vân Thiều Lỗi mỉm cười mà nhìn Phượng Du Lâm kinh hồn chưa định.
“Vậy ngươi phải cảm ơn vị tiểu thiếu gia này… Y tựa hồ đặc biệt mẫn cảm với mùi vị của độc dược, chén trà “ngon” của các ngươi y không thể nào uống được dù chỉ một ngụm. Hơn nữa…” Vân Thiều Lỗi dưng một chút, nói: “Nơi này rõ ràng tên là ‘Quán trà lão Đinh’, nhưng trượng phu của ngươi đối với xưng hô ‘Đinh lão bản’ lại luôn phản ứng trì độn, muốn ta không nghi ngờ cũng khó a…”
“Ha ha ha ha… Hảo, đồ đệ của minh chủ võ lâm quả nhiên không đơn giản…” Lão phụ ngửa mặt lên trời cười dài.
“Lão tiền bối quá khen…” Vân Thiều Lỗi gia tăng lực đạo đè cánh tay bà ta, “Vấn đề của ngươi ta đều trả lời rồi, hiện tại đến phiên ngươi trả lời ta… Các ngươi vì sao phải tập kích chúng ta?”
Lão phụ lưng còng không lên tiếng, Vân Thiều Lỗi dùng sức, bà ta khóc thét lên.
“Nói mau… Nếu không ta cho ngươi ch.ết càng thống khổ.” Đối phó với kẻ làm nhiều việc ác Vân Thiều Lỗi một chút đều không lưu tình.
Phượng Du Lâm lần đầu nhìn thấy biểu tình hung ác của hắn, sợ tới mức ngốc ở trong góc.
Lão phụ rốt cục khai báo.
“Chúng ta muốn lấy ‘nội công bí tịch’ của An Trường Quân!”
“Cái gì?” Đáp án này khiến Vân Thiều Lỗi có chút giật mình.
Bí tịch vậy mà lại bị truyền ra ngoài?!
Theo lý thuyết, người biết sự tồn tại của bí tịch trên đời này chỉ có ba người —— An Trường Quân, Phượng Du Lâm và hắn. Nhưng là, ngoài hắn ra hai người còn lại đều không có khả năng để lộ bí mật!
“Ngươi từ đâu nghe được?” Vân Thiều Lỗi hỏi.
“Là bí hàm!”
“Bí hàm?”
“Ba ngày trước chúng ta nhận được một phong thư kỳ lạ, trong đó viết An Trường Quân đem tinh hoa võ học cả đời viết thành sách, mà quyển sách đó lại ở chỗ ngươi! Chúng ta tr.a được lộ trình của ngươi, biết ngươi sẽ đi qua nơi này, ngày hôm qua chúng ta liền xử lão bản quán trà, mai phục tại nơi này…” Lão phụ tỉ mỉ kể.
Bí hàm ba ngày trước…
Vân Thiều Lỗi suy tư, đó không phải là ngày hắn cùng Phượng Du Lâm xuống núi sao? Lúc ấy An Trường Quân vừa mới đem bí tịch giao cho hắn, ai có khả năng linh thông đến với? Người này chẳng những biết sự tồn tại của bí tịch, còn có thể thần thông quảng đại gửi bi hàm cho kẻ khác?
Vân Thiều Lỗi suy nghĩ những người khả nghi —— An Trường Quân sư công? Không có khả năng… Sư thái? Sẽ không… Sư phụ? Càng không có khả năng! Chẳng lẽ là Thân Đồ sư thúc? Hay là Miêu đệ tử của sư thúc?
Mặc kệ như thế nào, những người này đều là những người khả nghi nhất, nhưng Vân Thiều Lỗi không thể nào tin họ sẽ bán đứng hắn…
Vân Thiều Lỗi sắc mặt ngưng trọng buông bà ta ra nhưng đồng thời điểm huyệt, làm cho bà ta không thể động đậy.
Nếu “Bắc Lạc Song Đà” thu được bí hàm, vậy không thể bài trừ những kẻ tà ác khác cũng nhận được. Dọc đường đi còn có bao nhiêu người muốn ám toán bọn họ? Tình thế hiện giờ không lạc quan cho lắm…
Nếu thật sự trong sư môn có người bán đứng hắn, Vân Thiều Lỗi nhất định sẽ tìm kẻ đó tính sổ…
Phải lập tức đưa Phượng Du Lâm về đến nhà!
“Lâm nhi! Đi thôi!” Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm vẻ mặt đang dại ra, đi ra ngoài cửa.
“Chờ một chút! A!” Lão phụ lưng còng quỳ rạp trên mặt đất hô, “Ngươi trước giải huyệt cho ta a!”
Vân Thiều Lỗi nhìn nhìn nhóm hán tử bốn phía còn đang trong trạng thái hôn mê, hắn xấu xa cười:
“Chờ bọn họ tỉnh lại, để bọn họ quyết định có giải huyệt đạo cho ngươi hay không đi.”
“Không cần a! Không cần a! Uy…”
Vân Thiều Lỗi không thèm nhìn bà ta thê thảm gào thét, mang theo Phượng Du Lâm lên ngựa.